[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 107

Chương 107
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Thành thật xin lỗi, nhưng thưa phu nhân, phu nhân của chúng tôi hiện không có ở đây.”
Rõ ràng là bà ta đang ở trong dinh thự. Vậy mà trước cổng phủ Hầu tước Dudley, quản gia nhà Dudley vẫn lặp đi lặp lại một câu như con vẹt.
“Tôi đã gửi thư báo trước về chuyến thăm này rồi mà….”
Daisy run rẩy hàng mi, đáp lại với vẻ mặt đầy đáng thương. Đôi mắt to tròn như mắt hươu, lấp lánh như thể sắp rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
“Đúng không, Mel?”
“Vâng, thưa phu nhân. Tôi đã xác nhận nhiều lần rồi.”
Quản gia lộ vẻ bối rối, do dự một lúc.
“Thật sự là không có ở đây sao. Có lẽ đã có sự cố nào đó khiến họ không nhận được thư, hoặc có thể đã quên mất cuộc hẹn rồi.”
Người phụ nữ được gọi là vợ của anh hùng. Quả nhiên, cô ấy đẹp đến mức chói mắt, đúng như lời đồn.
Cũng đáng để giết sạch kẻ thù rồi trở về chỉ vì đêm tân hôn đấy chứ.
Có lẽ vì xuất thân bình dân, nên cô không giống như những quý phu nhân luôn khoe khoang kiêu kỳ khác, mà lại khơi dậy bản năng muốn bảo vệ trong lòng người khác.
Một mỹ nhân tuyệt sắc đang tỏ ra đáng thương ngay trước mắt, nên dù lời nói có dứt khoát, quản gia nhà Dudley cũng không khỏi cảm thấy lúng túng.
“Phu nhân Dudley không thể nào cố ý tránh mặt tôi được, đúng không?”
“…Hả? À, vâng. Thật sự là không có ở đây. À, có lẽ… không, chắc chắn là có lý do gì đó.”
Daisy nhìn chằm chằm vào một người hầu đang đứng bên cạnh quản gia và hỏi, khiến anh ta luống cuống đáp lại.
“Vậy sao? Nếu vậy thì không còn cách nào khác…”
Đúng lúc đó, Rose – người đang đứng phía sau quản gia – khẽ giơ ngón trỏ vẽ một vòng tròn trong không khí.
Nhìn thấy tín hiệu đó, Daisy liền giả vờ đặt tay lên trán, rồi loạng choạng.
“A, đầu tôi, ha, choáng quá….”
“Phu nhân, người có ổn không ạ?”
Mary Gold vội đỡ lấy cơ thể mảnh mai của Daisy.
Những người hầu cùng quản gia vẫn đang bối rối, không thể rời mắt khỏi vẻ yếu ớt của cô.
“Đi thôi, Mel. Có lẽ… ta bị bệnh rồi. Đầu đau quá, ta phải về nhà nghỉ một lát thôi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Với gương mặt ỉu xìu, Daisy quay người để Mary Gold dìu cô rời đi.
* * *
“Rose, trước khi làm hầu gái, cô có từng làm công việc nào khác không?”
Mary Gold hạ giọng thì thầm. Trước câu hỏi bất ngờ, Rose cười gượng gạo.
“Tôi làm gì được chứ. Tôi đã làm hầu gái của phu nhân từ rất lâu rồi mà. Đúng không phu nhân?”
“Nhưng tôi nhớ rõ, phu nhân chỉ tìm thấy cha ruột của mình sau khi đã trưởng thành…”
Tưởng là người thô kệch và chậm chạp, hóa ra Mary Gold lại có giác quan sắc bén một cách không cần thiết.
Mặt Rose thoáng hiện vẻ bực bội. Bao nhiêu việc phải làm, chẳng có lý do gì để gây chuyện vô ích cả. Mà con nhỏ Rose này lại nóng tính, ai biết nó sẽ thốt ra lời gì.
Lần này, Daisy đành phải ra mặt.
“Rose bảo là trước đó cũng làm hầu gái rồi. Cô ấy nhanh nhẹn lắm, lại có rất nhiều kinh nghiệm, nên cha mới đặc biệt chọn cô ấy để hầu hạ ta. Đúng không, Rose?”
“Người ta từng làm gì thì liên quan gì chứ. Nhưng rõ là nhờ tôi mà mới có được cái này, phải không?”
Rose lắc lắc chùm chìa khóa trên tay với ánh mắt vô cảm.
Trong lúc Daisy và Mary Gold thu hút sự chú ý của đám người hầu, Rose đã khéo léo móc được chùm chìa khóa từ túi sau của quản gia. Phải công nhận, kỹ năng móc túi của cô ta đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Dĩ nhiên, dù không có chìa khóa, người có mật danh ‘Key’ – hay chính là Rose – chỉ cần một chiếc que dài là có thể mở được cửa. Cho đến nay, chưa có cánh cửa nào cô ta không mở được.
“Mà nói mới nhớ, phu nhân có làm diễn viên cũng sẽ đại thành công đấy ạ. Không chỉ vì nhan sắc, mà còn vì khả năng diễn xuất…”
Hừ, Mary Gold vừa khen Daisy, Rose lập tức hừ mũi đầy khinh bỉ.
“Vẫn diễn dở tệ. Sến đến mức muốn chết luôn ấy….”
“Suỵt, im lặng nào. Là chỗ này đúng không Mel?”
Daisy và các hầu gái lén lút bước đến cánh cửa nhỏ bên hông dinh thự Dudley.
May mắn thay, trong số những đồng nghiệp thân thiết của Mary Gold, có người từng phục vụ Đại tá Dudley. Nhờ đó mà họ đã nắm được cấu trúc của dinh thự, vị trí cửa phụ, và cả thông tin rằng quản gia luôn mang chùm chìa khóa trong túi sau.
Lại còn nghe nói ông ta là kiểu người dễ xiêu lòng trước những người phụ nữ dịu dàng và rất dễ mủi lòng vì nước mắt. Đó là lý do Daisy vừa rồi mới cố tình trổ tài diễn xuất.
Rose bắt đầu tra chìa vào ổ khóa. Dù đã lấy được chùm chìa khóa, nhưng không dễ để tìm ra chiếc chìa đúng ngay lập tức.
Mary Gold và Daisy nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng, đề phòng có người đến.
Rose thử vài chiếc chìa nhưng vẫn không đúng. Cuối cùng cô ta mất kiên nhẫn, quăng chùm chìa khóa sang một bên, rồi rút cây trâm cài tóc ra.
Rose nhanh nhẹn đút cây trâm vào ổ khóa và bắt đầu xoay sở một cách thành thạo.
“…Cô ta đang mở khóa bằng cây trâm kìa. Chắc chắn là hầu gái thật sao?”
Mary Gold hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Ta cũng không biết nữa. Chắc là dân đầu đường xó chợ thì đúng hơn.”
Haa…, cái thói trộm cắp của con nhỏ này đúng là hết thuốc chữa. Daisy đành từ bỏ ý định bao che cho Rose.
Cạch. Sau một tiếng động nhỏ, cánh cửa hé mở.
“Chết tiệt.”
Nhưng ngay lúc đó, tiếng động từ phía bên kia cánh cửa vọng ra. Rose hốt hoảng vội đóng sập cửa lại. Có vẻ như gần cửa phụ đang có gia nhân làm việc. Nếu bị phát hiện, tình huống sẽ tệ hơn cả ác mộng.
Mary Gold và Daisy cũng giật mình, nhanh chóng rời khỏi khu vực cửa phụ như chạy trốn.
‘Không thể vào bằng cửa phụ rồi. Giờ phải làm sao đây?’
Daisy vòng quanh khu vực dinh thự, vừa đi vừa suy nghĩ.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, chỉ còn một cách duy nhất.
“Mọi người, có muốn trèo tường không? Tiện thể leo luôn vào cửa sổ cũng được.”
“Phu nhân. Người có chắc không ạ?”
Mary Gold ngỡ ngàng hỏi lại, như thể không tin nổi một người xinh đẹp và mong manh như Daisy lại có thể nói ra một đề xuất kinh khủng như vậy.
“Tất nhiên. Ta cũng xuất thân từ khu ổ chuột mà.”
Daisy mỉm cười rạng rỡ, thì thầm đáp lại.
* * *
“Ồ, tất cả mọi người đều tập trung ở đây sao? Rất vui được gặp quý bà.”
Daisy tươi cười chào hỏi, khiến ánh mắt của tất cả các phu nhân trong phòng khách đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Tổng cộng có tám người đang tụ họp trong phòng, trông có vẻ là những nhân vật chủ chốt của hội phu nhân.
Nhờ việc Mary Gold biết rõ cấu trúc của dinh thự, họ đã có thể lẻn vào qua cửa sổ phòng khách mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
“Sao lại… À không, đây là hành động vô lễ gì thế này?”
Hầu tước phu nhân Dudley tái mặt, bàng hoàng lên tiếng.
“A, thật thất lễ quá. Nhưng mà tôi vốn xuất thân thấp kém, nên không biết thế nào mới là lễ nghi đâu. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Tôi cần nhận lại công việc từ người tiền nhiệm. Nhưng tôi gửi thư mà chẳng thấy hồi âm, nên đành phải tự mình đến đây. Dạo này bà sống tốt chứ, phu nhân Dudley?”
“…”
“Tôi lo lắng lắm đấy. Cứ tưởng bà bị bệnh hay gì chứ. Nhưng nhìn bà có vẻ khỏe mạnh, lại còn tụ tập dùng trà với các phu nhân như thế này. May quá, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất mà nhỉ?”
Giọng điệu mỉa mai của Daisy khiến Hầu tước phu nhân Dudley không giấu nổi vẻ khó chịu, khẽ hắng giọng.
Nhưng Daisy chẳng mảy may để tâm.
“Rosa, Mel, phát quà đi nào.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Ngay khi Daisy ra lệnh, Mary Gold và Rose liền nhanh nhẹn hành động. Họ phát từng phong thư giấy đến tay những phu nhân vẫn còn đang ngơ ngác ngồi đó. Trên phong thư được niêm phong bằng lớp sáp vàng in dấu ấn của Đại Công tước phu nhân Waldeck.
“Mời mọi người mở ra xem. Sau khi đọc xong, cứ nói với tôi nhé.”
Các phu nhân chần chừ liếc nhìn nhau, nhưng rồi vẫn miễn cưỡng mở phong thư. Bên trong là một tấm thiệp mời tham dự buổi đấu giá từ thiện do Daisy von Waldeck tổ chức.
[Trân trọng kính mời quý vị đến tham dự buổi đấu giá từ thiện.]
Nét chữ viết tay được nắn nót một cách nghiêm túc, trông có phần vụng về. Ngoài ra, bên dưới còn ghi chi tiết về địa điểm, thời gian tổ chức.
Chưa hết, trên thiệp còn có một bông cúc ép khô và một dải ruy băng nhỏ. Dường như tất cả đều được đính bằng tay nên trông hơi cẩu thả.
Điểm đáng chú ý nhất chính là chữ ký ở cuối. Ngay từ khi nhận được thư mời, người ta đã thấy khó hiểu. Sau dòng chữ ‘Daisy von Waldeck’, còn có một bông hoa nguệch ngoạc, trông thật nực cười. Đúng là kiểu của một người phụ nữ thất học.
Hầu tước phu nhân Dudley nhìn chăm chăm tấm thiệp một lúc, rồi khẽ bật cười khinh khỉnh. Các phu nhân khác trong phòng cũng chẳng phản ứng khác gì.
“Thế nào? Tôi đã rất cố gắng để trang trí nó thật đẹp đấy. Gặp mặt để tự tay trao thiệp mời vẫn lịch sự hơn mà?”
Hầu tước phu nhân Dudley khẽ thở dài, rồi đứng ra làm đại diện lên tiếng.
“Thưa phu nhân, thật lòng xin lỗi cô, nhưng Hoàng hậu bệ hạ đã cho biết rằng hoàng gia sẽ không thể gửi quà đấu giá được.”
“Ồ vậy sao? Thôi, không sao cả.”
Trái với mong đợi, Daisy đáp lại một cách hết sức nhẹ nhàng.
“Nhưng tôi không hiểu sao thông báo này lại được gửi đến Hầu tước phu nhân Dudley chứ không phải trực tiếp đến tôi.”
Daisy vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, nhưng lời nói lại đầy ẩn ý.
“Cái… cái đó là…”
“Không sao đâu. Nếu có thời gian, mong các vị đến tham dự. Sẽ có nhiều vật phẩm rất giá trị đấy. Nhưng nếu bận thì cũng không sao cả. Dù có đến hay không, cũng không có bất kỳ bất lợi nào về mặt chính thức, nên xin đừng lo lắng.”
Thái độ quá mức trơ trẽn của cô khiến các phu nhân sững sờ, chỉ biết nhìn nhau mà chẳng nói được lời nào.
“Nhưng đó là trên danh nghĩa chính thức thôi. Còn không chính thức thì, tôi cũng là con người mà đúng không? Vì xuất thân thấp kém, ai biết được tôi có thể vô tình thì thầm vài lời vào tai Đại Công tước trên gối hay không?”
“…”
“Nhưng mà thôi, có gì to tát đâu. Một kẻ tầm thường như tôi có thể có bao nhiêu sức ảnh hưởng chứ?”
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống, như thể bị dội một gáo nước lạnh.
“Vậy thì tôi đã đích thân đến để trao tận tay rồi, giờ xin phép cáo từ. Chúc mọi người một ngày tốt lành.”
Daisy nhẹ nhàng cúi chào rồi cùng các hầu gái rời khỏi phòng khách.
Chỉ đến khi bóng họ khuất hẳn, các phu nhân mới bật cười khinh bỉ.
“Cô ta bị điên sao? Đúng là hạ lưu.”
“Hầu tước phu nhân Dudley, bà có sao không? Tôi cũng đoán trước được điều này, nhưng đúng là cô ta chẳng có chút giáo dục nào cả.”
“Trẻ con gì mà vô phép tắc đến thế.”
Mỗi người một câu, họ thi nhau dè bỉu Daisy.
Nhưng Hầu tước phu nhân Dudley lại có cảm giác bất an kỳ lạ.
Cô ta đang mưu tính cái quái gì vậy? Đến quà tặng còn chẳng có, thì tổ chức đấu giá từ thiện kiểu gì?
Càng nghĩ, bà ta càng cảm thấy vô lý. Nhưng một khi đã bị đối phương khiêu khích trước, bên này cũng không thể để thua được.
Sau một hồi suy tư, Hầu tước phu nhân Dudley chậm rãi nở nụ cười đầy thâm hiểm.
“Vậy thì chúng ta cũng tổ chức một buổi tiệc trà vào cùng ngày hôm đó. Hãy mời tất cả thành viên của hội phu nhân đến. Công chúa và Hoàng hậu cũng sẽ tham gia.”
Dù cái con nhóc dân đen đó có âm mưu gì đi nữa thì cũng chẳng sao. Hội phu nhân quan trọng nhất sẽ không ai đến dự buổi đấu giá của cô ta cả.
— Còn tiếp —