[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 106

Chương 106
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy đến thăm cửa hàng boutique cao cấp mà cô từng đặt may váy trước đây để thu thập thông tin.
Nhân viên ở đây không chỉ xuất sắc trong việc may váy mà còn là những chuyên gia hàng đầu về tin đồn trong giới thượng lưu.
Thế nhưng có một tình huống bất ngờ đã xảy ra. Không phải Anna hay Hazel, những nhân viên quen thuộc, mà chính bà chủ cửa hàng, Madame Deborah đã đích thân tiếp đón cô.
“Xin lỗi vì đã ghé qua đột ngột mà không báo trước. Tôi hơi gấp một chút.”
“Không sao đâu ạ. Ngược lại việc phu nhân ghé thăm là một vinh hạnh đối với chúng tôi. Nếu có gì cần, xin cứ nói thoải mái.”
Sao bỗng dưng lại khách sáo thế này? Sự cung kính quá mức này khiến Daisy cảm thấy áp lực. Hai má cô đỏ bừng.
Madame Deborah mỉm cười, dường như cảm thấy dáng vẻ hơi lúng túng của Daisy thật đáng yêu.
“Có phải phu nhân cần một chiếc váy mới để mặc trong buổi đấu giá từ thiện không?”
“À… vâng…”
“Hiện tại lịch hẹn của chúng tôi khá dày đặc, nhưng tôi sẽ ưu tiên đặc biệt cho phu nhân và tiến hành ngay lập tức.”
Việc được đối đãi tốt thì cũng tốt thôi. Nhưng thật ra, việc ghé qua đây đặt váy chỉ là cái cớ, thứ Daisy thực sự muốn là một chuyện khác.
“Để đo số đo, phu nhân sẽ cần thay sang áo choàng. Tôi có thể giúp phu nhân thay đồ không?”
“Ơ… bà sẽ tự tay giúp tôi sao? Còn những nhân viên khác thì…”
“Vâng, vì phu nhân là một vị khách vô cùng đặc biệt đối với cửa hàng chúng tôi. Đương nhiên tôi sẽ đích thân phục vụ.”
“À…”
…Hỏng rồi. Giờ phải làm sao đây?
Không cần phải nhiệt tình đến mức này đâu. Đôi mắt Daisy dao động đầy bất an.
“Phu nhân có thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Madame Deborah không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lo lắng hỏi.
“À, không… chỉ là… tôi, tôi khá nhát người lạ.”
“Phu nhân nói gì cơ?”
“Tôi thật sự rất cảm kích vì bà đã quan tâm đặc biệt đến tôi… Nhưng dù sao thì… đây là việc cần cởi đồ, nên tôi thấy hơi xấu hổ.”
Ngay cả bản thân Daisy cũng cảm thấy lý do này quá gượng gạo. Ở nhà hát Opera, cô còn làm ra chuyện như vậy với Maxim, thế mà giờ lại bảo ngại vì phải cởi đồ trước mặt người khác? Nghe có vẻ hoang đường thật đấy.
Nhưng ngoài cách này ra, cô chẳng nghĩ ra lý do nào khác. Daisy cụp mắt xuống, vẻ mặt càng thêm khó xử.
“Bà có thể gọi những người đã phụ trách tôi lần trước là Anna và Hazel giúp tôi được không?”
* * *
Người ta đã nói rằng Daisy có thể đợi đến khi họ kết thúc công việc, nhưng với sự chu đáo của mình, Madame Deborah tuyệt đối không để cô phải chờ đợi.
“Lâu rồi không gặp nhỉ? Ta đã định ghé qua một lần, nhưng dạo này hơi bận.”
Anna và Hazel bị kéo đến đây một cách miễn cưỡng, trông có vẻ khá bối rối.
Không sao đâu, cứ thoải mái nói chuyện đi. Cứ tự nhiên nào.
Daisy cố ý kéo khóe môi lên, dịu dàng nói để làm dịu bầu không khí. Dù vậy, dường như cả hai vẫn cảm thấy bất an, họ lảng tránh ánh mắt của cô và hơi cúi đầu xuống.
“Chúng tôi sẽ giúp phu nhân thay đồ ạ.”
“Bên này ạ.”
Bàn tay của các nhân viên vừa nhanh nhẹn vừa đầy cẩn trọng, như thể không muốn mắc phải bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất.
“Thật ra chiếc váy chỉ là cái cớ thôi. Ta đến đây vì có chuyện muốn hỏi. Ta mong cả hai có thể trả lời tôi một cách thật lòng.”
Daisy thản nhiên để họ giúp thay đồ, rồi từ từ đưa ra ý định thực sự của mình. Hai nhân viên đang tập trung vào công việc liền giật bắn người, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Lần trước ta đến đây, dù có chút chuyện không vui nhưng xét cho cùng, chúng ta cũng xem như đã thân thiết hơn rồi. Đúng chứ?”
Lần trước hai cô đã bị tôi bắt gặp đang nói xấu sau lưng tôi, nhưng rốt cuộc vẫn chịu nghe lời tôi, đúng không? Chắc hai cô vẫn nhớ đấy nhỉ?
Câu nói của Daisy thực chất có hàm ý đó. Anna và Hazel lập tức tái mặt, cúi gằm đầu xuống.
“Không, không dám ạ.”
“Xin phu nhân cứ hỏi bất cứ điều gì ạ.”
Chỉ cần dằn mặt một lần là sau này nói gì cũng dễ dàng hơn.
Sau khi thay áo choàng nhờ sự giúp đỡ của họ, Daisy ngồi xuống sofa, vắt chéo chân một cách đầy tự nhiên.
“Đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi. Chuyện này sẽ hơi lâu đấy.”
“À… Chúng tôi đứng cũng được ạ…”
“Đừng từ chối. Nhìn các cô đứng khiến ta thấy khó chịu. Ngồi đi, đứng lâu mỏi chân lắm.”
“V-vâng…! Cảm, cảm ơn phu nhân…”
Daisy chỉ nhẹ cằm một cái, Anna và Hazel liền hoảng hốt, vội vàng ngồi xuống sofa.
“Ta nghe nói ở đây có rất nhiều phu nhân thuộc hội phu nhân quân đội lui tới. Có đúng không?”
“Hội phu nhân… ý phu nhân là…”
“Ví dụ như phu nhân Dudley và những người thường đi cùng bà ấy. Nghe nói đây là nơi khó đặt lịch nhất, cũng là chỗ đắt đỏ nhất đúng không?”
“À, vâng. Đúng vậy ạ. Họ thường đến đây cùng nhau.”
“Vậy chắc hẳn các cô cũng biết ta đang đứng ra tổ chức buổi đấu giá từ thiện gần đây rồi nhỉ?”
“…”
Không thể nào không biết được. Việc họ im lặng chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Ta muốn biết dư luận thực sự nghĩ gì về chuyện này. Nếu có nghe được gì, hãy cứ nói thẳng thắn với ta.”
Nói đẹp cũng vô ích, tốt nhất là khai thật ngay từ đầu.
Daisy muốn dùng những lời lẽ trực diện hơn, nhưng dù gì cô cũng đang là Đại Công tước phu nhân. Cô cố gắng kiềm chế cảm giác ngứa ngáy trong lòng, không buông lời quá sắc bén.
“Thực lòng mà nói… phản ứng của họ không được tích cực lắm. Nhưng phu nhân đừng quá bận tâm ạ.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Vì phu nhân quá nổi tiếng và còn được Đại Công tước sủng ái, chắc chắn họ chỉ ghen tị thôi ạ.”
Hai người họ thay nhau nói, vội vàng đáp lại như muốn lấy lòng.
“Ta rất cảm kích vì hai cô đã cố gắng an ủi ta, nhưng mà này, Anna và Hazel à.”
“Dạ?”
“Hai cô nghĩ ta đến đây chỉ để nghe những lời dễ chịu, tự an ủi bản thân sao?”
Daisy lạnh lùng cắt ngang.
“Ta đến là để nghe phản ứng chân thực nhất, thô ráp nhất. Người ta có thể tin tưởng lúc này chỉ có hai cô. Thế nên, ta mong hai cô đừng e ngại, cứ nói thẳng ra đi. Như ta đã nói lần trước, danh tính nguồn tin của hai cô sẽ tuyệt đối được giữ kín.”
Anna và Hazel thoáng giật mình, nhìn nhau như thể đang trao đổi ánh mắt.
Sau một khoảng lặng, Anna là người đầu tiên mở lời.
“Chỉ là… vì phu nhân còn trẻ nên có chút…”
“Ý cô là ta quá trẻ mà lại ngạo mạn sao?”
Chết tiệt, nói vòng vo đến phát bực. Daisy lập tức hỏi vặn lại.
“Ơ? À… Vâng… Nhưng tất nhiên, tôi… tôi không nghĩ tuổi tác là vấn đề. Dù xét về địa vị, danh hiệu hay sắc đẹp, phu nhân đều vượt trội hơn bất cứ ai.”
“Ta hiểu tâm ý của Anna. Nhưng cứ nói thoải mái đi, đừng bận tâm đến ta.”
“Chỉ gửi mỗi bức thư mà không thèm đích thân đến. Họ nói… hơi xui xẻo…”
“A, ý cô là ta mang xui xẻo à?”
“Dạ… vâng…”
“Còn gì nữa không?”
“Họ còn nói rằng… xuất thân không có gốc rễ thì vẫn khác biệt thôi… Thật là thô thiển… Xin, xin lỗi phu nhân.”
Anna cúi đầu trông có vẻ rất khó xử khi phải nói ra những lời đó.
“Cảm ơn Anna. Tuyệt lắm. Cứ tiếp tục như thế đi.”
Nhưng trái ngược với mong đợi, Daisy chẳng những không bị tổn thương mà thậm chí còn có vẻ… vui thích.
Cô ấy có sở thích kỳ quặc gì vậy? Anna và Hazel tròn mắt ngạc nhiên.
“Hazel, cô có nghe được gì không? Nếu có tin tức liên quan đến buổi đấu giá từ thiện thì càng tốt.”
“Một con nhãi ranh non nớt như vậy… không đáng để ta hiến tặng vật phẩm.”
Hazel liếc nhìn Daisy để thăm dò phản ứng, rồi tiếp tục nói.
“Họ còn bảo rằng… ý của phu nhân Dudley chính là ý của hoàng hậu, chẳng phải vậy sao?”
“Còn gì nữa?”
“Hoàng hậu tuyên bố sẽ ban tặng vật phẩm của hoàng gia, nhưng họ nói… Một đứa con hoang như vậy có tư cách nhận những thứ cao quý đó sao? Dù chúng ta có thế nào đi chăng nữa, con bé đó có thể làm gì? Cùng lắm là leo lên giường Đại Công tước rồi rên rỉ than phiền thôi… Đấy là những gì họ nói ạ.”
Daisy đã đoán trước điều này và đúng như dự đoán, phu nhân Dudley đang hành động như cánh tay phải của hoàng hậu. Hội phu nhân dưới trướng bà ta hoàn toàn không có ý định hợp tác với buổi đấu giá.
‘Chúng muốn hợp sức hạ nhục mình, để chứng minh rằng một người không thể lãnh đạo một sự kiện của hội phu nhân thì cũng chẳng xứng làm Đại Công tước phu nhân.’
Thủ đoạn rẻ tiền, và kết quả thì đã quá rõ ràng.
‘Giờ phải làm gì đây?’
Daisy trầm tư. Việc không thể gom đủ vật phẩm đấu giá đã là một vấn đề, nhưng nếu đến ngày đấu giá mà không ai tham gia đấu thầu, thì tình huống còn thê thảm hơn.
Nhận ra vẻ đăm chiêu của Daisy, Anna dè dặt lên tiếng.
“Thực lòng mà nói, đó chỉ là sự ghen tị thôi. Phản ứng của các tiểu thư quý tộc trẻ tuổi thì hoàn toàn khác đấy ạ.”
“Đúng vậy! Phu nhân có biết họ cuồng nhiệt đến mức nào không?”
Hazel cũng phụ họa.
Lần đầu tiên Daisy nghe thấy chuyện này. Đôi mắt cô mở to ra đầy hứng thú.
“Cô có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Phu nhân nổi tiếng là ‘người phụ nữ của anh hùng’ mà. Đại Công tước cũng hay nhắc đến phu nhân trong các cuộc phỏng vấn. Gần đây ngài ấy còn công khai nói rằng mình yêu phu nhân nữa. Điều đó thật lãng mạn, và nhờ vậy mà phu nhân được giới tiểu thư quý tộc cực kỳ ngưỡng mộ.”
“Đúng vậy! Nhất là chiếc váy phu nhân mặc trong yến tiệc hoàng gia và bộ váy ở nhà hát opera… Hiện giờ danh sách đặt may đã chật kín. Dạo này bọn tôi thường xuyên phải làm việc thâu đêm đấy ạ!”
A, thì ra là vậy. Bây giờ mọi thứ mới thật sự ăn khớp với nhau. Bảo sao Madame Deborah lại tiếp đón cô một cách cung kính như vậy.
Không ngờ cô lại vô tình giúp cửa hàng này kiếm bộn tiền.
Daisy nghĩ, nếu đã biết hội phu nhân có thái độ tiêu cực và không có ý định hợp tác, thì cố gắng thay đổi điều đó cũng chỉ phí công.
Nếu không có răng thì phải dùng lợi để nhai. Thay vì dựa vào những chiếc răng lung lay có thể rụng bất cứ lúc nào, một hàm lợi chắc khỏe vẫn tốt hơn.
Nếu bọn họ xem thường cô chỉ vì xuất thân từ tầng lớp dưới đáy, thì cô sẽ cho họ thấy sự táo bạo của những kẻ đến từ con phố ấy.
Ngay lúc đó, trong đầu Daisy lóe lên một ý tưởng tuyệt vời.
“Cô có thể cho ta danh sách những tiểu thư đó không?”
* * *
Sau khi hoàn tất việc riêng tại cửa hàng, Daisy đang viết séc để thanh toán thì cảm nhận được ánh mắt của Madame Deborah dõi theo mình.
“Cảm ơn bà nhé. Nhờ bà mà ta có thể đặt may váy một cách thoải mái rồi.”
“Phu nhân quá lời rồi. Ngược lại, chính tôi mới phải cảm ơn phu nhân chứ.”
Bà ta có vẻ rất vui. Chắc hẳn là bởi vị khách VIP vừa giúp tăng doanh thu đáng kể lại quay trở lại. Daisy cũng mỉm cười đáp lại.
“Phu nhân này. Từ giờ, nếu có chuyện gì cứ nói với tôi nhé ạ.”
“Hả? Ý bà là sao?”
“Tôi không có ý nghe lén đâu. Những tin tức lặt vặt thì bọn họ có thể giúp phu nhân, nhưng thông tin cao cấp hơn thì tôi có nhiều hơn hẳn.”
Thông tin cao cấp?
Mắt Daisy mở lớn đầy hứng thú.
“Thứ Ba, ba giờ chiều. Buổi họp của các thành viên chủ chốt trong hội phu nhân tại dinh thự phu nhân Dudley. Dĩ nhiên, nguồn tin này tuyệt đối bảo mật.”
Ồ, đây đúng là một tin tức giá trị!
“Ôi, cảm ơn bà. Yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật.”
Daisy chân thành gửi lời cảm ơn, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi đến trước cửa, cô đột ngột quay lại.
“À, Madame Deborah.”
“Dạ?”
“Tôi vốn không quen mắc nợ ai. Bà đã chịu chút rủi ro khi giúp tôi, vậy thì theo lẽ thường, tôi nên bù đắp cho bà một khoản thù lao xứng đáng.”
Daisy chậm rãi nhếch môi.
“Bà có muốn hợp tác với tôi không? Một khi đã bán, thì tôi sẽ giúp bà bán thật bùng nổ.”
Hợp tác với nhân vật đang là tâm điểm của mọi sự chú ý?
Lại còn được đảm bảo doanh thu?
Gương mặt Madame Deborah sáng bừng lên vì phấn khích.
— Còn tiếp —