[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 105

Chương 105
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Thưa chỉ huy, ngài có cần thêm gì nữa không ạ?”
Trước khi rời khỏi văn phòng của Maxim von Waldeck sau khi báo cáo công việc, viên phụ tá của hắn cẩn thận hỏi lại.
Đó là một câu hỏi mang tính hình thức như mọi khi.
Thông thường, Maxim sẽ không thèm rời mắt khỏi tài liệu mà chỉ đáp gọn lỏn kiểu “Không cần, ra ngoài đi.” Nhưng hôm nay thì khác.
“Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi.”
Khoảnh khắc ánh mắt sắc bén của Maxim chạm vào mình, tim viên phụ tá như rơi thẳng xuống đáy. Ánh mắt đó, từ trước đến giờ hắn vẫn chưa thể quen được. Gã vô thức nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.
“Vâng, thưa ngài. Xin ngài cứ hỏi.”
“Trước khi hỏi, ta muốn nghe ngươi cam kết trước. Ngươi có thể giữ bí mật tuyệt đối không?”
Đột nhiên lại hỏi như vậy là sao?
Làm phụ tá của Maxim von Waldeck, việc giữ bảo mật thông tin là điều tối thiểu. Gã vẫn còn nhớ đôi mắt vô cảm của Maxim khi nhìn xuống một tên lính từng làm lộ tin tức trong chiến tranh.
Đoàng-!
Trước cả lời cảnh cáo, viên đạn đã bay ra trước. Âm thanh chát chúa của phát súng cùng với ký ức kinh hoàng về cái đầu bị bắn tung ra mà không một lời báo trước.
Viên phụ tá có vợ con phải chăm lo nên chưa muốn chết.
Giữ bí mật tuyệt đối.
Chuyện đó vốn dĩ là lẽ hiển nhiên. Nhưng nếu Maxim đã phải nhấn mạnh thêm một lần, vậy thì chắc chắn đây là chuyện nghiêm trọng.
“Dĩ nhiên, thưa ngài. Tôi sẽ giữ kín tuyệt đối.”
Viên phụ tá đứng thẳng người, đáp lời dứt khoát. Không biết chủ đề của câu chuyện là gì, nhưng tim bắt đầu đập thình thịch.
“Về vợ ngươi ấy mà. Cô ấy có tham gia hội phu nhân không?”
“…Vâng?”
Viên phụ tá nghĩ mình nghe nhầm. Một câu hỏi quá đỗi bất ngờ khiến cậu vô thức lặp lại lời Maxim.
Mà sếp của cậu lại rất ghét việc bị hỏi lại.
Cậu nhìn thấy khẩu súng lục đặt ngay ngắn trên bàn.
Viên phụ tá tái mặt, hoảng hốt.
“À, tôi xin lỗi. Vô thức nhất thời… Tôi sẽ sửa lại.”
“Trả lời.”
Giọng nói sắc lạnh của Maxim vang lên, khiến viên phụ tá lập tức đáp lời.
“Theo tôi biết thì cô ấy không hay tham gia hội phu nhân.”
“Có lý do đặc biệt gì không?”
“Chuyện đó… nói ra có phần thất lễ, nhưng…”
“Cứ thoải mái nói đi, không sao cả.”
Maxim cầm lấy khẩu súng lục đặt trên bàn, chầm chậm vuốt dọc theo nòng súng rồi nhướng mày.
Biểu cảm và giọng điệu hắn có vẻ ôn hòa, nhưng vấn đề lại nằm ở thứ hắn đang cầm trên tay.
Viên phụ tá bất giác đảo mắt đầy căng thẳng, rồi cẩn trọng tiếp tục.
“Có vẻ như vợ tôi không hòa hợp lắm với các thành viên trong hội phu nhân.”
“Thật sao? Chắc tính cách cô ấy khá hướng nội?”
“Không, không hẳn vậy…”
Giống như một tù nhân bị tra khảo, cậu bỗng thấy nghẹn lời.
“Trả lời đúng vào câu hỏi cũng tốt, nhưng lần này cứ nói chi tiết hết mức có thể đi.”
Đôi mắt Maxim ánh lên vẻ hứng thú.
Thông thường hắn chỉ muốn cấp dưới trả lời ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm. Nếu không diễn đạt súc tích, hắn sẽ vô cùng khó chịu.
Vậy mà bây giờ lại bảo hắn cứ thoải mái kể càng chi tiết càng tốt?
Hơn nữa, chủ đề lại là vợ của hắn. Một chuyện Maxim chưa từng bận tâm đến trước đây. Dù nghĩ thế nào thì cũng thấy kỳ lạ.
“Vợ tôi là người rất hoạt bát. Cô ấy thích gặp gỡ mọi người. Ngoại hình xinh đẹp, tính tình lại cởi mở và nhân hậu, nên tôi đã theo đuổi mãi mới cưới được cô ấy. Tôi chưa từng hối hận về cuộc hôn nhân này.”
“Lý do.”
Maxim khẽ thở ra, nhìn viên phụ tá bằng ánh mắt vô cảm.
“Ta hỏi lý do mà. Sao lại nói lan man?”
Vừa nãy hắn còn bảo kể chi tiết theo ý mình. Nhưng có vẻ câu trả lời của viên phụ tá đã lệch khỏi trọng tâm mà Maxim muốn nghe.
Bất giác thấy bồn chồn, cậu vội vàng bổ sung.
“À, vì cô ấy xuất thân bình dân nên khó hòa nhập. Hội phu nhân của các sĩ quan cấp cao phần lớn là quý tộc, họ chỉ giao du với nhau và bầu không khí khá khép kín.”
“Ra vậy.”
Maxim chậm rãi gật đầu. Có vẻ lần này câu trả lời đúng trọng tâm. Viên phụ tá nuốt khan.
“Giờ thì thử nói khách quan nhất có thể, không đưa ý kiến cá nhân vào đi.”
“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ cố gắng.”
“Nếu một người chồng trực tiếp can thiệp vào chuyện của hội phu nhân thì trông có vẻ lố bịch không?”
Ánh mắt Maxim lúc này có chút mong chờ. Nhưng vấn đề là hắn vẫn đang cầm khẩu súng lục.
Phải trả lời thế nào đây?
Viên phụ tá chần chừ giây lát. Liệu có nên nói điều dễ nghe hơn không?
“Sao có thể lố bịch được chứ! Ngài chỉ huy làm gì cũng đều uy nghiêm và tuyệt vời cả.”
…Nhưng lỡ đâu Maxim bị Đại Công tước phu nhân trách mắng thì sao?
Với tội danh báo cáo sai sự thật với cấp trên, cậu có thể bị xử ngay tại chỗ mất.
Có lẽ cứ nói thật sẽ an toàn hơn. Viên phụ tá cẩn trọng lên tiếng.
“…Vâng. Tôi nghĩ cảnh đó không được đẹp mắt cho lắm.”
“…”
Có vẻ như không phải câu trả lời Maxim muốn nghe. Sắc mặt hắn lạnh băng.
“À, dĩ nhiên, đó không phải ý kiến cá nhân của tôi. Tôi chỉ nói một cách khách quan thôi ạ.”
“Nếu làm thật kín kẽ, không để lộ ra ngoài thì sao?”
“Vợ tôi cũng đã dặn tôi… không, phải nói là cảnh báo tôi rằng không bao giờ được can thiệp vào chuyện của hội phu nhân.”
“…Chết tiệt.”
Maxim buông lời chửi thề. Viên phụ tá giật mình, lập tức cúi đầu đầy kính cẩn.
Khốn kiếp. Daisy cũng đã căn dặn… không, phải nói là cảnh báo hắn y hệt như vậy.
Hắn cứ nghĩ có thể tìm ra một lối thoát nào đó, nhưng hóa ra lại nhận về kết quả tệ hại nhất.
Thà rằng ra chiến trường, nơi tràn ngập mùi máu tanh và thuốc súng còn dễ chịu hơn thế này.
Ở đó chỉ cần thấy kẻ địch là có thể nổ súng, nếu khó chịu thì cứ bắn nát sọ đối phương là xong.
Nhưng phụ nữ thì không đơn giản như vậy. Những cuộc chiến ngầm giữa họ lại vừa rắc rối vừa phiền phức.
Lần đầu tiên sau rất lâu, Maxim cảm thấy bất lực trước một việc nằm ngoài khả năng kiểm soát của mình.
“…Biết rồi, ra ngoài đi.”
“Vâng, thưa ngài!”
Viên phụ tá đưa tay chào theo điều lệnh rồi xoay người bước ra ngoài.
“Khoan đã.”
Giọng nói sắc lạnh lại một lần nữa giữ chân cậu.
“Vợ ngươi chắc cũng đóng góp đồ đấu giá từ thiện đấy nhỉ?”
“Chuyện, chuyện đó thì… tôi cũng không rõ…”
“Vậy à? Nhưng đây là sự kiện do Easy tổ chức đấy.”
Sắc mặt viên phụ tá tái nhợt. Ánh mắt Maxim lập tức trở nên vô hồn.
Cạch-, Tiếng đạn lên nòng vang lên. Viên phụ tá hoảng loạn cúi đầu sát đất.
“Tôi sẽ bảo cô ấy quyên góp ngay trong hôm nay! Và cả những người khác nữa! Tôi sẽ yêu cầu tất cả họ đóng góp trong thời gian sớm nhất!”
“Đừng làm rối lên. Chẳng phải ngươi vừa bảo làm vậy sẽ trông không đẹp mắt à?”
Maxim khẽ nhếch môi. Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này, hắn cười một cách thoải mái.
“À, nhưng đây không phải mệnh lệnh đâu. Chỉ là một lời khuyên thôi. Ngươi làm vì tự nguyện mà đúng không?”
“Vâng, thưa ngài! Hoàn toàn đúng vậy!”
“Tốt. Làm tốt lắm.”
Lần đầu tiên Maxim von Waldeck khen ngợi viên phụ tá của mình. Nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng bất an hơn.
“Xong rồi, ra ngoài đi.”
Suốt cuộc trò chuyện, cậu liên tục bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan như đi trên mặt băng mỏng.
Càng nhanh rời khỏi đây thì càng ít bị tên điên này hành hạ.
Viên phụ tá cúi người chào, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt rồi vội vã rời khỏi phòng làm việc.
* * *
“Đây là những vật phẩm đấu giá mới được gửi đến hôm nay ạ.”
“Tất cả đây sao? Đột nhiên thế này?”
“Vâng.”
Mary Gold trả lời với vẻ đầy tự hào, nhưng Daisy vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liên tục nghiêng đầu suy nghĩ.
Bỗng nhiên có một lượng lớn vật phẩm từ thiện được gửi đến cùng lúc. Chắc vì thời hạn sắp đến rồi chăng? Vốn dĩ con người hay đưa ra quyết định vào phút chót. Kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Daisy cùng các hầu gái riêng của mình kiểm tra và sắp xếp danh sách quyên góp.
Chỉ là cảm giác thôi sao?
Có vài cái tên trông rất quen thuộc.
Đôi mắt Daisy khẽ nheo lại khi lướt qua danh sách.
“Mel, cô có biết những người này là ai không?”
“Vâng, để tôi kiểm tra.”
Mary Gold đang sắp xếp vật phẩm, nhận lấy danh sách rồi nhanh chóng lướt qua.
“Những người này đều là thuộc hạ trực tiếp của ngài chỉ huy… À không, của chủ nhân ạ.”
“…”
“Đây đều là những cái tên quen thuộc. Họ từng là cấp trên của tôi nữa.”
Mary Gold lẩm bẩm, ánh mắt thoáng nét hoài niệm về thời gian còn trong quân đội.
Chẳng lẽ có liên quan đến Maxim?
Ngay lập tức, Daisy nảy sinh một suy đoán hợp lý. Nhưng nếu bọn họ tự nguyện tham gia để lấy lòng cấp trên, thì cũng có thể xem là ‘quyên góp tự nguyện’. Nếu vậy, nghi ngờ có vẻ hơi vô lý.
“Chừng này vẫn chưa đủ để mở phiên đấu giá. Phải làm sao đây….”
Daisy gõ nhẹ đầu bút xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ. Mary Gold đứng bên cạnh quan sát chủ nhân, lo lắng hỏi.
“Tiểu phu nhân, hay là để tôi thử nói chuyện với mấy đồng đội cũ xem sao nha ạ?”
“Ta rất cảm kích, Mel, nhưng không cần đâu. Lương của binh sĩ vốn chẳng được bao nhiêu, sao có thể để họ gánh vác chuyện này được?”
Daisy lắc đầu từ chối. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là đây phải là một hoạt động từ thiện tự nguyện.
Cô không muốn tổ chức sự kiện với mục đích tốt đẹp này nhưng cuối cùng lại bị đồn đại là ép buộc binh sĩ quyên góp.
Ngoài ra, phần lớn các thành viên trong hội phu nhân đều là quý tộc. Nếu không thuyết phục được họ tham gia, thì sự kiện cũng mất đi ý nghĩa. Chỉ tập trung vào số lượng vật phẩm không quan trọng bằng việc các sĩ quan cấp cao chủ động làm gương.
Trong hội phu nhân, phu nhân Dudley được cho là người thân cận với hoàng hậu.
Chắc bọn họ đã bàn bạc với nhau và thống nhất không quyên góp rồi.
Cô có linh cảm về chuyện này, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể. Muốn giải quyết tình huống phi lý này, trước tiên cô cần có thông tin chính xác.
“Ta sẽ ra ngoài. Chuẩn bị ngựa cho ta nhé.”
Daisy chợt nhớ đến vài người quen, đó là những người có thể giúp cô lật ngược tình thế.
— Còn tiếp —