[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 103

Chương 103
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chụt, đôi môi khẽ chạm vào vầng trán tròn rồi rời đi.
Daisy đang ngủ bỗng phát ra tiếng rên khe khẽ rồi co người lại.
“Ta đi đây, Easy.”
Trong cơn mơ màng, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai. Khi cô chớp mắt mở ra, liền bắt gặp ánh nhìn dịu dàng đang dõi theo mình.
Daisy cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, dùng mu bàn tay dụi nhẹ.
“…Ngài đi làm sao?”
Hắn khẽ gật đầu, Daisy ngáp nhỏ rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
“Haa… ngài đi cẩn thận.”
“Không cần cố gắng ngồi dậy đâu. Ngủ thêm đi.”
“Không sao đâu. Em dậy rồi mà. Tiện thể cũng nên tiễn ngài một chút chứ.”
“Sao trông em vẫn mơ màng thế? Không ngủ được à?”
Daisy lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn còn đọng lại chút buồn ngủ.
Không hẳn là vì chuyện giường chiếu.
Theo hợp đồng thì sáng thứ Ba không có chuyện đó.
Tất nhiên, dù Maxim có liên tục dây dưa từ lúc tan làm tối thứ Hai đến tận nửa đêm thứ Ba, nhưng đúng như phong cách của nhà Waldeck, hắn vẫn giữ đúng thỏa thuận.
Ban đầu Daisy còn thấy choáng váng, nhưng con người vốn dĩ có khả năng thích nghi. Giờ thì cô cũng không đến mức không chịu nổi nữa.
Không biết nên thấy tự hào hay không, nhưng có vẻ thể lực cô đã khá hơn. Dù sao thì Maxim cũng không phải là nguyên nhân khiến cô mất ngủ.
“Easy.”
“Vâng, Max.”
“Có chuyện gì khiến em lo lắng à?”
Maxim hỏi dò. Quả thật, hắn nhạy bén đến đáng sợ.
“…Không có. Sao ngài lại hỏi vậy?”
“Chỉ là, thấy em trằn trọc suốt cả đêm, nên ta lo lắng thôi.”
Daisy giả vờ như không có gì, nhưng thực tế trong lòng cô vẫn đang rối bời. Đúng như lời Maxim, cô đã thao thức cả đêm, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Từ khi nhận trách nhiệm tổ chức buổi đấu giá từ thiện, điều đầu tiên cô cần làm với tư cách người chủ trì là tìm kiếm các vật phẩm quyên góp để đưa ra đấu giá.
Vậy nên, ngay khi nhận được danh sách của hội phu nhân, Daisy đã tỉ mỉ viết từng bức thư tay.
Nội dung rất đơn giản. Chỉ là những lời hỏi thăm, một lời chào mong được giúp đỡ trong tương lai, và một lời đề nghị chân thành mong họ quyên góp những món đồ quý giá cho buổi đấu giá từ thiện.
Để chắc chắn không có vấn đề gì với nội dung, kiểm tra xem từng câu có phù hợp hay không, liệu giọng điệu có quá cứng nhắc hay quá nhún nhường không cần thiết hay không… Cô đã nhờ thẩm định kỹ lưỡng từ thím trước khi gửi đi.
Thế nhưng, không một hồi đáp nào được gửi lại. Như một lời nói dối, chẳng có ai đứng ra cả.
Không có hồi đáp thì tất nhiên cũng chẳng thu gom được vật phẩm đấu giá, mà không có vật phẩm thì không thể tổ chức đấu giá được.
Cô đã lường trước quá trình này sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ lại gặp bế tắc ngay từ đầu.
“Ta không biết em đang lo lắng chuyện gì, nhưng có một người chồng đầy quyền lực thì để làm gì chứ? Những lúc thế này chẳng phải nên tận dụng sao?”
Hắn thật tự tin quá mức. Có hơi đáng ghét, nhưng khách quan mà nói thì đó cũng là sự thật, nên cô không thể phủ nhận hoàn toàn.
Maxim ghé sát gương mặt điển trai của hắn, nở nụ cười đắc ý.
“Cứ thoải mái nói đi. Nếu là chuyện em đang trăn trở, ta sẽ giải quyết hết cho em.”
Những lời này thật vững chãi. Hơn nữa, dựa trên những gì cô đã trải qua, nếu kể với Maxim, chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Bởi Maxim von Waldeck là kiểu người, một khi đã hứa điều gì thì sẽ thực hiện bằng mọi cách. Nhưng chính cái ‘bằng mọi cách’ ấy mới là vấn đề lớn nhất.
Dựa trên cách hành động của Maxim, hắn có xu hướng khá cấp tiến. Đó có thể là một lợi thế giúp hắn được nhiều người ủng hộ, nhưng đồng thời cũng dễ gây ác cảm. Hơn nữa, đây là chuyện của hội phu nhân, vốn không thuộc phạm vi của hắn ngay từ đầu.
“Không đâu ạ, em rất cảm kích, nhưng không sao đâu mà.”
“Tại sao?”
“Dù sao thì đây cũng là việc em phải tự giải quyết.”
“Thật đáng buồn đấy.”
Ngay khi cô dứt khoát vạch ra ranh giới, hắn lập tức xụ mặt.
“Gì cơ ạ?”
“Ta được dạy rằng giữa vợ chồng không nên có bí mật. Có phải vậy không?”
“À, cái đó… Chỉ là em không muốn ngài lo lắng thôi.”
…Chưa kể, nếu hắn biết, chắc chắn sẽ không để yên.
Cô cố tình lược bỏ câu cuối.
Người đàn ông chỉ mới mấy ngày trước còn xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo lớn, cô không muốn lại cho hắn thêm cơ hội trở thành tiêu điểm tin tức lần nữa.
“Thật sự là em không định nói cho ta biết sao?”
Cô lo rằng nếu nói ra, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối nên chỉ im lặng. Nhưng có vẻ điều đó lại khiến Maxim cảm thấy không vui.
Dù Daisy cố lảng tránh, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không ngừng truy hỏi.
“Dù gì thì em cũng có thể nói cho ta biết mà.”
“Không, không sao đâu ạ….”
“Được thôi. Vậy cứ làm theo ý em đi.”
Nhìn thấy vợ mình bặm chặt môi, Maxim – đã mặc chỉnh tề để đi làm – bỗng thả người xuống giường, nằm dài ra. Daisy tròn mắt nhìn chồng, ngỡ ngàng trước hành động đột ngột ấy.
“Sao ngài lại nằm xuống vậy? Không đi làm sao?”
“Ta lo cho em nên không thể đi được. Em vì chuyện đó mà mất ngủ, cũng không chịu nói gì, vậy thì ta chỉ còn cách ở đây quan sát em thôi.”
“Ngài mau dậy đi. Cứ thế này ngài sẽ trễ mất.”
Daisy cố gắng kéo hắn dậy, nhưng cơ thể to lớn như tảng đá ấy không hề nhúc nhích.
“Cứ để trễ đi. Em đang gặp khó khăn thế này, giờ có muộn làm cũng đâu quan trọng.”
“Haa….”
Cô thấy đau đầu quá. Không biết có ai tưởng tượng nổi vị anh hùng của Antica lại đang nằm vạ theo cách trẻ con như thế này không.
Daisy thở dài thật sâu, nhìn Maxim chằm chằm một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Vậy ngài hãy hứa với em một điều đi. Tuyệt đối không được hành động tùy tiện hay xen vào chuyện này nếu chưa có sự đồng ý của em.”
“Ta hứa.”
Cô có thể tin được không nhỉ? Vì hắn đã nói rằng một khi đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Sau một thoáng ngập ngừng, Daisy cẩn thận mở lời.
“Thật ra… em đã nhận nhiệm vụ chủ trì buổi đấu giá từ thiện của hội phu nhân.”
“Vậy sao?”
“Vâng… nhưng đến giờ vẫn chưa quyên góp được nhiều vật phẩm đấu giá. Không phải chuyện gì to tát lắm đâu ạ, vẫn còn thời gian nên em sẽ tìm cách giải quyết. Ngài đừng lo lắng quá.”
“Vậy chỉ cần thu thập vật phẩm đấu giá là được phải không? Nếu thế ta có thể nhờ cận vệ của mình tìm hiểu giúp…”
“Đừng làm vậy.”
Daisy lập tức từ chối, khiến Maxim thoáng sững lại.
“Ngài đã hứa rồi. Không được nhúng tay vào khi chưa có sự cho phép của em.”
“Vậy em chỉ cần cho phép là được mà.”
“Không. Đây là chuyện của hội phu nhân, nếu ngài trực tiếp can thiệp, cả em lẫn ngài đều sẽ bị chê cười. Nếu ngài tin tưởng em với tư cách là vợ ngài, hãy để em tự giải quyết chuyện này.”
Trước sự nghiêm túc của cô, Maxim đang định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
“Giờ thì em đã nói rồi đấy. Nên đừng nằm lì ở đây nữa, mau đi làm đi.”
Nếu không kéo được hắn dậy, có lẽ cô sẽ phải lăn hắn ra khỏi giường vậy.
Ngay lúc Daisy dồn hết sức để đẩy hắn ra ngoài, thì cơ thể cô bất ngờ bị lật ngược lại, lưng chạm xuống nệm.
Chỉ trong chớp mắt, Maxim đã ở phía trên, nhìn xuống cô đầy áp đảo.
“Ngài làm gì vậy?”
“Ta vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng em cứ liên tục bảo ta biến đi.”
“Nhưng ngài sắp trễ rồi mà….”
Bắt gặp ánh mắt trống rỗng của hắn khi nhìn mình, Daisy bất giác bật cười khổ, không biết phải nói gì.
Dù sao thì hắn cũng sẽ không nghe đâu. Vậy cô còn giải thích dài dòng làm gì chứ? Nghĩ vậy, cô chỉ cảm thấy chán nản. Dù thím có nói rằng cô rất giỏi trong việc đối phó với Maxim, nhưng thực tế, phần lớn thời gian cô đều bị hắn kéo theo ý hắn mà thôi.
“Hôm nay không phải ngày đó đâu. Hôm qua chúng ta vừa làm rồi mà.”
“Làm gì có chuyện đó. Ta không trèo lên vì muốn làm tình đâu, nên đừng lo.”
Maxim bật cười khẽ.
“Em cũng biết rồi đấy, ta từng nói nhiều lần rồi, chỉ cần thấy em giãy giụa là ta lại muốn trèo lên thôi.”
“Em sẽ ngoan mà. Nên ngài nói nhanh lên rồi đi làm đi.”
“Em đã đọc báo chưa?”
Trước câu hỏi bất ngờ, Daisy lại là người lúng túng hơn.
“Mỗi sáng ta đều để báo trên bàn cạnh giường cho em, nhưng chẳng thấy em nói gì cả.”
Hóa ra là Maxim để đó sao? Cô cứ tưởng Mary Gold là người chuẩn bị. Đây đúng là điều cô không ngờ tới.
Thực ra, vốn dĩ cô vẫn đọc báo đều đặn và tất cả những tờ báo được đặt ở đó cô đều đã xem qua. Nhưng mà… có gì để nói đâu chứ? Những bài báo đó toàn là sự thật hoặc những tin tức quá mức nhạy cảm, cô còn có thể nói gì hơn được nữa?
“Em luôn đọc đầy đủ. Cảm ơn ngài đã để báo cho em.”
“Thật sao?”
“Vâng, em đã đọc rồi mà.”
“Xạo.”
Rõ ràng là cô đã đọc rồi mà. Sao tự nhiên lại bắt bẻ vậy chứ? Đôi mắt Daisy khẽ dao động.
“Em không nói dối đâu.”
“Được thôi. Coi như em đã đọc. Vậy chắc cũng thấy bài báo về ta rồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi. Ngài suốt ngày lên trang nhất, không đọc mới khó đấy.”
“Nếu đã đọc thì chứng minh đi. Nói xem em đã thấy tin gì nào?”
“Thì… chuyện ngài không kết hôn với Công chúa Egonia.”
“Không phải chuyện đó. Còn tin khác nữa.”
Ngay khi cô đáp lại một cách miễn cưỡng, Maxim càng truy hỏi ráo riết hơn.
“Xem nào…”
“Ta đã bảo em chép lại nguyên văn không sót chữ nào mà. Không chép à? Không thể nào. Ta nhớ rất rõ là mình đã kiểm tra và đưa nó cho em.”
“…”
Thật là. Hắn tự nhiên bị sao vậy?
Daisy cau mày, trừng mắt nhìn Maxim, chỉ để bắt gặp ánh nhìn sắc bén của hắn xuyên thẳng vào cô.
“Có vẻ như em thật sự chưa đọc. Vậy để ta nói thẳng luôn.”
Mặt hắn ngày càng tiến lại gần, dừng lại ngay khoảng cách mà đầu mũi hai người chạm vào nhau. Gì thế này? Sao đột nhiên…? Daisy nuốt khan, hoang mang cực độ.
Chụt, trong nháy mắt, đôi môi họ áp vào nhau rồi nhẹ nhàng tách ra.
Ngay khi cô vừa chớp mắt theo phản xạ, một hơi thở khe khẽ phả vào da, mang theo những lời còn khiến tim cô nhộn nhạo hơn.
“Ta yêu em, Easy.”
Rõ ràng cô đang mở mắt, vậy mà cứ như đang mơ.
Một khoảnh khắc chẳng khác gì lời nói dối. Quá bất ngờ đến mức không thực nên chẳng thể nào là hiện thực được. Một khoảnh khắc còn mơ mộng hơn cả giấc mơ.
— Còn tiếp —