[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 101

Chương 101
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Rầm-!
Vừa khi người đàn ông mở cửa kho, cơ thể cậu bị lật ngược và bị dồn vào một góc trong.
Chỉ trong chớp mắt, cậu bị hai kẻ lạ mặt tấn công, miệng bị bịt chặt và nhanh chóng bị trói chặt vào bức tường.
Cảm giác lạnh lẽo chạm vào dưới cổ khiến cậu không thể cử động, nín thở, chỉ có tròng mắt đảo qua đảo lại.
“Đúng là chuột cống.”
“Thấy chưa, tôi nói đúng mà. Chuột cống.”
Nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, đôi mắt của kẻ bị gọi là chuột cống, tức là Noah, mở to đến mức sắp nổ tung.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Bị Boss phái tới à?”
…Ưm, ưm!
Hoàn toàn bị khống chế bởi hai người phụ nữ hung dữ là Rose và Easy, Noah khó thở đến mức phát ra tiếng khò khè.
Sau khi xác nhận bàn tay bịt miệng mình là của Daisy, cậu ta liếm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
“Ha, bẩn quá. Muốn chết à?”
“Ít nhất cũng phải thả tôi ra thì tôi mới trả lời được chứ.”
Daisy nhăn mặt vì ghê tởm, vội giật tay lại, nhưng thay vào đó, cô ghìm chặt hơn chiếc kẹp tóc đang dí sát dưới cổ cậu ta.
Có vẻ như thấy bộ dạng lúng túng của cô rất thú vị, Noah cười khúc khích rồi nói thêm.
“Dù sao thì lâu không gặp, trông càng ngon hơn đấy, Easy.”
“…Giết cậu thì để tôi làm, còn dọn xác thì Rose lo nhé.”
Ánh mắt Daisy ánh lên sát khí, khiến Rose phải đứng ra can ngăn.
“Giết cũng được, nhưng trước hết nghe cậu ta nói đã. Noah, cậu đừng có suốt ngày bám dính lấy Easy nữa. Cô ấy là phụ nữ đã có chồng rồi.”
“Thì tại tôi tiếc chứ sao. Easy là mối tình đầu của tôi mà.”
Noah nheo mắt cười xảo quyệt, ánh mắt đối diện trực tiếp khiến toàn thân người khác nổi da gà. Cuối cùng, giọng nói trơn tru của cậu ta thì thầm bên tai cô.
“Easy, tôi giỏi lắm đấy. Phụ nữ có chồng cũng chẳng sao, tôi hoan nghênh ngoại tình lắm.”
“Muốn làm thái giám không? Tôi cũng giỏi lắm. Mà tôi thì luôn hoan nghênh rạch dao đấy.”
Không thể nhịn được nữa, Daisy khẽ cười rồi siết chặt chiếc kẹp tóc trong tay.
Đầu nhọn của chiếc kẹp tóc không còn nhắm vào dưới cổ mà hướng thẳng vào trung tâm, khiến khuôn mặt Noah lập tức tái mét.
“Mau khai ra xem cậu đến đây làm gì đi. Trước khi tôi xiên cái thứ có cũng như không của cậu lên que rồi vứt cho chó ăn.”
“…Đáng sợ thật đấy. Hiểu rồi, hiểu rồi, chị đại.”
Tưởng đã thành quý cô rồi, ai ngờ cái miệng vẫn còn bẩn như xưa.
Một gương mặt thanh thuần lại tuôn ra những lời lẽ thô tục, đúng là chẳng hợp chút nào. Nhưng chính cái sự đối lập ấy lại vẫn đúng gu hắn. Nghĩ thế, Noah chỉ nhún vai và ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Noah thuộc cùng tổ chức Clean, nhỏ hơn Daisy và Rose ba tuổi. Cậu ta lúc nào cũng tỏ thái độ ngang hàng, nhưng cứ đến lúc bất lợi thì lại giở bài ‘chị đại’ để chuồn cho nhanh.
“Có vẻ như boss cũng không yên tâm khi chỉ phái hai chị em đi làm nhiệm vụ quan trọng này.”
Nhiệm vụ quan trọng ư? Gương mặt Daisy lập tức cứng đờ. Nhưng Noah chẳng quan tâm, chỉ nhướng mày như muốn xác nhận thêm.
“Thế nên mới cử tôi đến đấy. Để bảo vệ hai chị.”
Quá tệ rồi.
* * *
“Haa…”
Một tiếng cười khẽ xen lẫn tiếng thở dài thoát ra. Daisy nằm dài trên giường, dùng cánh tay che mắt.
“Con nhỏ này, thở dài cái gì mà dữ vậy? Sập đất đến nơi rồi kìa.”
Haa….
Rose vừa buông lời trách móc, cũng bất giác thở dài theo.
“Chính cô cũng vậy còn gì.”
“Chắc thế.”
Daisy bật cười như thể không tin nổi, Rose cũng thoải mái công nhận và cười theo.
“Cứ thấy bất an thế nào ấy. Chỉ mình tôi vậy thôi à?”
Rose là người lên tiếng trước.
Đúng lúc Daisy cũng có cảm giác tương tự, chỉ là chưa nói ra mà thôi.
“…Chắc chỉ là cảm giác thôi.”
Dù miễn cưỡng trả lời, Daisy vẫn cảm thấy như toàn thân đang chìm dần vào trong giường.
Thêm một đặc vụ của Clean được cử đến Waldeck. Theo nguyên tắc của Bá tước Therese, một nhiệm vụ hiếm khi có nhiều người tham gia cùng lúc. Bởi càng nhiều người, nguy cơ bị lộ thân phận cũng cao hơn.
Ngay cả khi Rose được điều đến Waldeck trước đó, lúc ấy Daisy còn thấy chuyện này là làm quá lên. Vậy mà giờ đến lượt Noah cũng bị phái đến. Daisy không thích chuyện này, một phần vì mối quan hệ chẳng ưa gì với cậu ta, nhưng lý do thực sự lại khác.
Cô có cảm giác nhiệm vụ vốn dĩ chỉ là một công việc nhàn rỗi cuối cùng lại đang dần trở thành một nhiệm vụ nguy hiểm.
Lúc đầu, khi nhiệm vụ chỉ đơn giản là đóng giả làm vợ trên danh nghĩa của Maxim von Waldeck, cô chỉ có một mình.
Sau khi hắn trở về, để duy trì vỏ bọc vợ chồng giả, Rose được cử đến.
Sau khi Hoàng hậu có động thái tiếp cận Maxim von Waldeck, Noah cũng xuất hiện. Quá tệ rồi.
Nhìn lại, cứ mỗi khi nhiệm vụ trở nên khó khăn hơn, lại có thêm một người được bổ sung vào đội.
Trong đầu Daisy lại vang lên cuộc trò chuyện giữa cô và Bá tước Therese tại phòng làm việc vài ngày trước.
“Boss, nếu Maxim von Waldeck bắt tay với Egonia, tình hình của chúng ta sẽ khó khăn hơn đúng không?”
“Đúng vậy. Khi đó, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Hiện tại Maxim vẫn chưa chính thức hợp tác với phía Egonia.
Nhưng chỉ riêng việc Hoàng hậu có động thái tiếp cận hắn cũng đủ khiến tổ chức phải đề cao cảnh giác.
Vài ngày trước, khi Rose cứ thao thao bất tuyệt rằng cô đã nhìn thấy ‘chuột cống’, tức là Noah, Daisy không tin. Hoặc có lẽ, cô không muốn tin.
Vì Rose cứ dai dẳng nhắc mãi, Daisy đành âm thầm theo dõi để xác nhận. Và đến khi tận mắt chứng kiến, cô chẳng còn gì để phản bác.
Noah đã trà trộn vào đây với thân phận một gia nhân làm việc lặt vặt. Cậu ta chủ yếu hỗ trợ chuẩn bị bữa ăn trong bếp, vì vậy không ở lại lâu trong dinh thự Waldeck mà theo đến cả ngôi nhà phố trong thủ đô.
Một khoảng im lặng khó xử bao trùm không gian. Người lên tiếng trước là Rose.
“…Boss không tin tưởng tôi sao?”
“Hả?”
“Ý tôi là, có cần thiết phải cử cả cái thằng chuột cống đó đến không? Một mình cô thì không nói, nhưng tôi đã ở bên cạnh cô lo lắng đủ thứ, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Có vẻ như Rose cũng cảm thấy chuyện này không ổn chút nào.
“Không, không phải cô. Họ không tin tôi.”
Daisy khẽ cười, sửa lại lời của Rose.
Thế nhưng, Rose chẳng có vẻ gì là muốn nghe.
“Tôi làm đến mức này là tốt lắm rồi đấy, không phải sao? Nói thật nhé, nếu không có tôi, chắc cô còn lâu mới được lên giường với chồng mình.”
“Ừm.”
“Cô nghĩ việc chăm sóc một con ngốc ngây thơ như cô dễ lắm à? Mẹ kiếp, cái thằng chuột cống đó thì ngoài việc suốt ngày động dục với cô, còn biết làm cái gì nữa? Nói trắng ra, cậu ta có tài cán gì đâu chứ….”
Rose lầm bầm liên tục. Đúng như cô nói, Noah chẳng có kỹ năng đặc biệt nào nổi bật. Cậu ta láu cá, giỏi xã giao, có thể làm tốt nhiều việc, nhưng chẳng có điểm gì thực sự xuất sắc.
Chính vì thế, chuyện này lại càng khiến Daisy bất an hơn. Vì cô không thể đoán được ý đồ của Boss khi cử cậu ta đến đây.
“…Tôi là người hiểu Easy nhất mà.”
“Cũng đúng. Dù sao thì, tôi cũng được cô giúp đỡ rất nhiều.”
Daisy nhìn Rose có vẻ hơi trầm ngâm, bèn tỏ ra rộng lượng mà công nhận. Quả thật, cô đã thoát được không ít tình huống nhờ những lời lẽ vô nghĩa học từ Rose.
Dù hơi phiền phức, nhưng đúng là cô nàng cũng hữu dụng. Sự hiểu biết quá rõ về cô khiến Daisy thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng là điều đáng tin cậy.
“Tôi biết cô lo lắng vì Egonia, nhưng mà… theo tin tức trên báo, thì có vẻ chồng cô sẽ chẳng thể nhúc nhích trong thời gian tới đâu.”
Daisy cũng đã đọc những bài báo đó.
Maxim trước đó vẫn giữ im lặng về những gì đã xảy ra tại buổi hòa nhạc từ thiện, cuối cùng đã lên tiếng, giải đáp mọi thắc mắc của công chúng.
[Đại Công tước Waldeck, “Vấn đề về vợ tôi không có gì để thỏa hiệp.”]
[“Kẻ nào dám sỉ nhục vợ ta, ta sẽ không tha thứ.”]
Cô vốn đã đoán rằng hắn sẽ thể hiện lập trường cứng rắn.
[“Ta yêu Daisy.”]
Chính xác là những lời hắn đã nói. Tất cả các tờ báo đều đồng loạt đưa tin giống nhau.
Khoảnh khắc đọc được từ ‘yêu’, trái tim cô như trĩu nặng.
Có lẽ hắn chỉ nói thế thôi. Nhưng dù nghĩ vậy, cô vẫn không thể gạt bỏ câu nói ấy ra khỏi đầu, khiến lòng cô cứ xáo trộn mãi.
Yêu ư? Một cuộc hôn nhân mà kết cục đã được định sẵn, thì thứ lãng mạn vô nghĩa đó có ích gì chứ…?
“Ta cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để liều mạng ngăn cản vụ ly hôn. Ít nhất cũng phải cố gắng đến mức đó thì mới không hối hận, đúng không?”
Nhưng Maxim không hề muốn ly hôn, thậm chí còn nói sẽ ngăn cản bằng bất cứ giá nào. Nghĩ đến chuyện đó, lòng Daisy bỗng thấy bức bối khó chịu.
“Mà này, nói đi cũng phải nói lại… Con nhỏ Easy này….”
Rose cũng đang nằm dài trên giường cùng Daisy, lật người lại, chống cằm rồi ghé sát vào cô hơn.
“Này, cô ngon lắm hả?”
“Cái gì cơ?”
“Mà cũng phải, ngực cô to mà. Tôi chưa thấy gã đàn ông nào không thích phụ nữ ngực lớn, nhưng chồng cô thì đặc biệt là…”
“Thôi đi, trời ạ!”
Rose bất ngờ thò tay ra bóp mạnh ngực Daisy, khiến cô phát cáu.
“Sao vậy, chồng cô cũng từng bảo là ‘Easy ngực to nên…’ gì gì đó mà. Này, sờ rồi mới thấy đúng là bự thật đấy.”
…Làm ơn giữ cái miệng lại đi.
Có vẻ như Rose đã nghe lỏm được lời thì thầm của Maxim trước đây. Tệ thật.
Daisy hất mạnh tay Rose ra như thể đang đập một con côn trùng đáng ghét, nhưng Rose chỉ cười toe toét.
“Cô vẫn uống thuốc tránh thai đều chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Đừng có quên, nhớ uống đều đặn vào. Lỡ dính bầu thì xác định là không có đường lui đâu đấy.”
Mang thai ư? Cô ta lo xa quá rồi. Daisy vẫn uống đầy đủ, một phần cũng vì Rose lúc nào cũng càu nhàu nhắc nhở cô.
Dĩ nhiên, Maxim chẳng bao giờ quan tâm đến việc tránh thai. Ngược lại, hắn còn mong cô có thai để không thể ly hôn. Chính vì thế, Daisy phải đặc biệt cẩn thận.
Chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn không đều, nhưng vì đã uống thuốc đầy đủ nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Dù sao thì việc cử cả thằng chuột cống đó đến đây… Chẳng lẽ tình hình đang trở nên nghiêm trọng hơn sao?”
Rose thốt lên như thể chẳng có gì to tát. Khi tâm trạng không tốt, cô ta càng thích trêu chọc người khác hơn.
“Chắc Boss già rồi nên mới hay lo lắng vớ vẩn như vậy.”
Daisy cố tình nói như thể mọi chuyện chẳng có gì để trấn an Rose. Nhưng bản thân cô mơ hồ nhận ra—
Nhiệm vụ cuối cùng của codename Easy đã hoàn toàn khác so với ban đầu.
Không sao đâu nhỉ?
Cô chỉ mong linh cảm xấu của mình không thành sự thật. Nhưng không lâu sau đó, mong ước của cô đã tan thành mây khói.
— Còn tiếp —