[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 100

Chương 100
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sau khi kết thúc buổi tham quan huấn luyện tại trung tâm tân binh và trên đường trở về Waldeck, họ bắt gặp một đám đông đang tụ tập bên đường.
Maxim ngồi ở ghế sau lặng lẽ nhìn họ qua cửa sổ xe với gương mặt không biểu cảm.
Một lát sau, viên phụ tá vừa thám thính tình hình xong tiến lại gần xe và mở cửa ghế trước.
“Thưa ngài, đó là các phóng viên. Chúng ta có nên đi đường khác không ạ?”
Bình thường thì Maxim vốn ghét cay ghét đắng bọn kền kền thích đánh hơi mùi máu này.
Nhưng ngược lại, cũng chẳng có kẻ nào hữu dụng bằng bọn chúng. Maxim bật cười khẽ.
“Không cần. Cứ dừng lại phía trước một lát đi.”
Chắc chắn bọn chúng đang nóng lòng muốn biết.
Khi tình hình trái ngược nhau được tạo ra, ắt hẳn chúng sẽ tò mò đâu mới là sự thật.
Rằng hắn đang câu kết với Egonia để tranh giành vị trí thừa kế, hay việc bị một cô gái thường dân mê hoặc chỉ là màn kịch… Maxim biết rõ những lời đồn đại đó đang lan truyền khắp nơi.
Và Maxim von Waldeck cố tình để mặc cho quả bóng tin đồn ấy phồng lên đến mức gần như sắp nổ tung.
Bởi lẽ, nếu lên tiếng vào thời điểm tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn vào, nó sẽ tạo ra hiệu ứng bùng nổ hơn.
“Bọn họ đánh hơi thấy mùi rồi kéo đến, nước dãi chắc nhỏ giọt cả rồi đấy. Thôi thì để bọn họ cắn xé một chút vậy.”
“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ làm theo chỉ thị.”
Chiếc xe chở Maxim dừng lại trước đám đông phóng viên. Đám phóng viên đã vây kín khi hắn vừa bước xuống từ ghế sau.
“Thưa Đại Công tước, xin ngài cho chúng tôi một lời phát biểu!”
“Ngắn thôi cũng được ạ! Xin ngài đấy!”
Maxim cố ý nhếch môi lên thành một nụ cười.
“Ta biết các người đang có nhiều thắc mắc, nên ta tự mình đến đây. Vậy nên đừng chỉ phỏng đoán suông nữa, ta sẽ nói cho các người sự thật, cứ hỏi đi.”
Một phóng viên trẻ trong đám đông giơ tay lên.
“Có rất nhiều tin đồn xoay quanh chuyện hôn ước giữa ngài và công chúa Egonia. Ngài có thể nói gì về điều này không?”
Câu hỏi thẳng thắn như vậy lại càng hợp ý. Như thế hai bên khỏi phải mất thời gian vòng vo.
“Các người cũng biết rồi đấy. Ta đã quỳ trước mặt vợ mình.”
Maxim nhướng mày, như muốn xác nhận lại sự thật.
“Vậy tại sao ngài lại quỳ xuống?”
“Xin thứ lỗi, nhưng có phải vì đang tiến hành hôn ước với công chúa nên ngài mới xin sự thông cảm từ phu nhân không?”
Các phóng viên khác cũng lần lượt đưa ra thêm câu hỏi. Đáp lại, Maxim von Waldeck trả lời một cách rõ ràng.
“Không. Làm gì có chuyện đó.”
Maxim cười khẩy đầy mỉa mai khiến đám phóng viên nín thở.
“Ta nói rõ ở đây luôn, rằng ta chỉ biết công chúa có mặt ở đó khi đến nơi vào ngày hôm đó. Vậy nên, dĩ nhiên là chẳng có bất kỳ thỏa thuận nào cả. Ta cũng không có ý định thỏa thuận gì.”
Giọng nói dứt khoát của hắn khiến bút của các phóng viên bắt đầu lướt nhanh hơn.
“Ngay từ đầu, chuyện ‘vợ của ta’ không phải là đề tài để đem ra bàn bạc. Daisy là vợ và cũng là gia đình của ta. Gia đình không phải món đồ vật, và cũng chẳng ai đem chuyện giữ hay bỏ, hay kiếm thêm một người trong gia đình ra để mặc cả cả, đúng không?”
Ánh mắt hắn càng trở nên sắc bén khi tiếp tục bài diễn thuyết đầy cảm xúc.
“À, còn chuyện lúc nãy. Các người hỏi tại sao ta lại quỳ đúng không. Để ta trả lời luôn nhé. Chỉ vì sợ Daisy hiểu lầm như bây giờ và sẽ rời bỏ ta, nên ta đã nôn nóng mà làm thế. Vì ta yêu Daisy. Lúc ở phần hai, ta còn cuống đến mức… những gì ta làm trong phòng lô thì chắc báo chính thống không đăng nổi đâu. Tìm đọc mấy tờ báo lá cải ấy. Ta chưa đọc hết, nhưng chắc là đúng đấy. Chuyện thực tế chắc chỉ có hơn chứ không kém đâu.”
Bọn họ đã hôn nhau đắm đuối trước mặt mọi người, sau đó vội vàng kéo rèm lại. Ở phòng lô nhà hát opera, kéo rèm chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
Huống chi có người còn nghe thấy tiếng động lắc lư, tiếng vải bị rách, và cả âm thanh da thịt va chạm đầy ngượng ngùng nữa. Chẳng cần xác nhận thêm cũng rõ rồi. Dẫu vậy, Maxim vẫn cố ý nhắc lại scandal nóng hổi ấy một lần nữa.
“Trước mặt người vợ mà ta yêu, lòng tự trọng hay gì đi nữa cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần giữ được Daisy bên mình, thì dù có phải quỳ hay liếm chân, ta cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Đối với ta, cô ấy là gia đình, và đó là cách ta bảo vệ gia đình mình.”
Trước đây, bài phát biểu kỳ lạ của Maxim von Waldeck trong sự kiện ‘Ngày gia đình’ tại Bộ Lục quân từng gây xôn xao dư luận. Lần này cũng là phát ngôn cùng một mạch suy nghĩ đó. Khi Maxim nhấn mạnh với thái độ kiên quyết, đám phóng viên bắt đầu xôn xao.
“Tất cả im lặng. Về lập trường của ta, ta sẽ đích thân nói cho nghe. Hãy lắng nghe cẩn thận và ghi chép đúng từng chữ.”
Chỉ với một câu nói, bầu không khí ồn ào lập tức lắng xuống.
“Ta không vô dụng đến mức phải đổi gia đình mình chỉ vì lợi ích. Vậy nên, nếu có ai dám xúc phạm vợ ta bằng những suy đoán vô lý, thì ta thề trên danh nghĩa của Waldeck rằng sẽ không bao giờ tha thứ. Ghi đúng từng chữ như vậy. Hiểu chưa?”
Dứt lời, Maxim rời đi mà không hề luyến tiếc.
Lời tuyên bố có phần táo bạo và lãng mạn của người anh hùng chiến tranh đã trở thành chủ đề nóng bỏng trong dư luận.
Và chẳng bao lâu sau, tin tức ấy đã đến tai những người không hề mong muốn nghe thấy nó nhất.
* * *
Rầm-!
Tiếng Hoàng hậu đập mạnh tay xuống bàn vì không kìm được cơn giận khiến phòng làm việc vang lên âm thanh chấn động.
Choang-! Tác động mạnh đến mức tách trà trên bàn bị lật đổ, nước trà tràn ra ngoài.
“Bệ hạ, người có sao không ạ?”
Phu nhân Dudley, người đang ngồi đối diện, hoảng hốt kiểm tra tình trạng của Hoàng hậu.
Nước trà bắn lên mu bàn tay Hoàng hậu. Phu nhân Dudley vội vàng lấy khăn lau đi, nhưng Hoàng hậu với vẻ mặt đầy bực bội đã hất tay bà ta ra.
Trên mu bàn tay đỏ bừng vì nước trà nóng, những đường gân xanh nổi rõ. Trong tay Hoàng hậu là tờ báo tuần san nổi tiếng đã bị vò nát. Ngay sau đó, bà ta ném tờ báo xuống sàn với vẻ mặt đầy tức giận.
“Thằng hỗn láo. Dám ngang nhiên làm bẽ mặt ta như vậy. Không chỉ là chuyện Công chúa, giờ ta còn chẳng biết phải nhìn mặt gia đình mình thế nào nữa.”
Việc gửi Công chúa đến bên cạnh hắn bằng lời nói dối đã đủ khiến bà ta tức giận, nhưng hành vi đáng hổ thẹn với người vợ xuất thân thường dân trong phòng lô lại càng quá quắt. Giờ đây, hắn còn dám công khai tuyên chiến.
Việc đàn ông bị mê hoặc bởi đàn bà là chuyện thường tình. Chính vì vậy, bà ta đã đề nghị sẽ cho người phụ nữ đó một vị trí làm tình nhân hay thậm chí là thứ phi nếu hắn muốn.
Ở Egonia, nơi coi trọng việc kết thân qua hôn nhân, đây rõ ràng là sự nhân nhượng lớn. Chính bà ta cũng trở thành Hoàng hậu của Antica nhờ tập tục coi trọng huyết thống của Egonia.
Vậy mà dù đã nhường nhịn đến mức đó, bà ta vẫn không hiểu nổi hắn đang toan tính điều gì mà lại dám hành xử ngạo mạn như thế.
Bà ta đã cố ngăn chặn các bài báo trên những tờ báo thân Egonia. Thế nhưng, do mức độ khiêu khích trong lời phát biểu của Maxim von Waldeck quá cao, bà không thể cản được những tờ báo khác.
“Có vẻ như ngay cả trong Bộ Lục quân, hắn cũng nổi tiếng là kẻ độc đoán và ngạo mạn, nên mới có nhiều lời bàn tán như vậy.”
Phu nhân Dudley len lén quan sát sắc mặt Hoàng hậu rồi lên tiếng.
Chồng bà ta, Đại tá Dudley, là nhân tài kiệt xuất nhất trong gia đình quân nhân nổi tiếng với truyền thống sản sinh các sĩ quan cấp cao qua nhiều thế hệ. Không chỉ có năng lực, ông ta còn có kinh nghiệm phong phú do đã bước vào độ tuổi trung niên.
Thế nhưng, bỗng một ngày, một tên nhóc ngạo mạn xuất hiện và thăng tiến như diều gặp gió.
Maxim von Waldeck từng là lính đánh thuê tàn nhẫn, lăn lộn dưới đáy bùn đen.
Dù là con trai của Công chúa và thuộc dòng máu hoàng tộc, nhưng hắn chỉ là con rơi, có cha là một hiệp sĩ. So với Thái tử, hắn rõ ràng có khiếm khuyết về xuất thân.
Ban đầu, hắn tự nguyện làm ‘con chó của hoàng gia’ nên cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Nhưng rồi, hắn lập được vô số chiến công lẫy lừng vượt xa cả xuất thân không tưởng của mình, trở thành anh hùng quốc gia.
Các sĩ quan trẻ hay binh lính có thể ngưỡng mộ hắn, nhưng một số sĩ quan cấp tá lâu năm lại mang lòng đố kỵ với Maxim von Waldeck.
Trong số đó có Đại tá Dudley.
“Nhưng giờ đây, chúng ta đâu có lựa chọn nào khác. Không có phương án thay thế.”
Hoàng hậu lẩm bẩm với giọng đầy tức giận.
“Dù xuất thân có hơi thấp kém, nhưng đâu có ai vừa có huyết thống vừa có chính danh như Waldeck. Việc những lời phát biểu vô lý kia trở thành đề tài nóng hổi cũng là bằng chứng cho thấy hắn đã nắm được lòng dân rồi còn gì.”
Hoàng hậu vốn có lòng tự tôn cao ngất, nhưng cũng mang tính thực dụng và thực tế đặc trưng của người Egonia.
Như Maxim von Waldeck đã nói, trong tình hình hiện tại, người ở thế bất lợi không phải hắn mà chính là bà ta.
Nhưng như thế cũng không thể chấp nhận được.
Bị xúc phạm công khai như vậy mà chỉ biết im lặng chịu đựng thì thật vô lý.
“Nhưng thưa Bệ hạ…”
“Đừng nói nữa, Phu nhân Dudley. Trong trường hợp xấu nhất, nếu hắn hành động đơn phương, chúng ta sẽ mất cả cơ hội còn sót lại.”
Hoàng hậu tuyên bố dứt khoát.
Xét về tình hình chính trị hiện tại, để đối đầu với Thái tử và bảo vệ thế lực của Egonia, Maxim von Waldeck tuyệt đối không phải là lá bài có thể vứt bỏ.
Chỉ cần nhìn vào việc cả đất nước chấn động vì bài báo rẻ tiền thế này là đủ hiểu. Đó cũng là bằng chứng cho thấy sức ảnh hưởng của Maxim von Waldeck có thể còn mạnh hơn cả Thái tử.
Bầu không khí trở nên nặng nề bởi sự im lặng gượng gạo.
Phu nhân Dudley trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng cất tiếng.
“Nếu không thể vứt bỏ lá bài mang tên Waldeck, chi bằng lật ngược thế cờ và để Bệ hạ nắm quyền chủ động thì sao ạ?”
Phu nhân Dudley là người phụ nữ khôn ngoan. Bà ta biết rõ ảnh hưởng của Egonia trong Antica không thể xem thường, và đã sớm chiếm được lòng tin của Hoàng hậu nhờ sự khéo léo của mình.
“Lật ngược thế cờ? Ý bà là sao?”
“Nếu Đại Công tước Waldeck cứng đầu như vậy, chúng ta chỉ còn cách trực tiếp ra tay với nàng Cinderella của Therese thôi.”
Ánh mắt của Hoàng hậu và Phu nhân Dudley giao nhau trong không trung. Phu nhân Dudley giơ tờ báo lá cải còn sót lại trên bàn lên rồi trả lời.
“Cô ta là một kẻ xuất thân thường dân, không biết xấu hổ, lại sẵn sàng làm những chuyện thấp hèn như thế này.”
Phu nhân Dudley nhếch mép cười đầy nham hiểm và nói thêm.
“Chỉ cần lật lại quá khứ, kiểu gì cũng moi được chuyện gì đó. Nếu không có thì tạo ra là được. Xin hãy tin ở tôi, thưa Bệ hạ.”
— Còn tiếp —