[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 1
Chương 1
Edit: Agnes
———
Kết hôn đúng là điên rồ.
Daisy trong bộ váy cưới lộng lẫy với mạng che mặt, cố gắng nặn ra nụ cười và giữ thẳng lưng đến mức như thể chuột rút.
“Cô dâu đó… nghe nói là con rơi của Bá tước Therese đúng không? Xinh đẹp thật đó.”
“Đẹp thì có ích gì. Chẳng mấy chốc cô ta sẽ thành góa phụ thôi. Thật đáng thương.”
“Đúng thế. Chẳng khác gì bán con gái đi cả.”
Từng lời xì xào bàn tán của khách khứa đều lọt đến tai Daisy.
Xin lỗi nhé, nhưng chính vì như thế mà cô lại thấy thoải mái hơn.
Bởi vì trong bức tranh về cuộc sống sau khi nghỉ hưu của Daisy, không hề có chỗ cho một người chồng.
[Trở thành người vợ chỉ trên danh nghĩa của Maxim von Waldeck.]
Nhiệm vụ cuối cùng được giao cho cô – một mật vụ – chỉ đơn giản là vậy.
Maxim von Waldeck, “con chó săn của hoàng gia.”
Người đàn ông sẽ trở thành chồng của Daisy hôm nay có định mệnh bị đẩy ra chiến trường vô vọng làm bia đỡ đạn.
Trước khi xuất chinh, cần có một cuộc hôn nhân hình thức để kế thừa tước vị, nhưng chẳng có tiểu thư quý tộc nào dám tình nguyện làm cô dâu của một kẻ sắp chết.
Vậy nên, nhà thờ này đã trở thành nơi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của Daisy. Chỉ cần người chồng yêu dấu của cô ra chiến trường rồi bỏ mạng, trong tay cô sẽ có được một khoản thù lao khổng lồ.
Buổi lễ chuẩn bị biến cô thành “Daisy von Waldeck” sắp sửa bắt đầu.
‘Mà nghĩ xem, đến đám cưới của mình mà còn đến muộn. Thật tệ hại.’
Nơi chú rể đáng ra phải đứng nhưng lại trống trơn, chỉ có một mình Daisy đứng lẻ loi trước mặt vị linh mục. Trong mắt người khác, chắc hẳn cô trông thật thảm hại.
Chưa hết, bộ váy cưới và đôi giày cao gót lộng lẫy mà cô không thường mặc khiến Daisy có cảm giác như đang chịu phạt.
Đặc biệt, chiếc váy cưới mà cô vội vàng chuẩn bị có phần ren cao đến tận cổ. Nó khiến Daisy trông như một cô dâu thanh khiết và tinh khôi, nhưng phần ngực bó sát lại là một vấn đề lớn.
Để trông vừa vặn, cô đành quấn chặt ngực bằng chiếc áo lót nhỏ hơn bình thường. Dù chẳng ăn uống gì, Daisy vẫn cảm thấy khó chịu như có thứ gì đè nén.
‘Chật chội đến phát buồn nôn.’
Chưa cưới mà cô đã khao khát ly hôn, nhưng phải kiên nhẫn. Bởi vì đây là người chồng trị giá tận một triệu vàng.
Nếu là chồng thật thì chẳng đời nào cô chịu đựng nổi, nhưng với người chồng giả này, đó lại là mức thù lao cao nhất từ trước đến nay cô từng nhận.
‘Dù sao thì hắn ta cũng sắp chết, chuyện mất mặt này chắc cũng không thành vấn đề.’
Nghĩ đến số tiền sắp chảy vào tài khoản, cô bỗng thấy lòng dạ khoan dung hơn hẳn.
‘Không lẽ thật sự sẽ không đến?’
Daisy lo lắng liếc về phía cổng. Nhiệm vụ lần này không chỉ mang lại số tiền khổng lồ, mà còn bao gồm cả khoản tiền cô đã dành dụm sau bao năm mồ hôi nước mắt.
‘Làm ơn đến đúng giờ đi, số tiền triệu vàng của tôi…’
Cô lo lắng đến mức chỉ biết mân mê ngón tay. Lẽ ra cô nên mang theo bó hoa cưới, nhưng vì gấp gáp nên đành bỏ qua.
Khi nỗi lo lắng đạt đến đỉnh điểm, ‘Rầm!’ – cánh cửa nhà thờ bật mở. Ánh sáng từ phía sau rọi vào, và một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục bước vào.
Ban đầu, Daisy cứ tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng khi hắn đến gần hơn, cô chắc chắn – người chồng của cô là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.
‘Chết tiệt, không ai nói với mình rằng hắn ta đẹp trai như thế này.’
Đúng là người đẹp thì bạc mệnh. Đã sắp bị đẩy vào chiến trường sống còn, nhưng có cần phải đẹp đến mức ấy không? Daisy cảm thấy đó là một sự lãng phí cho quốc gia.
Hắn có dáng người cường tráng đậm chất quân nhân. Bờ ngực rộng và bờ vai vạm vỡ khiến bộ quân phục càng thêm hoàn mỹ.
Mái tóc đen tuyền như gỗ mun và đôi mắt xám xanh toát lên vẻ lạnh lùng đến rợn người.
‘Lạnh lùng thật.’
Hắn không có biểu cảm gì đặc biệt. Daisy vốn không phải người dễ khuất phục, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến cô không dám đối diện.
Đúng vậy, có lẽ hắn cũng cảm thấy khó chịu. Dù sao, việc phải cưới một cô gái mà hắn chưa từng gặp mặt, chắc chắn cũng chẳng thoải mái gì. Daisy phần nào hiểu được hoàn cảnh của hắn.
“Đây.”
Người đàn ông, với những bước dài, tiến đến bên cạnh Daisy và đưa cho cô một thứ gì đó.
“Cầm lấy.”
Daisy giật mình, vô thức nhận lấy.
Đó là một bó hoa nhỏ, kết từ những bông cúc dại. Trông đơn giản, không cầu kỳ nhưng lại đúng với sở thích của Daisy hơn cả một bó hoa cưới lộng lẫy.
Dù là hôn lễ hình thức, nhưng có vẻ hắn vẫn cố gắng chuẩn bị cho đủ nghi thức.
‘Dễ thương thật.’
Thật ra, Daisy luôn thích những bó hoa dại mộc mạc hơn những bó hoa cưới xa hoa. Lúc này, gương mặt cô đang căng thẳng cũng dần dãn ra, trở nên mềm mại hơn.
Khi chú rể đã đến, buổi lễ kết hôn giản đơn lập tức được tiến hành.
“Trước sự chứng giám của Đức Chúa, ta tuyên bố hai người đã trở thành vợ chồng. Giờ thì hãy hôn nhau đi.”
Vị linh mục vừa đọc xong lời tuyên bố thành hôn, liền bảo hai người trao nụ hôn thề nguyền.
Hôn gì chứ. Người chồng này chẳng mấy chốc sẽ lên đường, thậm chí đêm tân hôn còn chưa kịp động phòng. Rõ ràng là sẽ không có chuyện đó.
Huống hồ, đây lại là nụ hôn đầu của Daisy, cô đâu thể để nó trôi qua chóng vánh ở nơi này. Nhưng khuôn mặt tuấn tú kia lại đang dần dần tiến gần hơn.
‘Gì chứ, tại sao…?’
Một đám cưới hình thức thế này, cô không nghĩ đến việc sẽ phải hôn. Hay là, anh ta quá nguyên tắc đến mức tuân thủ mọi nghi lễ sao? Có lẽ do anh ta là quân nhân nên mắc bệnh tuân thủ nguyên tắc đến mức biến thái.
‘Thôi nào, coi như đây là cái giá cho một triệu vàng đi.’
Nghĩ vậy, cô dễ dàng chấp nhận hơn. Dù gọi là hôn, nhưng chẳng phải chỉ là một cái chạm môi nhẹ trong lễ cưới thôi sao? Chỉ cần môi chạm vào môi, thoáng qua rồi rời đi là đủ.
‘Haaa… Dù sao cũng may là hắn ta đẹp trai.’
Được trao nụ hôn đầu với một mỹ nam thế này, có lẽ không phải là điều tệ nhất. Tự an ủi mình như vậy, Daisy nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận khuôn mặt anh ta càng lúc càng đến gần hơn. Tim cô đập loạn xạ, vang dội như muốn nổ tung.
Một cảm giác mềm mại chạm vào môi cô. Daisy nắm chặt tay, cố kiềm chế sự run rẩy.
‘Chỉ cần chạm nhẹ rồi tách ra là xong.’
Nhưng tình hình lại diễn ra khác với những gì Daisy dự đoán.
“…!”
Cảm giác ẩm ướt từ môi hắn lướt qua, rồi cái lưỡi mềm mại bất ngờ len lỏi qua khe răng, xâm nhập một cách khéo léo.
‘Lưỡi của hắn… tại sao lại chen vào chứ?’
Dưới đôi mi nhắm chặt, đôi mắt của Daisy đảo qua đảo lại đầy bối rối.
Cô giật mình, vô thức lùi lại một bước. Nhưng ngay lập tức, cánh tay mạnh mẽ của Maxim siết chặt lấy eo cô khiến không để cô thoát ra.
Bị áp sát và đôi môi bị chiếm đoạt, Daisy khẽ rên lên một tiếng. Giữa lồng ngực áp chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch như muốn phá tan lồng ngực.
Nụ hôn đầy khao khát khiến đầu óc Daisy trở nên mơ màng, chỉ còn nghe thấy âm thanh ẩm ướt của những lần môi lưỡi quyện vào nhau vang vọng bên tai.
Bình thường ai lại trao nụ hôn nồng cháy… không, thậm chí còn táo bạo như thế này trước mặt bao nhiêu khách mời chứ? Có thể sao? Mà có lẽ cũng có thể…
…Không, không thể nào. Dù sao cũng phải có chừng mực chứ.
Vị linh mục đang chủ trì buổi lễ cũng rõ ràng bối rối trước tình huống này, khẽ ho vài tiếng để lấy lại sự bình tĩnh.
‘Điên thật, có phải tên biến thái không đây?’
Càng nghĩ, Daisy càng chắc chắn rằng chỉ có thể là như vậy.
Dù đã tự nhủ khi về hưu sẽ không bao giờ giết người nữa, nhưng bản năng khiến ngón tay cô ngứa ngáy. Chỉ muốn rút trâm cài tóc ra đâm thẳng vào động mạch cổ của anh ta ngay lập tức, nhưng dù là chồng giả, thì danh nghĩa vẫn là chồng cô.
Với cô đây chỉ là nhiệm vụ, nhưng với hắn đây có lẽ lại là một cuộc hôn nhân thật sự. Có thể hắn ta chỉ đang tận hưởng hơi thở cuối cùng của người vợ trước khi ra đi.
May mắn hay bất hạnh đây? Người đàn ông này, thậm chí còn chẳng cần động phòng, sẽ lập tức xuất chinh ngay sau khi lễ cưới kết thúc.
Nếu cô giết hắn, số tiền một triệu vàng cũng sẽ bốc hơi theo.
Daisy cố gắng nhẫn nhịn, nghĩ về số tiền thưởng khổng lồ. Nhưng cảm giác nặng nề đè lên bụng khiến cô bừng tỉnh, mở to mắt.
‘…Đứng lên thật sao? Ngay trước mặt các khách mời ư?’
Không thể nào… Cô tự nhủ có lẽ đó chỉ là băng đạn trong túi áo, hoặc hộp đựng xì gà… hay ít nhất cũng là khẩu súng lục.
Cố gắng tự an ủi bản thân, nhưng cảm giác nóng bỏng kia không giống như đồ vật vô tri.
‘…!’
…Đã thế, nó còn vừa mới động đậy.
‘Đồ biến thái phát cuồng!’
Nụ hôn kéo dài đến mức Daisy như muốn ngất đi vì thiếu dưỡng khí.
Cô bấu chặt ngón chân, cố không để mình lảo đảo. Một luồng hơi thở nóng hổi phả lên má khiến cô cảm thấy nhột nhạt.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Khi bàn tay đang ôm eo cô di chuyển lên trên, một tiếng “tách” vang lên, rồi cô cảm nhận được sự lỏng lẻo ở phần lưng.
‘Bị tuột rồi sao?’
Khuy áo ngực của cô đã bị tuột ra.
Chỉ với một cái chạm duy nhất.
Hắn ta cố ý tháo ra sao? Cũng có thể chỉ là tình cờ thôi… Không, một kẻ đến cả việc cương lên giữa đám đông mà chẳng biết xấu hổ thì làm sao có thể là ngẫu nhiên được chứ?
Trong đầu Daisy như một mớ bòng bong rối tung. Trớ trêu thay, khi được giải thoát khỏi chiếc áo ngực chật chội, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhưng lại lạnh sống lưng.
“Xin lỗi nhé. Chỉ là thói quen thôi.”
Cái thói quen gì mà xấu xa thế.
Lúc này Daisy mới chắc chắn. Người đàn ông trước mặt cô quả thật là một kẻ ngạo mạn và vô lại.
Hắn ta giữ nguyên vẻ mặt vô cảm suốt buổi lễ, nhưng bây giờ lại khẽ nhếch môi cười dịu dàng.
“Vì lễ nghi nên hôm nay ta chỉ làm ngắn gọn thôi. Đừng tiếc nuối quá nhé.”
…Vậy mà hắn ta còn gọi đó là ngắn gọn sao?
Maxim dùng ngón tay cái lau nhẹ đôi môi ướt át của Daisy, giọng như ban ơn,
“Ở đây có quá nhiều ánh mắt.”
Hắn cúi sát thì thầm bên tai cô.
“Vì nếu tiếp tục, ta cũng không thể kiềm chế được nữa.”
Đúng là đồ biến thái. Cô đã hiểu vì sao cái giá lại lên đến một triệu vàng, chắc chắn phải có lý do như thế.
Daisy lúng túng cúi xuống nhìn phần ngực của mình. Trời ạ! Giải thoát khỏi sự ép chặt khiến ngực cô như phồng lên, chỉ cần cử động mạnh một chút là chiếc váy có thể rách toạc ra bất cứ lúc nào.
Buổi lễ đã gần kết thúc, chỉ còn phần diễu hành cuối cùng.
‘Hắn ta vẫn còn… đang như thế mà. Liệu có thể đi lại được không?’
Cô cố không để ý, nhưng ánh mắt vô tình lại hướng xuống phía dưới. Lúc chạm vào đã khiến cô hoảng sợ, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy lại càng khiến cô choáng váng. Chiếc quần của hắn căng phồng đến mức tưởng như sắp nổ tung.
Daisy có thể cam đoan rằng, nụ hôn vừa rồi quá nóng bỏng đến mức khiến cô đỏ mặt. Dù phản ứng này có thể tự nhiên đối với một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng vấn đề là… địa điểm lại không phù hợp.
‘Như thế kia, làm sao mà không ai nhận ra chứ?’
Hiện tại, may mắn là khách mời đang đứng phía sau nên chưa ai phát hiện. Nhưng nếu bắt đầu diễu hành thì mọi người sẽ thấy hết.
“E hèm, vậy, vậy chúng ta kết thúc buổi lễ tại đây.”
Ôi trời. Ngay cả vị linh mục cũng nhận ra rồi. Daisy bối rối chỉ biết nhìn chằm chằm vào bó hoa, rồi liếc trộm nhìn gương mặt của Maxim.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, hắn ta nở một nụ cười rạng rỡ, chói lóa đến mức khiến người ta lóa mắt.
“Chú rể và cô dâu, diễu hành!”
Daisy khẽ khàng khoác tay Maxim và bước xuống lối đi. Nghĩ đến ánh mắt dồn dập đổ dồn về phía mình, cô không dám ngẩng đầu lên.
Chú rể thì “đứng thẳng,” còn cô dâu thì váy áo xộc xệch. Đúng là một màn xấu hổ không để đâu cho hết. Xấu hổ đến nỗi chân cô run rẩy, suýt ngã khuỵu xuống.
Gần như dựa vào cánh tay của Maxim để lê bước, cuối cùng họ cũng đến được cổng nhà thờ. Maxim cúi xuống thì thầm vào tai cô:
“Ta đi đây, thưa phu nhân.”
Phải, rất vui được gặp ngài, dù chỉ trong lần đầu. Xin chúc ngài yên nghỉ.
“Chúng ta sẽ động phòng sau khi ta trở về.”
Giấc mộng thật lớn lao. Mong ngài an nghỉ yên lành.
Daisy chỉ nghĩ đó là giấc mơ của một người đàn ông mơ về tương lai tươi đẹp.
Đúng là một người đáng thương. Dù sao thì cô cũng mang danh là vợ hắn ta, suýt chút nữa nước mắt đã rơi.
Daisy không ngờ rằng người đàn ông bị đẩy ra chiến trường làm bia đỡ đạn ấy, chẳng bao lâu sau lại trở về với danh hiệu anh hùng chiến tranh.
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!