[Novel] Đường Và Gia Vị - Chương 4

Chương 4
Trans: Liz
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Tuyệt! Đúng cái tao cần! Sao không mua về sớm hơn cơ chứ?”
Ba lượt đi về tiệm cà phê, cuối cùng chuyến “giao bánh” của Cheong-ah cũng kết thúc. Giờ thì cô đã hiểu tại sao hắn lại đưa tận ba tờ 50.000 won.
Lượt cuối cùng, nhân viên quán cà phê còn ái ngại hỏi, liệu cà phê có vấn đề gì không. Cheong-ah suýt chút nữa đã bật ra lời: “Cà phê thì không, nhưng cái người đặt hàng ấy, cô ta mới có vấn đề!”
Hoàn thành xong việc giao hàng, Cheong-ah lái xe máy khoảng 10 phút để đến công ty. Cô khéo léo lách qua con đường Teheran-ro đông đúc. Chẳng mấy chốc, cổng vào bãi đậu xe của trụ sở tập đoàn Taehwa sừng sững vươn lên như chạm tới trời xanh đã hiện ra trước mắt.
Đang lúc giảm tốc độ để vào bãi đậu xe, một chiếc xe thể thao màu xám bạc từ ngã tư lao thẳng tới, rít lên một tiếng “vùuuu” chói tai. Cheong-ah vội vàng phanh gấp.
Chiếc xe máy chao đảo như muốn đổ, Cheong-ah cố gắng lắm mới dừng lại được, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Dù đã tránh được va chạm, tim cô vẫn đập điên cuồng.
“Lái xe kiểu quái quỷ gì vậy!”
Cheong-ah đứng sững tại chỗ, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang thót lại vì sợ hãi.
Chiếc xe suýt chút nữa đâm vào xe của Cheong-ah vẫn tiếp tục tăng tốc, lao vút qua cổng bãi đậu xe. Nó không hề giảm tốc độ trên đường dốc xoắn ốc, bánh xe rít lên ken két trên nền đất rồi nhanh chóng biến mất.
Cheong-ah lại tăng tốc đuổi theo. Nhưng chiếc xe đã chạy nhanh đến mức không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đỗ xe vào khu vực dành cho xe máy, Cheong-ah lại một lần nữa đưa mắt nhìn quanh. Chiếc xe thể thao lúc nãy đã biến mất.
Nghĩ bụng sao sáng nay xui xẻo liên tục, Cheong-ah vội vã bước vào tòa nhà. Còn 10 phút nữa là đến giờ làm việc.
Dưới tầng hầm B2 của trụ sở tập đoàn Taehwa, Jae-kyung dằn mạnh vô lăng, đỗ cái rầm chiếc xe vào chỗ. Từ tờ mờ sáng, những lời đe dọa của thư ký Kwak đã đẩy sự khó chịu của anh lên đến đỉnh điểm, dù chưa đến 9h sáng.
Jae-kyung thở dài, ngả đầu vào ghế lái rồi nói:
“Tôi đến rồi, anh đâu?”
Vừa dứt lời, loa ngoài điện thoại “tách” một tiếng ngắt kết nối. Từ chiếc sedan màu đen đối diện, Kwak Chan-yang bước xuống như thể đã chờ sẵn, rồi tiến về phía xe Jae-kyung.
Cốc cốc.
Chan-yang điềm tĩnh gõ cửa kính. Jae-kyung hạ cửa sổ, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn lên.
“Tôi thật sự phải đi làm à?”
Jae-kyung không thể tin nổi, hỏi lại. Từ sáng sớm đã vài lần, không, phải nói là từ cái ngày ông nội ra lệnh đi làm, Jae-kyung đã hỏi Chan-yang không biết bao nhiêu bận trong ngày. Và lần nào Chan-yang cũng trả lời như bây giờ.
“Vâng. Chủ tịch nói anh thật sự phải đi làm.”
“Hừ,” Jae-kyung cười khẩy.
“Công ty là trò đùa chắc? Tôi còn chưa có bằng tốt nghiệp đại học. Để mà học quản lý như chị thì còn sớm chán!”
“Không phải học quản lý, là thực tập.”
“Thế thì có nghĩa lý gì chứ!”
Jae-kyung liên tục đập đầu vào gối tựa. Chan-yang chỉ nhìn anh với ánh mắt như thể đang thấy một kẻ vô vọng.
“Không phải đi du học như chị, thực tập cái quái gì chứ, thực tập cái nỗi gì.”
“Chủ tịch nói anh phải tỉnh táo lại trước khi đi du học.”
“Tôi trông có vẻ ngớ ngẩn đến thế à?”
Chan-yang không đáp, chỉ điềm tĩnh đẩy gọng kính lên.
“Nói thẳng ra, một thằng như tôi mà đi làm thực tập, thì chỉ làm giảm tinh thần của nhân viên thôi. Ông nội làm thế này là lạm dụng chức quyền, còn tôi là kẻ ‘dù lượn’. Nhân viên sẽ nghĩ gì chứ?”
Chan-yang không nói gì, chỉ giữ ánh mắt thờ ơ như thể “đã bao giờ anh nghĩ đến mấy chuyện đó đâu”.
Jae-kyung ngả đầu vào ghế, rút một điếu thuốc ra ngậm. Rồi anh lấy chiếc bật lửa kim loại trong túi quần ra, mở nắp. Vừa định châm thuốc thì Chan-yang thò tay vào cửa sổ, giật lấy điếu thuốc. Jae-kyung bật cười vì ngớ người.
“Bãi đậu xe cấm hút thuốc.”
“Vậy tôi hút ở đâu?”
“Công viên trên sân thượng tầng 27. Chắc chắn anh sẽ thấy thoải mái ở đó. Và cái này nữa.”
Mặc cho Jae-kyung đang bực bội đến phát cáu, Chan-yang vẫn điềm nhiên rút từ túi áo khoác vest một chiếc thẻ nhân viên được quấn bởi sợi dây màu xanh, rồi dí thẳng vào mặt anh.
“Cái quái gì đây, ảnh ghép à?”
Đó là bức ảnh của chính Jae-kyung mà anh chưa từng nhìn thấy. Một tấm hình anh mặc bộ vest đen lịch lãm, được chụp lúc nào không hay, khiến Jae-kyung bật cười ha hả.
“Ôi chao, thư ký Kwak của chúng ta còn làm được cả mấy trò này nữa cơ à? Dưới trướng ông nội, anh phải làm đủ thứ chuyện. Lãng phí một nhân tài tốt nghiệp đại học Seoul vào mấy việc này. Anh được trả bao nhiêu tiền thế?”
“Vì thời gian có hạn nên tôi chỉ nói một lần. Như anh đã biết, việc vào công ty dễ dàng là nhờ có Chủ tịch. Thế nên, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải gắng sức chịu đựng sáu tháng thực tập. Nếu không thì…”
“Thì sẽ tịch thu thẻ, tịch thu xe, rồi đóng cửa Seymour đúng không? Tiền trong thẻ là rút từ tài khoản của tôi ra, xe cũng là tôi tự mua. Seymour cũng là tôi tự kêu gọi đầu tư…”
“Lớp học quản lý sẽ do Cha Mu-young nhận, không phải Cha Jae-kyung.”
Jae-kyung há hốc miệng như người quên mất cách nói chuyện, rồi bật ra tiếng cười nhạt. Tập đoàn Taehwa, dù rơi vào tay ông chú hay Cha Jae-hee, anh đều chẳng bận tâm. Rõ ràng là thế, vậy mà cái ham muốn sở hữu tưởng chừng không tồn tại lại bùng cháy trong lòng anh như một ngọn lửa dữ dội.
“À, tiện thể nói luôn, tôi sẽ không đi cùng anh đâu. Và này, có một khóa đào tạo trực tuyến phải hoàn thành trước hôm nay. Nếu không hoàn thành đúng hạn, sẽ có bất lợi đấy. Đặc biệt là đối với thực tập sinh.”
Dù đã hiểu, nhưng những lời không muốn nghe cứ kéo dài lê thê.
“Anh, anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
Lâu lắm rồi mới nghe tiếng “anh”, khóe mắt lạnh lùng sau cặp kính của thư ký Kwak bỗng giãn ra một cách nhẹ nhõm.
Cha của anh, Kwak Joon-heon, là thư ký riêng của Chủ tịch Cha, và hai người họ đã lớn lên cùng nhau ở Taehwa-won, cùng với cả chị gái Cha Jae-hee.
Chan-yang và Jae-kyung từng thân thiết hơn cả gia đình, nhưng từ khi Chan-yang lấp đầy chỗ trống của người cha quá cố, mối quan hệ giữa hai người đã không còn như trước nữa.
“Không phải uy hiếp, là tôi đang lo cho anh đấy.”
Chan-yang liếc nhanh chiếc đồng hồ trên cổ tay, rồi thò tay qua cửa sổ, mở chốt cửa. Sau đó, anh kéo cửa, gật đầu ra hiệu cho Jae-kyung bước ra.
“Nhanh lên đi. Chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Jae-kyung vẫn cố thủ trên ghế, Chan-yang liền đưa đồng hồ ra cho anh xem. Cùng lúc đó, điện thoại của Chan-yang cũng reo lên, hiển thị cuộc gọi từ Chủ tịch Cha.
“Vâng, thưa Chủ tịch. Cậu ấy vừa vào rồi ạ.”
Kết thúc cuộc gọi, thư ký Kwak vỗ nhẹ vào lưng Jae-kyung.
“Chuyện Cha Mu-young, Chủ tịch nói thật đấy.”
Chan-yang buông lời cuối cùng rồi không chút ngần ngại quay lưng đi. Anh lên chiếc xe đã lái tới và rời khỏi tòa nhà.
Trong bãi đậu xe, Jae-kyung bật cười khùng khục như một kẻ điên.
“Ha… Đời đúng là vui đến phát rồ!”
Jae-kyung siết chặt tấm thẻ nhân viên có ảnh mình trong tay, như thể sắp bẻ gãy nó.
Ngồi trên thang máy, Cheong-ah đến tầng 3 rồi khom người thấp hơn vách ngăn.
8 giờ 57 phút. May mắn là cô đã thoát nạn đi muộn.
Cheong-ah rón rén bước qua phòng Nhân sự của Tập đoàn Taehwa. Cô cố gắng đi thật khẽ vào văn phòng Đội CS Giáo dục ở cuối hành lang, và ngay lập tức, khuôn mặt của Eun-woo ló ra khỏi vách ngăn.
“Chị! Sao chị đến muộn thế ạ?”
Cheong-ah tự nhiên ngồi xuống ghế, thì thầm:
“…Chị ngủ quên mất.”
“Thế thì chị cũng phải nhắn tin cho em chứ. Gọi điện thoại chị không nghe, làm em lo chết đi được.”
“Chị xin lỗi, điện thoại chị để trong túi xách. Thư ký Shim đâu rồi?”
Cheong-ah đảo mắt tìm chỗ của Thư ký Shim, người phụ trách đội CS Giáo dục.
“Anh ấy đi hút thuốc rồi hay sao ấy, không thấy đâu cả.”
Thở phào nhẹ nhõm, Cheong-ah thẳng lưng ngồi vào chỗ.
Sáng nay thật là đầu bù tóc rối. Mấy năm rồi mới ngủ dậy muộn, rồi lại cơn “lên đồng” của Im Joo-eun, đến cả ở bãi đậu xe cũng suýt gặp tai nạn. May mắn duy nhất là Thư ký Shim, người yêu cầu phải có mặt lúc 8 giờ 30 phút, lại không có ở đây.
“Chị, chị biết hôm nay là ngày cuối cùng của khóa đào tạo cơ bản đúng không?”
Eun-woo lắc ly Caramel Latte có kem espresso. Kèm theo đó là sô cô la hạnh nhân và chuối. Đây đúng là “lương thực chiến đấu” của họ. Vì hôm nay là ngày cuối cùng của khóa đào tạo cơ bản nửa đầu năm của Tập đoàn Taehwa.
Khóa đào tạo này đã được triển khai suốt 13 năm và do đích thân Chủ tịch Cha Hee-hwan lên kế hoạch nhằm tăng cường lòng yêu mến công ty của nhân viên.
Thời gian học trực tuyến kéo dài một tháng. Trừ trường hợp lỗi hệ thống không thể hoàn thành, tuyệt đối không được học lại.
Nếu không hoàn thành khóa học, họ sẽ phải tham gia lớp học trực tiếp vào cuối tuần vàng ngọc và chịu phạt trong đánh giá năng lực cá nhân. Chính vì vậy, hơn 98% nhân viên của Tập đoàn Taehwa thường hoàn thành khóa học ngay trong ngày đầu tiên mở.
Nhưng dù vậy, lúc nào cũng có ngoại lệ. Và chính vì những ngoại lệ đó mà vào ngày cuối cùng của khóa đào tạo, điện thoại của đội CS Giáo dục lại liên tục “đổ chuông inh ỏi”.
Cheong-ah đăng nhập vào hệ thống đào tạo rồi đeo tai nghe.
Tút… tút… tút…
Quả nhiên, vừa đúng 9 giờ, điện thoại của Cheong-ah và Eun-woo đồng loạt đổ chuông. Cheong-ah hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Chào bạn, tôi là Yoon Cheong-ah, tư vấn viên của Đội Giáo dục Tập đoàn Taehwa. Tôi có thể giúp gì cho bạn ạ?”
Một ngày như chiến tranh đã bắt đầu.