[Novel] Đường Và Gia Vị - Chương 3

Chương 3
Edit: Liz
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Chị Cheong à. Chị còn lâu không?”
Giọng Myung Ha vang lên giữa tiếng ồn ào của máy sấy tóc.
“Không đâu, xong rồi. Chị ra ngay đây.”
Cheong A tắt máy sấy và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Từ mái tóc còn ướt, từng giọt nước lạnh nhỏ xuống lách tách. Cô lau vội nước còn đọng lại bằng khăn, rồi hấp tấp bước ra khỏi phòng.
“Xin lỗi nhé. Chắc chị lại ngủ quên sau khi nghe báo thức. Vẫn chưa muộn đúng không?”
Gương mặt của Myung Ha – người đang cầm hai chiếc mũ bảo hiểm – lạnh lùng hơn thường ngày. Cheong A vội vã xỏ chân vào đôi giày thể thao.
“…Ừ. Từ từ cũng được.”
Vì chị ngủ nướng nên giờ đi học của Myung Ha muộn hơn mọi khi. Cả chuyến ghé tiệm bánh mỗi sáng cũng thế.
Nếu đưa Myung Ha tới trường rồi mới đến tiệm bánh, chắc chắn Cheong A sẽ đi làm trễ.
Trong lúc Cheong A đang cân nhắc, Myung Ha kéo lê chân phải, lặng lẽ bước về phía chiếc xe máy. Em trèo lên ghế sau trước rồi hỏi người vẫn đang đứng chần chừ.
“Chị có chuyện gì muốn nói với em à?”
Giọng Myung Ha không chỉ lạnh mà gần như buốt giá. Cheong A mỉm cười, lắc đầu.
“Không có gì đâu.”
Thái độ đó khiến Myung Ha khẽ thở dài, tỏ vẻ không hài lòng.
“Đi tiệm bánh trước đi. Muộn một chút cũng không sao. Dù gì em cũng không bị trễ học.”
“…Thật sự không sao chứ?”
“Không sao thật mà. Mau lên xe đi.”
Myung Ha buông lời dửng dưng, nhưng vẫn cẩn thận đội mũ bảo hiểm lên đầu chị. Mái tóc chưa khô hẳn khiến mùi dầu gội lan tỏa nồng trong lớp mũ kín.
“Từ mai chắc chị phải đặt thêm vài cái báo thức nữa thôi.”
Ngồi sau lưng, Cheong A lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Chị định giao bánh đến bao giờ nữa?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Cheong A tạm dừng tay đang định vặn chìa.
“Chắc vẫn tiếp tục… Sao thế?”
“Không thấy mệt à?”
“Mệt gì đâu. Tiện đường đi làm thì giao luôn thôi. Với lại, không có chỗ nào trả được nhiều như thế cả.”
“Còn bà điên đó, dạo này ổn không?”
Cái “bà điên” mà Myung Ha nhắc tới chính là vị khách mỗi sáng đều trả cho Cheong A năm chục nghìn để giao bánh tới nhà.
Lúc còn làm tài xế thuê, Cheong A từng gặp bà ấy và được dúi cho tấm danh thiếp tiệm bánh cùng lời đề nghị giao bánh mỗi sáng.
Tất nhiên, công việc lương cao thì cũng chẳng dễ dàng. Có hôm bà bảo còn say, bắt chị mua cháo giải rượu. Có hôm lại nghi ngờ chị có quan hệ gì đó với bạn trai bà ta. Lại có hôm mắt bầm tím, nhưng vẫn ngồi ăn bánh như trút giận.
Bà ta sống như thể tâm trí chẳng hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Cheong A không quan tâm bà sống ra sao. Chỉ cần trả tiền đúng hẹn là được.
Thế nên, chị không định bỏ việc.
“Dạo này bà ấy đối xử tốt lắm.”
Tiện thể, Cheong A lấy tờ năm chục nghìn trong ví ra, đưa cho em gái.
“Cầm lấy mà ăn gì ngon ngon với Seo Hyun.”
“Không cần. Chị ăn nhiều vào.”
“Vậy chắc chị phải đưa tận tay cho Seo Hyun rồi.”
Chị đợi em trả lời, nhưng không có lời nào đáp lại.
Sáu giờ bốn mươi sáng. Vẫn còn sớm để đến trường. Mùa đông thì trời tối đen như mực, mùa xuân thì ánh sáng chỉ vừa xua đi bóng tối. Dù trên đường chẳng có mấy người đi làm, nhưng với đôi chân tập tễnh của Myung Ha, đây đã là quá muộn.
Myung Ha luôn chọn đến trường vào giờ vắng người như thế này. Vì không muốn ai thấy đôi chân khập khiễng của mình.
Cheong A khởi động xe, phá tan sự im lặng gượng gạo. Tiếng máy rền vang rồi chiếc xe phóng nhanh qua con hẻm nhỏ giữa những tòa nhà đối diện nhau.
Nonhyeon-dong, khu căn hộ cao cấp.
Cheong A nhấn chuông rồi chờ cửa mở. Nếu sau một phút không có ai mở, chị sẽ tự nhập mã mà chủ nhà đã cho, vào trong, đổi ổ bánh với năm chục nghìn trong ngăn kéo rồi rời đi.
Những ngày phải tự mở cửa thường là khi chủ nhà đang tắm hoặc còn ngủ. Nghĩa là có thể yên ổn giao bánh. Dù thỉnh thoảng vẫn có tiếng rên từ trong phòng hay cảnh tượng một người đàn ông lạ mặt không mảnh vải.
Nhưng chuyện như thế, chỉ cần giả vờ như không thấy là được. Dù sao cũng còn dễ chịu hơn là phải đối mặt với chủ nhà – Im Joo Eun – khi bà ta đang trong tâm trạng cực kỳ tệ.
56, 57, 58, 59… 60.
Vừa đúng một phút, Cheong A đặt tay lên bàn phím số. Cô nhanh chóng bước vào trong nhà để tránh chạm mặt Im Joo Eun.
“Aaaah!”
Tiếng hét sắc như dao găm vang lên cùng lúc. Một linh cảm rõ rệt lướt qua — chuyện giao bánh yên ả hôm nay xem ra là điều không tưởng.
“Xấu hổ muốn chết, giờ thì tao biết vác mặt đi Seymour kiểu gì đây hả, aaaaah!”
Im Joo Eun chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngắn màu da, gần như trông như không mặc gì, nằm dài trên sofa phòng khách, đang video call với bạn.
― Dù có mê Cha Jaekyung cỡ nào thì cái việc mày vào làm ở nhà người ta đúng là điên thật sự rồi đó?
“Mày không xem cái phim mới trên MNB à? Trong đó con gái làm việc ở nhà tài phiệt rồi yêu luôn cậu chủ đó.”
― Thế mày xem phim rồi làm theo luôn hả?
“Ừ. Mà nghĩ kỹ thì tao cũng quyến rũ phết chứ? Kiểu gì Cha Jaekyung cũng bị tao khắc sâu vào não rồi.”
Im Joo Eun đưa điện thoại sát mặt, nghiêng trái nghiêng phải để ngắm nhìn bản thân. Cô trông có vẻ khá tự hào về việc mình đã làm.
― Nghe bảo bị đuổi rồi mà, đồ điên.
Im Joo Eun giật mạnh người ngồi bật dậy, có vẻ tức giận vì câu nói đó.
“À, đúng rồi, chết tiệt. Giữa bao nhiêu người mà nó nói thẳng vào mặt tao là đuổi việc. Làm gì có ai nhìn thẳng vào mặt người ta rồi bảo là đồ theo dõi?”
Gương mặt vừa mới cười toe toét lập tức đỏ bừng vì giận dữ.
― Tao đã thấy có gì đó không ổn từ lúc mày xin vô làm giúp việc nhà nó rồi. Mày cũng đâu có bình thường.
“Nói gì vậy, không phải giúp việc mà là housekeeper nhé. Tao còn có đồng phục cực kỳ đoan trang nữa cơ.”
Không rõ cô ta đã uống rượu từ sáng hay chưa kịp tỉnh rượu từ đêm qua, nhưng mùi whisky nồng nặc lan ra khắp căn hộ. Cheong A định vờ như không nghe, bước vào bếp, nhưng Im Joo Eun giơ cao tay lên rồi cong ngón trỏ gọi lại.
Không còn cách nào, Cheong A đành cầm túi bánh đi về phía cô ta. Cô đặt túi bánh lên bàn kính, nơi một chân của Im Joo Eun đang gác lên.
“Mày nghĩ Cha Jaekyung đã kể hết cho mấy thằng kia chưa?”
― Muốn biết thì mày tự đi hỏi đi.
“Ha… chết tiệt, nghĩ lại vẫn thấy nhục. Giờ làm sao mà nhìn mặt Cha Jaekyung nữa? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó nhận ra tao ngay lập tức, tức là thấy mặt tao quen đúng không? Nghe nói mấy con xấu thì nó chẳng nhớ đâu.”
Những câu chửi tục tĩu vang lên dồn dập, tiếng nói lại lớn, khiến cả đầu ong ong ngay từ sáng sớm. Cheong A chỉ chờ cơ hội để rẽ vào bếp lấy năm mươi nghìn rồi chuồn ra.
“Nếu nó ghét tao thật thì đã chẳng nhớ mặt tao rồi. Nhưng mà nhớ được nghĩa là vẫn còn cơ hội chứ gì? Tạm thời rút lui đã, rồi đi sinh nhật Jang Hwi Tae vậy.”
― Mày lại định tới Seymour à?
“Sao? Tao không được đi à? Seymour đâu phải ai cũng vào được. Phải đi lúc Jang Hwi Tae có mặt chứ. Myeongshin oppa thì đợi làm hội viên ở đó hai năm rồi còn chưa được gọi đấy. Nghe bảo phí hội viên đang tăng nữa.”
Cha Jaekyung, Seymour, hội phí… những thứ Cheong A chẳng hề quan tâm vẫn tiếp tục hiện diện trong cuộc đối thoại. Đoạn hội thoại chẳng có dấu hiệu kết thúc. Trong lúc cô đang chờ cơ hội để biến đi thì Im Joo Eun bất ngờ quay sang hỏi.
“Này, cà phê đâu?”
Cô ta hỏi như thể từng dặn rồi, nhưng Cheong A chưa từng giao cà phê bao giờ.
“Mày ăn bánh sáng mà không có cà phê hả? Căn bản cũng chẳng biết. Mau đi mua đi.”
“……”
“Trà xanh latte size venti, thêm hai shot espresso. Đừng nóng quá, bảo người ta cho bốn viên đá. À, tao bị dị ứng sữa nên đừng dùng sữa bò đấy.”
Khi Cheong A vẫn đứng im không nhúc nhích, Im Joo Eun cười mỉa như thể không thể tin nổi.
“Mày làm gì đứng đó? Tao đang bực bội lắm rồi đấy?”
Ý là: muốn yên thì biết điều.
Có lẽ đúng như Myung Ha nói, lẽ ra cô nên bỏ việc từ lâu rồi. Cứ tưởng một thời gian yên ổn…
Cheong A cắn môi, nhìn đồng hồ lần nữa. Vì dậy muộn nên thời gian đi làm cũng không còn bao nhiêu.
Im Joo Eun nhìn Cheong A bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi như chợt nhớ ra gì đó, đưa tay về phía chiếc ví màu hồng trên ghế sofa.
“Quên mất, tao chưa trả tiền nhỉ?”
Cô ta lấy ra ba tờ năm chục nghìn rồi ném về phía Cheong A. Những tờ tiền nhẹ nhàng bay xuống và rơi ngay dưới chân cô.
“Đồ chỉ biết đến tiền, thứ rác rưởi.”
Thỉnh thoảng Im Joo Eun hay mở mồm kiểu đó. Nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi. Với lại nghe nói cô ta vừa bị Cha Jaekyung đá, nên thôi, nhịn một chút.
Cheong A tự an ủi mình như thế và cúi đầu xuống. Ba tờ tiền nằm rải ra thành hình tam giác ngay dưới chân cô. Sáng nay đúng là may mắn. Cô nhặt lấy cả ba tờ tiền.
Sau bảy tháng ra vào căn hộ này, Cheong A cũng rút ra một điều: sau mỗi lần nổi điên, Im Joo Eun sẽ yên lặng một thời gian.
Nói cách khác, những cơn điên của Im Joo Eun là kiểu như bão tố — khi đang đến tháng hoặc vừa chia tay bạn trai. Nhưng mỗi lần như thế cô lại kiếm được kha khá, nên cũng không đến nỗi không chịu nổi. Dù hôm nay có trễ giờ làm một chút đi chăng nữa.
“Trà xanh đậu nành latte, ấm vừa, thêm bốn viên đá. Em sẽ đi mua ngay.”