[Novel] Đường Và Gia Vị - Chương 2

Chương 2
Edit: Seri
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chiếc áo sơ mi với họa tiết hoa hướng dương chói chang, một lọn tóc sượt qua trán, và chiếc kính râm hình hạt hạnh nhân gác hờ trên đó.
Những ánh nhìn sắc như dao của gia tộc Taehwa găm thẳng vào Jae-kyung, người đang khoác lên mình vẻ ngoài đầy nổi loạn. Chỉ có Chủ tịch Cha Hee-hwan, người đang ngồi ở vị trí cao nhất, vẫn dán mắt vào tập tài liệu dày cộp, không một lần liếc nhìn Jae-kyung.
Chan-yang. Thằng nhóc đó lại lê la nhậu nhẹt ở đâu về vậy?
Sau khi kết thúc công việc, cậu ấy đã ngoan ngoãn ngủ lại khách sạn ạ.
Jae-kyung đã lên tiếng trả lời trước khi Chan-yang kịp báo cáo Chủ tịch Cha.
Việc vặt vãnh gì chứ. Thằng nhóc này vẫn còn làm mấy chuyện vô bổ đó à, Chan-yang?
Mặc dù Jae-kyung đang đứng ngay trước mặt, Chủ tịch Cha vẫn cố tình hỏi Chan-yang.
Vâng, có vẻ là vậy ạ.
Lần này, thay vì Jae-kyung im lặng, Chan-yang lại thành thật trả lời. “Đáng ghét thật.” Jae-kyung chỉ tặc lưỡi. Anh biết thừa Chan-yang sẽ chẳng bao giờ nói giúp anh một lời nào hay ho.
Chủ tịch Cha ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi tập tài liệu. Đôi mắt sau gọng kính vàng lóe lên một ánh nhìn dữ dội, như muốn bóp nghẹt mọi thứ.
Ngụy biện?
Không có.
Nên có thì hơn.
Thật tiếc là không có.
Đáp lại câu trả lời của Jae-kyung, Chủ tịch Cha dường như đã đưa ra một quyết định được cân nhắc từ lâu, ông đưa tập tài liệu cho luật sư. Tiếng giấy xé gió nghe thật sắc lạnh.
Vị luật sư nhận lấy tập tài liệu, chần chừ như muốn hỏi: “Thật sự sẽ tiến hành đến cùng sao?”. Nhưng ngay lập tức, ông ta sực nhớ ra vị trí của mình và cất lời.
Vậy thì, tôi xin công bố di chúc của Chủ tịch. Di chúc này được chứng thực và công khai là di nguyện cuối cùng của Chủ tịch Cha Hee-hwan.
Ông già còn chưa chết mà công bố di chúc cái quái gì chứ. Jae-kyung thản nhiên ngồi vào chỗ quen thuộc, dùng gọng kính ngoáy tai.
Lý do công bố di chúc lúc này là để ngăn ngừa những mâu thuẫn có thể xảy ra trong gia đình sau khi Chủ tịch qua đời.
Công cuộc thừa kế của Taehwa Group đã bị đình trệ suốt sáu năm qua kể từ khi Cha Sin-jo, con trai thứ hai của Chủ tịch Cha và là người được chỉ định kế vị, qua đời ở tuổi bốn mươi chín. Có tin đồn rằng con trai cả Cha Sin-cheol đang âm thầm thu thập cổ phần để thâu tóm Taehwa Group, mặc dù tay hắn nhúng vào đâu thì thua lỗ đến đó. Chủ tịch Cha dĩ nhiên không hề có ý định giao công ty cho hắn ta.
Với vẻ mặt chán nản, Jae-kyung chẳng buồn nghe những nội dung mà vị luật sư đang bình thản đọc trong di chúc. Anh chỉ đoán định số tài sản mà các thành viên trong gia đình sẽ được hưởng thông qua những thay đổi nhỏ trên gương mặt họ.
Vị luật sư cứ tiếp tục đọc. Có lẽ vì mất ngủ do những cơn ác mộng đeo bám, Jae-kyung cảm thấy giọng nói của ông ta như một lời ru ngủ. Anh vô thức ngáp dài, rồi bắt gặp ánh mắt của Cha Jae-hee, người đang ngồi đối diện.
Jae-hee là chị gái của Jae-kyung, hơn anh năm tuổi. Năm hai mươi tư tuổi, cô được điều vào đội chiến lược phát triển của “Taehwa Foods” – mảng kinh doanh được mệnh danh là “con gà đẻ trứng vàng” của Taehwa Group. Chỉ bốn năm sau, cô đã sắp được thăng chức lên vị trí điều hành tại trụ sở chính.
Chắc công việc ở công ty vất vả lắm nhỉ. Trông già đi kinh khủng.’
Jae-kyung thì thầm bằng khẩu hình. Đáp lại, Cha Jae-hee dùng ngón tay giữa gõ nhẹ lên tập tài liệu. Nhưng khi nghe luật sư đọc đến tên mình, cô ngay lập tức mỉm cười điềm tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Những nội dung về bất động sản, các tác phẩm nghệ thuật, một phần cổ phần của các công ty con chủ chốt, và cả cổ phiếu Taehwa được chuyển nhượng 0.5% mỗi năm từ năm ngoái, tất cả đều tuôn ra từ miệng vị luật sư.
Đây rõ ràng là một đòn giáng mạnh, triệt hạ hoàn toàn kế hoạch của Cha Sin-cheol. Hắn ta, kẻ đã lãng phí hết những cơ hội Chủ tịch Cha trao cho, giờ đây chỉ biết câm nín, trán đỏ bừng lên vì uất hận.
Vị luật sư đang nói như nước chảy bỗng nhìn Jae-kyung với vẻ mặt phức tạp. “Chắc có gì đó ghê gớm lắm đây.” Thế nhưng, Jae-kyung chẳng hề bận tâm mình sẽ được thừa kế bao nhiêu. Dù sao thì, anh cũng đã định sẽ sống nốt quãng đời còn lại mà không cần sự giúp đỡ của Chủ tịch Cha.
Về phần Cha Jae-kyung…
Lúc này, Jae-kyung mới lật vội tập tài liệu. Tiếng giấy sột soạt nghe thật dễ chịu.
Cậu ấy sẽ được thừa kế ngay lập tức một suất thực tập tại Taehwa Group.
…Cái gì cơ?
Nếu thất bại trong sáu tháng thực tập, ‘Seymour’ sẽ tiến hành thủ tục phá sản, và vị trí của Cha Jae-kyung tại Taehwa Group sẽ không được đảm bảo.
Sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Cha Jae-hee – người nãy giờ vẫn luôn chế giễu Jae-kyung, và cả trên khuôn mặt Cha Sin-cheol – kẻ tức tối vì đã không được thừa kế vị trí của em trai mình dù hắn ta vẫn còn sống sờ sờ.
Thưa cha! Chuyện này…
Mẹ của Jae-kyung, Jung Su-ryeon, vội vàng lên tiếng. Câu nói còn dang dở, không thể thốt ra được sự tức giận, chỉ lộ rõ vẻ mặt bàng hoàng. Cả gia tộc họ Cha lúc này mới điên cuồng lật vội các trang tài liệu, chỉ để kiểm tra phần của mình.
Thực tập cái khỉ gió gì chứ. Mình còn chưa tỉnh ngủ à?
Ngồi đó uể oải như một chiếc áo bị vứt bỏ, Jae-kyung đóng mạnh tập tài liệu, tỏ vẻ không cần phải xem.
Từ khi còn nhỏ, Jae-kyung đã có bản năng nhạy bén với tiền bạc, anh có tài làm cho đồng tiền trong tay sinh sôi nảy nở. Dù không muốn thừa nhận, đây lại là một trong những điểm anh giống Chủ tịch Cha nhất.
Ngay khi tròn hai mươi, anh đã kiếm được kha khá tiền từ chứng khoán, và dùng số tiền đó để mở một câu lạc bộ tư nhân, kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Tất nhiên, Jae-kyung cũng có tài tiêu sạch số tiền kiếm được mà không giữ lại đồng nào.
Thế nên, anh chẳng mảy may quan tâm di chúc của Chủ tịch Cha viết gì. Chỉ có từ “thực tập” bất ngờ xuất hiện, nghe thật nực cười.
Vị luật sư chần chừ, liếc nhìn không khí căng thẳng. Khi thấy Chủ tịch Cha khẽ gật đầu, ông ta lại tiếp tục.
Hơn nữa, tất cả những khoản hỗ trợ mà tôi, Cha Hee-hwan, đã cung cấp trong quá khứ sẽ được thu hồi.
Một danh sách dài các khoản thu hồi tuôn ra từ môi vị luật sư.
Thưa cha! Chuyện này thật sự không được mà!
Không thể chịu đựng được nữa, Soo-ryun đứng bật dậy, chiếc ghế ngả mạnh ra phía sau.
Con tuyệt đối không chấp nhận chuyện này! Đây không chỉ là bỏ rơi Jae-kyung, mà còn là bỏ rơi cả con và Jae-hee nữa! Jae-kyung đã làm gì sai mà cha lại đối xử với nó như vậy chứ!
Đôi mắt to tròn của Su-ryeon ngấn lệ oán hờn, chằm chằm nhìn thẳng vào Chủ tịch Cha Hee-hwan.
Đúng, Su-ryeon, con nói rất đúng. Thằng nhóc Jae-kyung đó, vì mấy trò vô bổ của nó mà phải nhận lệnh điều tra từ cảnh sát. Suốt cả tuần, tin tức cứ nhan nhản chuyện cháu trai tôi nghiện ngập này nọ, thế mà con vẫn còn thấy oan ức à!
Chuyện là, một thành viên trong câu lạc bộ “Seymour” do Jae-kyung điều hành đã lén lút mang chất cấm vào và sử dụng. Hắn ta gây ra một vụ tai nạn giao thông trên đường về, và thế là Seymour cũng bị lôi vào cuộc điều tra. Trong quá trình đó, danh tính của Cha Jae-kyung, cháu trai của Chủ tịch Cha Hee-hwan và là người đại diện của Seymour, bị bại lộ. Taehwa Group lúc đó chẳng khác nào một con cá tươi vừa bị quăng lên thớt, bị băm vằm không thương tiếc.
Vâng, đúng vậy. Vì chuyện của Jae-kyung mà Taehwa Group cũng bị đưa lên mặt báo. Nhưng dù sao thì Jae-kyung vẫn hợp tác điều tra một cách trung thực, và kết luận cuối cùng là cậu ấy chẳng liên quan gì cả! Cậu ấy bị điều tra chỉ vì một gã điên nào đó đã sử dụng chất cấm trong câu lạc bộ của mình thôi, Jae-kyung hoàn toàn vô tội. Rõ ràng cậu ấy là người bị oan….
Khuôn mặt Chủ tịch Cha biến sắc, vầng trán nhăn lại đầy vẻ khó chịu. Chỉ một cái cau mày đó thôi cũng đủ khiến Su-ryeon khựng lại, giọng bà lạc đi rồi tắt lịm, câu từ cứ thế bị nuốt ngược vào trong.
Vậy thì ngay từ đầu tại sao nó lại làm cái thứ công việc rác rưởi đó! Từ bé đến giờ, đáng lẽ phải học hành tử tế thì nó chỉ chăm chăm kiếm tiền. Bảo nó sang Mỹ học đại học cũng nhất quyết không chịu đi, toàn làm mấy chuyện vô bổ! Lấy cớ đó để thằng hai mươi ba tuổi đầu lại ngủ vào cái giờ người ta làm việc, đó là hành động của con người hay của một con chó? Nó là con trai con, Su-ryeon, con thử biện hộ xem.
Vì nó làm việc vào lúc người khác đang ngủ nên mới thế thôi.
Hừ! Mẹ nào con nấy. Đúng là sinh ra cái thằng khốn nạn.
Chủ tịch Cha nói thêm rằng sẽ không để Jae-kyung sống tùy tiện thêm nữa, đồng thời đe dọa sẽ thay đổi cả di chúc của Su-ryeon. Su-ryeon liền ngậm chặt miệng, khuỵu xuống ghế. Nụ cười thân thiện thường trực trên gương mặt bà giờ đây biến mất, chỉ còn lại sự nghẹn ngào cố nén cơn giận dữ.
Jae-kyung chỉ nở một nụ cười, nhìn thẳng vào Chủ tịch Cha như thể muốn nói: “Cứ làm những gì ông muốn đi”. Trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, ánh mắt của hai người sắc bén như hai mũi kiếm chĩa vào nhau.
Trong bầu không khí căng như dây đàn, tất cả đều nín thở chờ đợi. Chủ tịch Cha cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, lồng ngực ông phồng lên rồi lại hạ xuống một cách nặng nề.
Đúng lúc đó, vị luật sư hắng giọng một tiếng, như muốn thông báo rằng vẫn chưa kết thúc. Ông ta thu hút sự chú ý của mọi người và nhắc lại những tài sản mà Jae-kyung đã được hứa sẽ thừa kế.
Và rồi…
Nếu Cha Jae-kyung không hoàn thành nhiệm vụ, tất cả những tài sản này sẽ được thừa kế cho Cha Mu-young.
Luật sư lùi một bước về phía sau Chủ tịch Cha, kết thúc bằng lời dặn dò rằng tất cả những điều vừa được công bố sẽ có hiệu lực nếu Jae-kyung không thể vượt qua sáu tháng thực tập.
Tất cả những tài sản này sẽ được thừa kế cho Cha Mu-young.
…Cha Mu-young.
hết tiệt, hóa ra còn có thứ tệ hơn. Uổng công mình đang ngủ cũng phải lật đật chạy đến đây.
Lâu lắm rồi mới được nghe cái tên đó, Jae-kyung không nhịn được, đưa hai tay lên ôm lấy trán rồi khúc khích cười. Anh chỉ cảm thấy nực cười trước tình cảnh này.
Nếu cái tên đó là mũi phi tiêu mà Chủ tịch Cha ném ra để khiêu khích anh, thì nó đã trúng hồng tâm một cách hoàn hảo.
Cha Mu-young. Đứa con riêng mà người cha quá cố của anh đã để lại.
Cái tên đó, bỗng nhiên xuất hiện sau bao năm ngủ yên, đã đốt cháy từng thớ thần kinh vốn đã nhạy cảm của Jae-kyung.
Không phải ai khác mà lại là Cha Mu-young. Sao không nói là nhường cho cục đá quý trong vườn nhà đi còn hơn.