[Novel] Đường Và Gia Vị - Chương 1

Chương 1
Trans: Seri
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Gót chân trần của cô gái vịn vào mép lan can sân thượng, tà váy đồng phục màu xanh nước biển chao đảo, phất phơ trong gió như cánh chim non lạc lối.
“Cô định nhảy thật sao?”
Giọng nói trầm khàn vang lên từ phía sau lưng, nhưng cô gái vẫn không hề lay động, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía bầu trời xa xăm.
“Nghe nói rơi từ tầng năm xuống cũng lỡ cỡ lắm. May mắn thì chết ngay, đỡ khổ.”
Lúc này, cô gái mới khẽ khàng xoay người. Mái tóc dài rối bời, rũ xuống che khuất gương mặt tái nhợt vì chiếc cổ cúi gằm.
“Còn không may thì chỉ nằm viện thôi.”
“……”
“Chắc là chán sống lắm mới lên đây đúng không? Nhưng mà như thế thì càng khổ hơn đấy. Tiền viện phí cũng tốn kém.”
Xuống đi. Tôi sẽ giúp cô.
Jae Kyung chìa tay về phía cô gái, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu khe khẽ, mái tóc đen vẫn rũ rượi che đi khuôn mặt.
Giọt nước mắt trong veo như mảnh vỡ thủy tinh khẽ rơi xuống lòng bàn tay Jae Kyung. Giọt nước mắt lặng lẽ tan ra, để lại một vệt ấm nóng như khắc sâu vào da thịt.
Rồi, khi cô gái từ từ ngẩng đầu lên, Jae Kyung bất giác tỉnh giấc.
Giấc mơ ấy, dù cố quên đi, vẫn thỉnh thoảng quay trở lại, lặp đi lặp lại như một thước phim cũ. Và lần nào cũng vậy, nó kết thúc đúng vào khoảnh khắc ấy.
Cảm giác nóng rát của giọt nước mắt trên lòng bàn tay vẫn còn chân thực đến lạ. Một cảm giác vừa không dễ chịu, lại chẳng hẳn là tệ. Jae Kyung khẽ nắm chặt tay, cố xua đi dư âm tê dại.
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại rung lên đâu đó, dai dẳng như cố tình quấy rầy giấc ngủ chập chờn của Jae Kyung.
Reng… reng…
Choảng!
Chiếc điện thoại cô độc rung hồi nãy cuối cùng cũng rơi xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Tiếng động chói tai kéo mí mắt nặng trĩu của anh chậm rãi mở ra.
Ánh nắng tháng Tư dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ lớn, nhuộm vàng đôi mắt đen láy. Jae Kyung không hề nhăn mặt, cứ thế đón nhận thứ ánh sáng rực rỡ ấy. Đến khi tiếng rung lại tiếp tục réo rắt, khóe môi anh khẽ nhếch lên, một nụ cười nhạt nhẽo.
“Sáng sớm đã gặp chuyện xui xẻo rồi.”
Nhưng nụ cười khô khốc ấy nhanh chóng tan biến. Anh chợt nhận ra, trong căn phòng rộng lớn này, chỉ có mình anh là người có thể dập tắt cái âm thanh phiền toái kia.
Jae Kyung chống tay xuống giường, từ từ ngồi dậy. Chiếc chăn trắng muốt hờ hững trượt xuống khỏi bờ mông săn chắc.
Anh bước chân trần đi về phía phát ra tiếng động. Chiếc điện thoại vẫn đang rung bần bật nằm dưới khung cửa sổ kính trong suốt, nơi ánh nắng ban mai chiếu rọi. Anh cúi xuống, liếc nhìn màn hình.
Pin còn lại hai phần trăm. Cuộc gọi nhỡ: ba mươi bảy cuộc. Tất cả đều từ Kwak Chan Yang. Trưởng nam của Kwak Jun Heon, người đã tận tâm phò tá chủ tịch Cha Hee Hwan suốt ba mươi năm, và hiện tại là thư ký riêng của chủ tịch. Đồng thời, cũng là người yêu lâu năm của chị gái anh, Cha Jae Hee.
Như để trả thù Chan Yang vì đã đánh thức giấc mộng đẹp, Jae Kyung dời mắt ra ngoài cửa sổ. Thời tiết thật trong lành, tòa nhà trụ sở chính lộng lẫy của tập đoàn Taehwa sừng sững bên bờ sông Hàn, lấp lánh dưới ánh ban mai.
Ngày anh gặp cô gái trong mơ ấy, trời cũng xanh và quang đãng như thế này. Cô bé ấy, khi quyết định gieo mình xuống từ bầu trời tươi đẹp ấy, giờ này có lẽ…
Reng… reng…
Tiếng rung lại vang lên. Jae Kyung cúi xuống nhặt chiếc điện thoại. Anh không muốn bị làm phiền thêm nữa.
“Nói nhanh đi. Tại anh mà hết pin rồi đây này.”
― Hôm nay chủ tịch công bố di chúc.
“……Ông già đó chết rồi à?”
Một kẻ như ông ta, đâu dễ dàng buông tay với thế giới này như vậy.
― Không ạ. Ngài vẫn khỏe mạnh. Vừa khoe là kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy mạch máu khỏe như tuổi ba mươi tám.
Thảo nào. Mới tháng trước, khi anh đối mặt với ông ta trong cuộc điều tra của cảnh sát, giọng điệu giận dữ của ông ta vẫn còn đủ sức làm sụp đổ cả một tòa nhà.
Jae Kyung quay người lại với vẻ nhẹ nhõm, lưng tựa vào khung cửa sổ. Lúc này, anh mới để ý đến những dấu vết hỗn độn của đêm qua vương vãi khắp sàn nhà. Vô số chai rượu whisky đã cạn, chiếc áo sơ mi lụa đen in hình hoa hướng dương vàng rực, chiếc quần lót tối màu vứt bừa bãi, đôi giày tây lệch lạc. Tấm thảm thì ướt sũng, hai chiếc ghế ngả nghiêng ra phía sau.
“Mà cái di chúc gì chứ?”
Jae Kyung đưa tay dụi mặt, xua đi cơn buồn ngủ còn sót lại.
― Chủ tịch dặn tất cả mọi người tập trung tại Taehwa-won trước chín giờ. Đó là tất cả những gì tôi cần thông báo.
Jae Kyung khẽ thở dài. Anh buộc phải thay đổi kế hoạch ngủ nướng của mình.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Khi anh bước về phía phòng tắm, một vật kim loại lạnh lẽo vướng vào chân. Đó là chiếc kính râm phiên bản giới hạn mà anh đã mua tại buổi ra mắt riêng tư của ‘Celine’ tối qua.
― Bây giờ là tám giờ năm mươi phút. Còn mười phút nữa là đến giờ tập trung. Cậu nên nhanh chân lên.
Chan Yang trả lời một cách điềm tĩnh như mọi khi.
“Sao giờ anh mới nói?”
― Vì bây giờ cậu mới nghe máy. Nếu cậu đến muộn, tên cậu có thể bị gạch khỏi di chúc….
Tút.
Jae Kyung cúp máy ngang phè, vơ lấy chiếc áo sơ mi anh đã mặc tối qua. Anh vội vàng mặc tạm chiếc quần lót và quần dài, rồi đi thẳng vào phòng tắm. Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc theo chân anh như một cái bóng mờ ảo.
Không biết cái di chúc quái quỷ gì mà ông ta lại muốn khoe khoang từ sáng sớm thế này.
Jae Kyung vốc nước lên vuốt ngược mái tóc rối bù ra sau. Sau đó, anh cẩn thận đeo chiếc kính râm lên mái tóc đen còn hơi ẩm, rồi bước ra khỏi phòng khách sạn.
Trên chiếc giường vẫn còn vương lại một vệt nắng ấm áp, dễ chịu.
Khi Jae Kyung lái xe đến Taehwa-won thì đã là chín giờ bốn mươi phút, muộn hơn rất nhiều so với thời gian tập trung mà chủ tịch Cha Hee Hwan yêu cầu.
Dừng xe trước bức tường rào cổ kính, Jae Kyung ấn còi inh ỏi. Cánh cổng sắt màu xám dường như đã chờ sẵn, từ từ mở ra hai bên với một tiếng động nặng nề.
Chiếc xe của anh lao lên con dốc yên tĩnh, nơi những chiếc xe sang trọng khác đã đậu thành hàng dài, cho thấy thân phận của chủ nhân. Jae Kyung đỗ xe một cách tùy tiện rồi bước vào khu nhà chính của Taehwa-won.
Khi Jae Kyung xuất hiện, những người làm công trong nhà nhìn anh với ánh mắt lo lắng và sốt ruột. Đây là ánh mắt quen thuộc mỗi khi Jae Kyung bị chủ tịch Cha triệu tập, nhưng hôm nay, sự xuất hiện của một cô gái đang đứng nép mình với đôi má ửng hồng đã tạo nên một khung cảnh khác lạ. Chỉ riêng cô gái ấy có một ánh mắt khác biệt, một ánh mắt rạng rỡ và đầy mong đợi.
Jae Kyung dừng bước ngay trước mặt cô gái. Khi khuôn mặt anh tiến lại gần, vành tai cô gái lộ rõ vẻ ửng đỏ.
“Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
Anh buông một lời tán tỉnh quen thuộc, ánh mắt lướt từ đỉnh đầu xuống gót chân cô gái. Cô gái bối rối mân mê vạt áo sơ mi trắng cổ cao đang che kín cổ, khẽ cắn môi.
“Hình như tôi thấy cô quen lắm.”
Jae Kyung khẽ chạm tay vào cằm cô gái đang im lặng. Cô gái giật mình khẽ run rẩy. Anh nở một nụ cười dịu dàng xoa dịu sự căng thẳng của cô, nâng nhẹ cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt. Đôi mắt to tròn của cô gái chớp liên tục, như đang cố tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt anh.
“À… dạ… ở Seymour…”
“À, cô đến Seymour chơi à. Lúc đó tôi có hỏi tên cô không nhỉ?”
Cô gái gật đầu lên xuống như để xác nhận.
“Tôi hay quên lắm. Tên cô là gì nhỉ?”
“……Im… Im Joo Eun ạ.”
“À, nhớ rồi. Nhưng Joo Eun này, cô làm việc ở đây à?”
“……Vâng ạ.”
Khóe mày Jae Kyung khẽ nhếch lên trước câu trả lời của cô gái. Anh buông tay khỏi cằm cô, hỏi:
“Mấy giờ cô tan làm?”
Được giải thoát khỏi bàn tay của Jae Kyung, Im Joo Eun khẽ lau vệt mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, giọng có chút căng thẳng:
“Bảy giờ tối ạ.”
“……Còn lâu nhỉ.”
Nghe giọng điệu có vẻ tiếc nuối của Jae Kyung, quản gia Kim, người làm lâu năm nhất ở Taehwa-won, khẽ thở dài. Bà nhanh chóng lấy điện thoại từ túi áo đồng phục ra và gọi cho ai đó. Jae Kyung khẽ cười, dõi theo hành động của bà Kim.
“Joo Eun này, làm ở đây chắc vất vả lắm nhỉ?”
“À, không ạ! Mọi người đều tốt bụng và hòa đồng lắm ạ.”
Im Joo Eun vội vàng xua tay và lắc đầu lia lịa.
“Không phải thế đâu. Chắc chắn là tệ lắm đúng không? Ông chủ ở đây tính khí thất thường lắm đấy. Hay là tôi giúp cô tan làm sớm nhé?”
Im Joo Eun ngập ngừng một chút, rồi khi Jae Kyung hỏi lại: “Vất vả lắm đúng không?”, cô liền gật đầu lia lịa đầy phấn khích như một chú chó tìm thấy chủ. Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó:
“Quản gia Kim, làm ơn chuẩn bị quần áo cho cậu hai thay. Kiểu dáng lịch sự và trang nhã một chút ạ.”
Từ tầng hai, Chan Yang đang cầm điện thoại áp vào tai, nhìn xuống Jae Kyung. Theo chỉ thị của Chan Yang, quản gia Kim vội vã quay người đi. Jae Kyung bước tới, đặt tay lên vai bà Kim, khẽ cười ý bảo không cần thiết.
Jae Kyung bước nhanh lên cầu thang, mỗi bước ba bậc, rồi đứng cạnh Chan Yang.
“Đuổi ngay con bé mới tới đi. Con bé tôi gặp ở Seymour. Thật ghê tởm khi thấy nó ở đây.”
Việc nhìn thấy cô gái đã từng hở hang quyến rũ anh ở Seymour, giờ lại mặc một chiếc áo sơ mi kín cổng cao tường và xuất hiện ở đây khiến anh cảm thấy buồn nôn dù chưa ăn gì.
“Cậu vẫn vậy nhỉ.”
Chan Yang nhếch mép, giọng điệu mỉa mai nhưng không chút lên xuống, như thể anh đã đoán trước được điều này.
“Cái gì vẫn vậy?”
“Tôi sẽ cho người đuổi cô ta đi.”
“Cái gì vẫn vậy hả?”
Kwak Chan Yang dừng bước, ánh mắt như muốn nói rằng anh hiểu rõ hơn ai hết.
sốp ra thêm chap ik sốp ơi khôm hỉu mọe j cạaaa