[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 8

Chương 8
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đêm qua, ký ức về việc vô tình chia nhau chén rượu hợp hoan chợt ùa về khiến Cheong Hee khẽ cắn môi. Dù nàng đã xác định rõ mình nắm thế thượng phong, tâm trạng của Beom Yoon vẫn chẳng hề khá hơn. Ngón tay hắn lưỡng lự, cuối cùng rời khỏi mái tóc của người hộ vệ mà hắn thoáng muốn túm lấy kéo lên.
“Vào đi.”
Hắn cất tiếng gọi những kẻ đang đứng ngoài cánh cửa vẫn còn để ngỏ. Lập tức, như đã chờ sẵn, một hàng cung nữ vận y phục Đại Quốc nối nhau mang thức ăn bước vào. Những nữ nhân cúi mặt, lặng lẽ bày biện thức ăn lên bàn một cách gọn gàng, khác với đám người hầu hạ nơi đây, trên môi họ thoáng nở những nụ cười nhàn nhạt.
Hắn đứng dậy trước, bước tới bên bàn. Hắn đứng đó, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng, thoạt trông như vô tình, khiến người ta chẳng thể đoán được tâm tư sâu kín trong lòng.
“Công chúa.”
Như mọi khi, mỗi lần cần di chuyển, Dong Yi luôn là người luôn đỡ nàng, đưa đôi tay về phía Cheong Hee. Trừ những đêm tối khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nàng chưa từng tự mình bước đi trước những ánh mắt xa lạ. Đôi chân khập khiễng vẫn còn xa lạ với chính nàng, và cả những ánh nhìn hướng về phía nàng cũng vậy.
Nhưng dù Dong Yi đã lên tiếng gọi, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào hắn.
Hắn vốn chẳng để lộ chút cảm xúc, bất chợt nở một nụ cười dịu dàng. Đôi môi đỏ thắm hé mở như đóa hoa đầu xuân nở rộ, dường như đã đoán được ý nàng. Cheong Hee phớt lờ bàn tay Dong Yi đưa ra. Trên chiếc giường nhỏ, thân thể mảnh mai của nàng vùng vẫy. Một bên chân méo mó bất động, nàng cố sức kéo lê nó, tự mình bò đến mép giường.
Dong Yi bất lực nhìn bàn tay mình vừa bị nàng gạt qua, lo lắng dõi theo từng cử động của nàng.
Đứa hoàng tử trẻ tuổi đứng đó, bên cạnh những món ăn thơm lừng, chỉ dùng một nụ cười để gọi nàng tới. Trong mắt Dong Yi, hắn trông thật nguy hiểm.
Linh cảm của một võ sĩ khiến Dong Yi không rời mắt khỏi hắn.
Ở cuối con đường mà những bước chân run rẩy kia hướng tới, một con thú dữ đang đứng đợi. Nó gợi lên hình bóng ai đó trong tâm trí Dong Yi, nhưng nàng chẳng thể thốt nên lời, chỉ nghiến chặt răng.
Ánh mắt hắn chạm đến bàn chân lành lặn mà nàng vừa chống xuống để đứng dậy từ mép giường.
Làn da trắng nhợt chưa từng thấy ánh mặt trời hiện lên rõ những đường gân xanh mờ. Như muốn che giấu, vạt váy xanh thẫm của nàng khẽ sột soạt rơi xuống, phủ lên trên.
“Nàng.”
Giọng nói trầm chậm như thấm đẫm hơi sương, xé tan khoảng im lặng ngột ngạt ngắn ngủi.
Có phải vì thức ăn bày trước mặt không?
Hắn khẽ nuốt nước bọt, như kẻ thèm thuồng, rồi tiếp lời.
“Chân nàng thật xinh đẹp.”
Phải chăng đây là cái giá phải trả cho việc ta xem nhẹ chàng?
Lời ấy khiến nàng thoáng chao đảo, suýt nữa thì nàng vươn chân méo mó ra khỏi vạt váy. May mà nàng kịp bám vào mép giường, dồn sức vào chân lành để giữ thăng bằng. Một chân đã tật, chân còn lại sao có thể lành lặn được mãi?
“Nếu chàng nói điều đó với kẻ cùng cảnh ngộ như ta, có lẽ họ sẽ nghe ra ý khác.”
Hắn nghe vậy lại mở lời.
“Nàng nghe ra sao?”
“Chàng bảo xinh đẹp, hẳn là thật. Ta cũng đôi khi thấy đôi chân trắng ngần của mình khá ưa nhìn.”
Khoảnh khắc ấy hắn bật cười.
Chẳng ai ngờ hắn lại cười trước mặt người khác. Cả Dong Yi căng thẳng lẫn nàng ngỡ ngàng đều trong phút chốc tan biến.
Nàng chỉ nói rằng nếu chàng đã bảo xinh đẹp thì cứ tin là xinh đẹp, chẳng ngờ hắn lại cười lớn đến vậy. Nhưng nhìn gương mặt cười ấy, non nớt đúng với tuổi, nàng bất giác bị cuốn theo.
Đôi mắt híp lại như cánh bướm, đẹp đến nao lòng.
Ta tự hỏi, năm mười bảy tuổi, ta thế nào nhỉ?
Nàng thoáng chìm vào ký ức mà nàng từng quyết chẳng nhớ lại.
“Chàng cũng rất đỗi xinh đẹp.”
Nàng đáp lại, buột miệng nói ra điều mắt thấy. Lời vừa thốt, một tràng cười sâu thẳm mà ngắn ngủi vang lên, khiến cả thế giới như mờ đi. Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, nhận ra mình vừa cười khác với ngày thường.
Hắn từng cười nhạo nàng vì mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt. Nhưng giờ đây, chính hắn cũng để lộ cảm xúc trước nàng, trần trụi như chẳng còn gì che đậy.
Mẫu thân muốn hắn làm hoàng đế.
Dù hoàng đế hiện tại suy yếu, chẳng biết ngày nào băng hà, ngôi vị ấy vẫn thuộc về thái tử còn sống sờ sờ. Quan trọng hơn, hắn chẳng hề muốn bước lên ngai vàng. Biết vậy, nhưng Hoàng quý phi – mẹ hắn – đâu dễ từ bỏ.
Hắn chẳng muốn thành thân, càng không muốn làm chồng thứ hai của ai. Thế mà giờ đây, hắn lại đứng đây, chỉ vì một công chúa của nước đã diệt vong.
Sao lại là nàng?
Một kẻ khập khiễng, từng kết hôn, lại hơn hắn đến năm tuổi.
Hắn nghĩ thà cắn lưỡi tự vẫn còn hơn. Đây chẳng phải lựa chọn của người mẹ từng vượt qua muôn trùng gian kế, vươn lên ngôi Hoàng quý phi như hoa nở giữa chiến trường.
Vậy mà điều ấy lại khiến hắn thấy thú vị. Người mẹ từng ôm chặt hắn, không cho ra chiến trường dù chỉ để mũi tên lướt qua, giờ lại mang đến một cô dâu chẳng ai ngờ tới.
Hắn phải tận mắt chứng kiến.
Và nàng, tưởng chừng là kẻ tầm thường, lại thú vị hơn hắn nghĩ.
“Thức ăn sắp nguội rồi.”
Nét non nớt trên gương mặt hắn biến mất, thay vào đó là nụ cười như vẽ. Trong khoảnh khắc thoáng qua, nàng bước tới bên bàn.
Sột. Soạt. Sượt.
Tiếng chân kéo lê vang lên bên tai. Vạt váy xanh thẫm nghiêng ngả bị nàng giẫm phải, khiến nàng chao đảo dù chỉ đi một quãng ngắn. Hắn lạnh lùng nhìn người hộ vệ của nàng thoáng giật mình mỗi lần như vậy, nhưng hắn vẫn đứng yên, không động đậy.
Váy của nữ nhân khi bước đi kiểu ấy sẽ bị giẫm phải, nhưng đêm qua thì không, hẳn là bộ y phục nàng mặc hôm qua ngắn hơn vạt váy này.
Trong lúc hắn mải nghĩ ngợi, nàng đã đến ngay trước mặt.
“…Ta đến rồi. Ta tự đi đấy.”
Khuôn mặt nàng thật nhỏ nhắn. Dù đứng thẳng, nàng vẫn thấp hơn hắn, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt đã gột sạch lớp son phấn cô dâu càng khiến nàng trông trẻ hơn.
Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn.
Công chúa hiểu rõ lời hắn nói. Dù hắn chẳng ra lệnh cho hộ vệ đứng dậy, nếu nàng dựa vào cánh tay kẻ đó để đến đây, hẳn hắn đã chặt đứt cánh tay ấy.
Dù chuyện đó xảy ra, máu có chảy thì với Beom Yoon, đó chẳng phải lựa chọn tồi. Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh nàng lê bước khập khiễng bằng chính đôi chân mình lại khiến tâm trạng hắn khá lên đôi chút.
Hắn gõ ngón tay lên bàn hai lần.
Cheong Hee vẫn chưa cầm muỗng, lại ngây ra nhìn những ngón tay ấy.
“Ngón tay ta cũng xinh đẹp sao, phu nhân?”
Lời bâng quơ ấy khiến nàng thoáng muốn đáp lại, nhưng Cheong Hee chỉ mỉm cười nhẹ rồi cầm muỗng lên trước. Thấy nàng ra tay trước trong lúc hắn còn chờ câu trả lời, hắn khẽ nhăn mặt. Trước khi nàng đưa thìa cơm trắng vào miệng, nàng lại cười lần nữa.
“Chàng đã biết rõ rồi, còn cần ta đáp lại sao?”
Nụ cười nhẹ làm lúm đồng tiền bên má nàng hằn sâu. Hắn mải nhìn lúm đồng tiền ấy, lời nàng vang lên muộn màng bên tai, và lần này, một tiếng cười ngớ ngẩn thoáng hiện trên mặt hắn.
Sau đó, bữa ăn lặng lẽ trôi qua.
Một buổi sáng kỳ lạ, nơi im lặng chẳng còn xa lạ là điều hắn sau này nhớ lại về ngày đầu tiên ấy.
Khi hắn vừa rời khỏi sau bữa ăn, nàng lập tức gục xuống bàn. Dong Yi bước tới, nhẹ nhàng xoa lưng nàng, cẩn thận không làm nàng đau.
“Công chúa.”
“Nếu ta không tự bước đi bằng chân mình, ngươi đã chết rồi.”
Ý định của Beom Yoon quá rõ ràng. Nàng đọc được khoảng cách trên gương mặt hắn. Hắn có đủ lý do để dễ dàng cướp đi những thứ quý giá của nàng. Và nếu thế, nàng sẽ mất tất cả, sống cô độc nơi đây cho đến cuối đời.
Nàng biết rõ, nơi này chính là nấm mồ không bia của mình.
Trái tim khẽ đập. Cái cảm giác lạnh buốt rằng trái tim này, dường như bị ai đó nắm chặt, đôi lúc chẳng còn thuộc về nàng, khiến nàng đã bao lần kìm nén tiếng thét muốn bật ra. Woo Tae Ho từng nói, sau ba lần thành thân, hắn sẽ thả tự do cho nàng.
Nhưng nàng không ngốc. Nàng biết đó là cái chết sau kiếp sống bị nguyền rủa này.
Triều đại trước đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Vua và các hoàng tử bị chém đầu, đàn ông trong dòng tộc, dù xa đến tám đời cũng bị xử trảm, phụ nữ phải uống thuốc độc. Trẻ nhỏ chẳng được tha. Chỉ trong một sớm, đất nước nàng tan biến như mộng mị.
“Ta sẽ không chết.”
Nàng hiểu nỗi đau trong giọng nói của Dong Yi.
“Ai rồi cũng chết thôi, Dong Yi à. Ta cũng sẽ đến lúc ấy.”
Điều nàng sợ là sau đó.
Kẻ bị nguyền rủa, chẳng chết mà cũng chẳng sống, liệu có thể bình yên bước qua ngưỡng cửa âm phủ?Đêm qua, ký ức về việc vô tình chia nhau chén rượu hợp hoan chợt ùa về khiến Cheong Hee khẽ cắn môi. Dù nàng đã xác định rõ mình nắm thế thượng phong, tâm trạng của Beom Yoon vẫn chẳng hề khá hơn. Ngón tay hắn lưỡng lự, cuối cùng rời khỏi mái tóc của người hộ vệ mà hắn thoáng muốn túm lấy kéo lên.
“Vào đi.”
Hắn cất tiếng gọi những kẻ đang đứng ngoài cánh cửa vẫn còn để ngỏ. Lập tức, như đã chờ sẵn, một hàng cung nữ vận y phục Đại Quốc nối nhau mang thức ăn bước vào. Những nữ nhân cúi mặt, lặng lẽ bày biện thức ăn lên bàn một cách gọn gàng, khác với đám người hầu hạ nơi đây, trên môi họ thoáng nở những nụ cười nhàn nhạt.
Hắn đứng dậy trước, bước tới bên bàn. Hắn đứng đó, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng, thoạt trông như vô tình, khiến người ta chẳng thể đoán được tâm tư sâu kín trong lòng.
“Công chúa.”
Như mọi khi, mỗi lần cần di chuyển, Dong Yi luôn là người luôn đỡ nàng, đưa đôi tay về phía Cheong Hee. Trừ những đêm tối khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nàng chưa từng tự mình bước đi trước những ánh mắt xa lạ. Đôi chân khập khiễng vẫn còn xa lạ với chính nàng, và cả những ánh nhìn hướng về phía nàng cũng vậy.
Nhưng dù Dong Yi đã lên tiếng gọi, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào hắn.
Hắn vốn chẳng để lộ chút cảm xúc, bất chợt nở một nụ cười dịu dàng. Đôi môi đỏ thắm hé mở như đóa hoa đầu xuân nở rộ, dường như đã đoán được ý nàng. Cheong Hee phớt lờ bàn tay Dong Yi đưa ra. Trên chiếc giường nhỏ, thân thể mảnh mai của nàng vùng vẫy. Một bên chân méo mó bất động, nàng cố sức kéo lê nó, tự mình bò đến mép giường.
Dong Yi bất lực nhìn bàn tay mình vừa bị nàng gạt qua, lo lắng dõi theo từng cử động của nàng.
Đứa hoàng tử trẻ tuổi đứng đó, bên cạnh những món ăn thơm lừng, chỉ dùng một nụ cười để gọi nàng tới. Trong mắt Dong Yi, hắn trông thật nguy hiểm.
Linh cảm của một võ sĩ khiến Dong Yi không rời mắt khỏi hắn.
Ở cuối con đường mà những bước chân run rẩy kia hướng tới, một con thú dữ đang đứng đợi. Nó gợi lên hình bóng ai đó trong tâm trí Dong Yi, nhưng nàng chẳng thể thốt nên lời, chỉ nghiến chặt răng.
Ánh mắt hắn chạm đến bàn chân lành lặn mà nàng vừa chống xuống để đứng dậy từ mép giường.
Làn da trắng nhợt chưa từng thấy ánh mặt trời hiện lên rõ những đường gân xanh mờ. Như muốn che giấu, vạt váy xanh thẫm của nàng khẽ sột soạt rơi xuống, phủ lên trên.
“Nàng.”
Giọng nói trầm chậm như thấm đẫm hơi sương, xé tan khoảng im lặng ngột ngạt ngắn ngủi.
Có phải vì thức ăn bày trước mặt không?
Hắn khẽ nuốt nước bọt, như kẻ thèm thuồng, rồi tiếp lời.
“Chân nàng thật xinh đẹp.”
Phải chăng đây là cái giá phải trả cho việc ta xem nhẹ chàng?
Lời ấy khiến nàng thoáng chao đảo, suýt nữa thì nàng vươn chân méo mó ra khỏi vạt váy. May mà nàng kịp bám vào mép giường, dồn sức vào chân lành để giữ thăng bằng. Một chân đã tật, chân còn lại sao có thể lành lặn được mãi?
“Nếu chàng nói điều đó với kẻ cùng cảnh ngộ như ta, có lẽ họ sẽ nghe ra ý khác.”
Hắn nghe vậy lại mở lời.
“Nàng nghe ra sao?”
“Chàng bảo xinh đẹp, hẳn là thật. Ta cũng đôi khi thấy đôi chân trắng ngần của mình khá ưa nhìn.”
Khoảnh khắc ấy hắn bật cười.
Chẳng ai ngờ hắn lại cười trước mặt người khác. Cả Dong Yi căng thẳng lẫn nàng ngỡ ngàng đều trong phút chốc tan biến.
Nàng chỉ nói rằng nếu chàng đã bảo xinh đẹp thì cứ tin là xinh đẹp, chẳng ngờ hắn lại cười lớn đến vậy. Nhưng nhìn gương mặt cười ấy, non nớt đúng với tuổi, nàng bất giác bị cuốn theo.
Đôi mắt híp lại như cánh bướm, đẹp đến nao lòng.
Ta tự hỏi, năm mười bảy tuổi, ta thế nào nhỉ?
Nàng thoáng chìm vào ký ức mà nàng từng quyết chẳng nhớ lại.
“Chàng cũng rất đỗi xinh đẹp.”
Nàng đáp lại, buột miệng nói ra điều mắt thấy. Lời vừa thốt, một tràng cười sâu thẳm mà ngắn ngủi vang lên, khiến cả thế giới như mờ đi. Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, nhận ra mình vừa cười khác với ngày thường.
Hắn từng cười nhạo nàng vì mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt. Nhưng giờ đây, chính hắn cũng để lộ cảm xúc trước nàng, trần trụi như chẳng còn gì che đậy.
Mẫu thân muốn hắn làm hoàng đế.
Dù hoàng đế hiện tại suy yếu, chẳng biết ngày nào băng hà, ngôi vị ấy vẫn thuộc về thái tử còn sống sờ sờ. Quan trọng hơn, hắn chẳng hề muốn bước lên ngai vàng. Biết vậy, nhưng Hoàng quý phi – mẹ hắn – đâu dễ từ bỏ.
Hắn chẳng muốn thành thân, càng không muốn làm chồng thứ hai của ai. Thế mà giờ đây, hắn lại đứng đây, chỉ vì một công chúa của nước đã diệt vong.
Sao lại là nàng?
Một kẻ khập khiễng, từng kết hôn, lại hơn hắn đến năm tuổi.
Hắn nghĩ thà cắn lưỡi tự vẫn còn hơn. Đây chẳng phải lựa chọn của người mẹ từng vượt qua muôn trùng gian kế, vươn lên ngôi Hoàng quý phi như hoa nở giữa chiến trường.
Vậy mà điều ấy lại khiến hắn thấy thú vị. Người mẹ từng ôm chặt hắn, không cho ra chiến trường dù chỉ để mũi tên lướt qua, giờ lại mang đến một cô dâu chẳng ai ngờ tới.
Hắn phải tận mắt chứng kiến.
Và nàng, tưởng chừng là kẻ tầm thường, lại thú vị hơn hắn nghĩ.
“Thức ăn sắp nguội rồi.”
Nét non nớt trên gương mặt hắn biến mất, thay vào đó là nụ cười như vẽ. Trong khoảnh khắc thoáng qua, nàng bước tới bên bàn.
Sột. Soạt. Sượt.
Tiếng chân kéo lê vang lên bên tai. Vạt váy xanh thẫm nghiêng ngả bị nàng giẫm phải, khiến nàng chao đảo dù chỉ đi một quãng ngắn. Hắn lạnh lùng nhìn người hộ vệ của nàng thoáng giật mình mỗi lần như vậy, nhưng hắn vẫn đứng yên, không động đậy.
Váy của nữ nhân khi bước đi kiểu ấy sẽ bị giẫm phải, nhưng đêm qua thì không, hẳn là bộ y phục nàng mặc hôm qua ngắn hơn vạt váy này.
Trong lúc hắn mải nghĩ ngợi, nàng đã đến ngay trước mặt.
“…Ta đến rồi. Ta tự đi đấy.”
Khuôn mặt nàng thật nhỏ nhắn. Dù đứng thẳng, nàng vẫn thấp hơn hắn, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt đã gột sạch lớp son phấn cô dâu càng khiến nàng trông trẻ hơn.
Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn.
Công chúa hiểu rõ lời hắn nói. Dù hắn chẳng ra lệnh cho hộ vệ đứng dậy, nếu nàng dựa vào cánh tay kẻ đó để đến đây, hẳn hắn đã chặt đứt cánh tay ấy.
Dù chuyện đó xảy ra, máu có chảy thì với Beom Yoon, đó chẳng phải lựa chọn tồi. Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh nàng lê bước khập khiễng bằng chính đôi chân mình lại khiến tâm trạng hắn khá lên đôi chút.
Hắn gõ ngón tay lên bàn hai lần.
Cheong Hee vẫn chưa cầm muỗng, lại ngây ra nhìn những ngón tay ấy.
“Ngón tay ta cũng xinh đẹp sao, phu nhân?”
Lời bâng quơ ấy khiến nàng thoáng muốn đáp lại, nhưng Cheong Hee chỉ mỉm cười nhẹ rồi cầm muỗng lên trước. Thấy nàng ra tay trước trong lúc hắn còn chờ câu trả lời, hắn khẽ nhăn mặt. Trước khi nàng đưa thìa cơm trắng vào miệng, nàng lại cười lần nữa.
“Chàng đã biết rõ rồi, còn cần ta đáp lại sao?”
Nụ cười nhẹ làm lúm đồng tiền bên má nàng hằn sâu. Hắn mải nhìn lúm đồng tiền ấy, lời nàng vang lên muộn màng bên tai, và lần này, một tiếng cười ngớ ngẩn thoáng hiện trên mặt hắn.
Sau đó, bữa ăn lặng lẽ trôi qua.
Một buổi sáng kỳ lạ, nơi im lặng chẳng còn xa lạ là điều hắn sau này nhớ lại về ngày đầu tiên ấy.
Khi hắn vừa rời khỏi sau bữa ăn, nàng lập tức gục xuống bàn. Dong Yi bước tới, nhẹ nhàng xoa lưng nàng, cẩn thận không làm nàng đau.
“Công chúa.”
“Nếu ta không tự bước đi bằng chân mình, ngươi đã chết rồi.”
Ý định của Beom Yoon quá rõ ràng. Nàng đọc được khoảng cách trên gương mặt hắn. Hắn có đủ lý do để dễ dàng cướp đi những thứ quý giá của nàng. Và nếu thế, nàng sẽ mất tất cả, sống cô độc nơi đây cho đến cuối đời.
Nàng biết rõ, nơi này chính là nấm mồ không bia của mình.
Trái tim khẽ đập. Cái cảm giác lạnh buốt rằng trái tim này, dường như bị ai đó nắm chặt, đôi lúc chẳng còn thuộc về nàng, khiến nàng đã bao lần kìm nén tiếng thét muốn bật ra. Woo Tae Ho từng nói, sau ba lần thành thân, hắn sẽ thả tự do cho nàng.
Nhưng nàng không ngốc. Nàng biết đó là cái chết sau kiếp sống bị nguyền rủa này.
Triều đại trước đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Vua và các hoàng tử bị chém đầu, đàn ông trong dòng tộc, dù xa đến tám đời cũng bị xử trảm, phụ nữ phải uống thuốc độc. Trẻ nhỏ chẳng được tha. Chỉ trong một sớm, đất nước nàng tan biến như mộng mị.
“Ta sẽ không chết.”
Nàng hiểu nỗi đau trong giọng nói của Dong Yi.
“Ai rồi cũng chết thôi, Dong Yi à. Ta cũng sẽ đến lúc ấy.”
Điều nàng sợ là sau đó.
Kẻ bị nguyền rủa, chẳng chết mà cũng chẳng sống, liệu có thể bình yên bước qua ngưỡng cửa âm phủ?