[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 6

Chương 6
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Thì ra là âm thanh đó.”
Beom Yoon lẩm bẩm khi nhận ra âm thanh khiến hắn khó chịu chính là tiếng bước chân khập khiễng của nàng. Kể từ khi nàng rẽ qua góc khuất và biến mất, tiếng đó cũng không còn nữa. Nhưng hắn có thể tưởng tượng ra nàng đang đứng ở đâu đó phía bên kia, cố lấy lại hơi thở.
Đây là một đất nước nhỏ bé, một nơi từng đổi ngôi vua chỉ vài năm trước. Dù giáp biên giới với lãnh thổ của hắn, nhưng nó không đủ sức để trở thành mối đe dọa.
Beom Yoon chợt nhớ đến một cô gái hắn từng gặp gần biên giới. Cô ta cũng đã đối xử với hắn như một đứa trẻ, giống hệt như nàng vừa làm.
“Công chúa của một vương quốc diệt vong sao…”
Vương triều cũ có rất nhiều công chúa, nhưng hắn nghe nói chỉ có hai người còn sống sót.
Quả là một cuộc hôn nhân kỳ quặc. Với tính cách của mẫu thân hắn, chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra. Bà thà cắn lưỡi tự vẫn cũng không bao giờ chấp nhận để nó thành hiện thực. Hắn đột nhiên tò mò về những gì đang diễn ra phía sau cuộc hôn nhân này.
Từ khi sinh ra, các giác quan của hắn đã nhạy bén hơn người thường.
Hắn được sinh ra trong sự đầy đủ, nhưng thế gian này chẳng có gì khiến hắn cảm thấy hứng thú, nên hắn đã sống những ngày tháng lười nhác. Khoảnh khắc hiếm hoi khiến hắn thấy thú vị chính là lúc nhìn thấy Hoàng thái tử bực tức đến mức phát điên khi không thể giết được hắn.
Một Hoàng thái tử trưởng thành và một Hoàng quý phi cao quý. Còn hắn chỉ là một Hoàng tử nhỏ bé do một phi tần sinh ra.
Nhìn thái tử nổi giận mỗi khi thấy hắn, thật sự rất buồn cười. Càng ngày, niềm vui duy nhất của hắn chính là quan sát vị thái tử kia.
Vì sao hắn ta lại sợ hãi đến mức lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi, như một con chó cuộn đuôi lại khiếp đảm?
Beom Yoon nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt hiện lên.
Sợ mất đi ngôi báu sao? Một thứ ta chẳng hề muốn có.
Trái ngược với giấc mộng sở hữu cả thiên hạ của mẫu thân, hắn chưa từng muốn có được thứ gì, cũng chẳng muốn trở thành ai cả.
“Nếu phải chọn ra một thứ…”
Dành thời gian trên chiến trường có vẻ không tệ. Hơi nóng từ máu tươi chảy ra từ những kẻ còn sống khiến một góc tâm hồn hắn sôi trào.
Dưới bầu trời không trăng, ánh mắt hắn quét qua nơi Cheong Hee vừa biến mất. Ngay dưới chân nàng, có một vệt máu mờ nhạt.
Âm thanh quấy nhiễu tai hắn thì ra chẳng là gì cả. Nhưng mùi này… chính mùi này đã khiến hắn cử động.
“Nàng giỏi thật. Biết rõ điều mà không ai biết, lại còn khéo léo dẫn ta đến tận đây.”
Hắn dùng lưỡi liếm qua đôi môi vẫn còn đọng chút rượu giao bôi. Thật mâu thuẫn khi vừa rồi hắn còn định giết nàng, nhưng giờ đây lại do dự.
Người phụ nữ ấy mang mùi của người đã chết, với nụ cười trống rỗng như một con rối vô hồn. Mùi máu tỏa ra từ nàng còn ngọt hơn cả rượu mà hắn vừa uống.
Lần đầu tiên, Beom Yoon thấy tò mò về công chúa tàn tật của một vương quốc đã diệt vong.
Liệu nàng đã chết trong lòng từ lâu, hay có một lý do khác khiến nàng luôn cười một cách vô nghĩa như vậy?
“Muk Eon.”
“Vâng, Điện hạ.”
“Công chúa đó mang một mùi hương thú vị.”
Mùi của người đã chết… lẽ ra không thể ngọt đến thế.
“Tôi sẽ điều tra.”
Giọng nói vang lên từ bóng tối. Dù người này luôn ở gần để thực hiện mệnh lệnh của hắn, Beom Yoon chưa từng thấy mặt Muk Eon, cũng chưa từng tò mò về cậu.
Dù có nhìn thấy, hắn cũng sẽ tự xóa khỏi trí nhớ. Mọi thứ tồn tại vì hắn, chẳng qua cũng chỉ là những vật tiêu hao mà thôi.
Kẻ sinh ra mang mệnh sát sinh.
Ngay khi hắn chào đời, Hoàng quý phi đã giết sạch những kẻ có mặt ở đó để bịt miệng. Nhưng ngay cả bà cũng không thể nhanh hơn những lời đồn. Tin đồn về số mệnh của hắn dần lan rộng, và càng lớn lên, hắn càng bị đẩy xa khỏi ngai vàng. Không đời nào hoàng tộc lại chào đón một kẻ có số mệnh sẽ kéo cả đất nước vào hỗn loạn.
Dù Hoàng đế có yêu Hoàng quý phi đến đâu, ông ta cũng không thể chấp nhận một đứa con sinh ra để giết chóc.
Beom Yoon nở một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy đẹp đến mức khiến ánh trăng cũng phải ló ra khỏi lớp mây đen, soi sáng gương mặt hắn, tựa như ánh sáng rọi vào một chiếc bình ngọc hoàn mỹ.
Hắn chưa bao giờ hé môi về số mệnh của mình, vì bản thân hắn cũng khá hài lòng với vỏ bọc này. Mẫu thân hắn từng cố gắng thay đổi số mệnh của hắn ngay từ khoảnh khắc chào đời, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể dùng chính số mệnh ấy để lừa dối tất cả.
Soạt. Soạt.
Tiếng bước chân kéo lê trên mặt đất lại vang lên trong tai hắn.
Có vẻ nàng đã trấn tĩnh lại và tiếp tục đi về tẩm cung. Beom Yoon khẽ cười, chậm rãi quay người theo hướng ngược lại. Mỗi bước chân của hắn đều được ánh trăng và bóng tối đan xen phủ xuống. Đôi mắt hắn có thể nhìn thấu màn đêm sâu thẳm nhất mà không lạc đường.
Từ khi sinh ra, hắn đã quá quen thuộc với bóng tối.
***
Vừa mở mắt, Cheong Hee lập tức cảm nhận được cơn đau lan khắp cơ thể.
Sau khi trở về tẩm cung, nàng thậm chí không còn đủ sức bò lên giường, chỉ có thể bám lấy tay nắm cửa rồi ngủ thiếp đi. Giờ đây, chẳng có chỗ nào trên người không nhức nhối. Khi ký ức về cú ngã ở bậc thang ùa về, nàng mới hiểu vì sao cơ thể lại đau đớn đến vậy. Nàng xoa nhẹ đôi mắt sưng húp, cố gắng trấn tĩnh lại.
Qua khung cửa sổ khẽ mở, một chú chim hé đầu vào hót líu lo rồi vỗ cánh bay đi mất. Chẳng mấy chốc nữa, Dong Yi sẽ tự tiện mở cửa và bước vào như mọi khi.
Là do một ngụm rượu đó khiến đầu ta đau nhức như muốn vỡ tung, hay là do cú đập đầu xuống đất hôm qua?
Nàng còn chưa phân định rõ ràng thì cánh cửa bỗng mở ra, như thể ai đó vừa đọc được suy nghĩ của nàng.
“Người đang làm gì vậy?”
“…Ta chỉ mới tỉnh dậy, định đi lấy chút nước uống thôi.”
Là vừa mới tỉnh thôi đấy.
Sợ Dong Yi hiểu lầm, nàng vội vàng nói thêm. Anh vẫn mặc y phục giống hôm qua, nhưng trông đã sạch sẽ và gọn gàng hơn sau khi tắm rửa. Đôi mắt anh lướt từ đầu đến chân nàng.
Mái tóc vẫn còn rối tung, cùng với vạt áo trắng nhuốm bụi đất và vệt cỏ xanh – khác hẳn hôm qua. Có lẽ sau khi nhìn thấy những dấu vết ấy, nét mặt anh dần lạnh đi.
“Có tin đồn rằng toàn bộ rượu trong kinh thành đều được mang đến trang viên này.”
“Ngươi vừa bịa ra câu đó phải không? Đừng có nói dối. Và hôm qua, ta chỉ uống đúng một ngụm… chỉ một ngụm thôi…”
“Vẫn còn mùi rượu.”
Ánh mắt anh nhìn nàng chẳng khác gì một kẻ say rượu quay về mà chưa kịp tắm rửa. Nàng không thể phản bác, chỉ nhún vai đầy bất lực.
Cheong Hee ngồi xuống chiếc ghế gần bàn trà, cố gắng trông như thể mình vốn định đi đến đó từ đầu. Ngay lúc ấy, những người hầu lâu năm của Woo Tae Ho bước vào, dường như đã đợi sẵn bên ngoài.
Họ đều là những kẻ trung thành với Woo Tae Ho, chuyên theo dõi từng hành động của nàng rồi báo lại cho hắn ta. Một chậu nước rửa mặt được đặt trên bàn. Ngay sau đó, hai người hầu nam lực lưỡng mang theo bồn tắm gỗ bước vào, nhanh chóng đổ đầy nước nóng. Họ không hề nhìn nàng lấy một lần trước khi lặng lẽ lui ra ngoài. Rồi đến lượt các cung nữ do hoàng cung phái đến cùng những tỳ nữ làm việc trong trang viên bước vào, chuẩn bị giúp nàng tắm rửa.
Trước khi lớp áo mỏng trên người nàng được cởi ra, Dong Yi quay người lại, như thể đã quá quen với chuyện này.
Cung nữ không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khi cởi bỏ y phục của nàng, sau đó đỡ nàng vào bồn tắm nước ấm. Một hương liệu quý hiếm được rắc vào nước, trong khi một cung nữ khác nhúng khăn sạch vào chậu nước, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
“Ưm…”
Ngón chân bị thương đau nhói, khiến nàng khẽ rên rỉ qua kẽ răng.
Nhưng có lẽ vì đã đổ mồ hôi suốt đêm, nhiệt độ của nước ấm mang lại cảm giác thư giãn hơn là khó chịu. Cung nữ lau mặt cho nàng là một người mới, khi nghe thấy tiếng rên nhẹ, cô bé khẽ giật mình. Không giống những người hầu khác với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt tròn của cô bé lộ rõ vẻ e sợ. Cheong Hee cong khóe môi, ánh mắt chứa đựng sự thích thú.
“Chào em.”
Dù có hơi hoảng hốt, cô bé vẫn nhớ rõ mệnh lệnh, lập tức cúi đầu không dám trả lời.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Đôi mắt cô bé dao động. Theo bản năng, cô bé nhìn về phía cung nữ cấp cao hơn, người ngay lập tức lắc đầu ra hiệu không được đáp lại. Dù phải hầu hạ nàng, nhưng rõ ràng cô bé không được phép trả lời. Cảm giác bối rối hiện rõ trên khuôn mặt non nớt, khiến khóe mắt nàng cong lên vì thích thú.
“Phu quân trẻ tuổi của ta có vẻ cũng trạc tuổi em đấy. Em sợ lắm sao?”
Đúng vậy, một thiếu niên 17 tuổi thì phải như thế này.
Nàng nhớ lại người chồng thứ hai của mình – một kẻ 17 tuổi nhưng chẳng hề giống với lứa tuổi đó chút nào.
“…Vâng.”
Giọng nói nhỏ như tiếng chim hót khe khẽ, nhưng nàng biết đó là câu trả lời dành cho mình. Nàng mỉm cười dịu dàng. Không ai khác có vẻ như đã nghe thấy câu trả lời ấy, bởi nét mặt những người xung quanh vẫn không hề thay đổi. Khi việc tắm rửa kết thúc, các cung nữ cúi đầu, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
“Người thật kiên trì khi cứ tìm cách trò chuyện với những kẻ chẳng bao giờ đáp lại.”
“Hôm nay cô bé lại nói ‘vâng’ đấy.”
“Chắc người nghe nhầm rồi.”
“Không đâu. Là do ngươi không nghe thấy thôi.”
Dong Yi nhìn mái tóc nàng vẫn còn ướt, liền lấy tấm vải dày trên bàn lau tóc cho nàng. Miếng vải quấn đầu hôm qua đã được tháo ra khi nàng gội đầu. May mắn thay, ngoài vết bầm to bằng nắm tay trẻ con, nàng không có vết thương nào bị rách nghiêm trọng.
“Người có quá nhiều tình cảm rồi.”
“Nhưng người duy nhất chịu nhận lấy tình cảm đó lại chỉ có mỗi ngươi mà thôi.”
“Vậy người nghĩ vì sao nhà vua lại gửi đến một đứa trẻ?”
“A…”
Vì nàng quá mềm lòng.
Anh muốn nói rằng chính vì nàng yếu đuối trước những kẻ nhỏ bé và non nớt hơn mình, nên đứa trẻ đó mới được đưa đến bên nàng. Bằng cách để nàng chăm sóc nó, dần dần nhà vua có thể kiểm soát suy nghĩ của nàng, biết nàng đang nghĩ gì, liệu có nuôi ý định nào khác hay không, có chấp nhận số phận đã định hay không.
Cheong Hee hiểu rất rõ ý đồ ấy.