[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 5

Chương 5
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Phu nhân nhìn thấy gì sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn xuống khuôn mặt của Cheong Hee.
“…Ta chỉ nhìn vì tay của phu quân còn đẹp hơn tay ta thôi.”
Giọng điệu trêu chọc của nàng giống như một người phụ nữ đang ve vãn một cậu thiếu niên.
“Ta không nhớ mình từng làm lễ thành hôn cho lắm.”
“Lễ cưới cũng chỉ là hình thức dành cho phu quân trong lần đầu kết hôn mà thôi. Ta nghe nói ở Đại Quốc, tên ta đã được ghi vào danh sách hoàng tộc rồi.”
Nghĩa là không thể hủy bỏ.
Cheong Hee rời mắt khỏi tay hắn, khẽ mỉm cười. Trong tình huống này, tốt nhất là cứ giả vờ như không biết gì và cười cho qua chuyện. Dù danh xưng của nàng là Công chúa, nhưng thực chất, nàng chỉ là Công chúa của một đất nước đã diệt vong. Nàng không hề được đối đãi như một Công chúa thực sự.
Để bảo vệ những người mình yêu quý, Cheong Hee đã chọn cách giấu đi cảm xúc bằng những nụ cười.
Dân chúng đều ca ngợi Woo Tae Ho vì đã ly hôn trước khi lên ngôi nhưng vẫn đối xử chu đáo với người vợ cũ. Những ai không biết sự thật thường đứng trước cổng trang viên này mà lớn tiếng.
Họ bảo nàng phải biết ơn vì nhà vua đã tha mạng cho Công chúa của một nước đã diệt vong. Có người thì nói mẹ nàng là một nữ pháp sư đã mê hoặc vua của đất nước cũ khiến vương triều sụp đổ, vậy nên nàng cũng không được quyến rũ vị vua trẻ của tân triều.
Những kẻ từng chỉ trích dòng họ Woo vì đã lật đổ hoàng gia cũ giờ đã biến mất. Sau khi quốc gia mới được thiết lập, mọi lời chỉ trích đều nhắm vào người còn sống sót duy nhất đó chính là nàng.
Người ta thường nói, dù có lăn lộn trong bãi phân, được sống vẫn tốt hơn chết.
Thật sự có đúng như vậy không?
Khi dòng suy nghĩ cứ cuốn lấy nhau không dứt, bình rượu trong tay Cheong Hee dần trượt khỏi lòng bàn tay.
Cạch.
Hắn cúi xuống và dễ dàng bắt lấy bình rượu ngay trước khi nó chạm đất.
“Vậy ra phu nhân đang tự mình uống rượu giao bôi sao?”
“Ta mới là người cưới lần hai, vậy sao phu quân lại biết đây là rượu giao bôi?”
Khóe mắt nàng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt. Dưới ánh trăng, gương mặt trắng ngần của nàng như có một vẻ đẹp ma mị, khiến cậu thiếu niên không thể rời mắt. Nàng trông mong manh đến mức cứ như có thể tan biến vào làn nước bất cứ lúc nào.
Nàng ấy hơn mình 5 tuổi sao?
Dưới ánh trăng, đứng đó với sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả ánh sáng, ngồi cười như một hồn ma.
Một linh hồn của người đã chết.
“Hửm?”
Cheong Hee lại nở nụ cười trêu chọc, hỏi lại bằng giọng điệu tinh nghịch.
Phải làm sao đây.
Nhìn gương mặt nàng, Hoàng tử Wi Beom Yoon suy nghĩ trong chốc lát.
Nếu ngay tại đây, hắn đẩy nàng xuống hồ và để chết đuối, cái chết của nàng cũng chỉ bị coi là một tai nạn. Bình rượu trên tay hắn, bờ vai mảnh khảnh nằm gọn trong bàn tay hắn – với sức mạnh hơn hẳn một nam nhân trưởng thành, nếu muốn thì chuyện này chẳng có gì khó khăn.
Nhưng có một điều duy nhất khiến hắn chần chừ.
Dù hắn chưa hề đẩy xuống nước, người phụ nữ này đã mang gương mặt của một kẻ đã chết.
Trước khi đến đây, hắn đã quyết định rằng dù có phải kết thúc mạng sống của nàng, hắn cũng sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này. Vì đây không phải là cuộc hôn nhân do Hoàng quý phi – mẫu thân hắn – sắp đặt, mà là một trò sỉ nhục mà Hoàng thái tử và Hoàng hậu dành cho hắn.
Beom Yoon chưa bao giờ muốn ngồi lên ngôi báu.
Từ khi sinh ra, thế gian này đã quá nhàm chán đối với hắn. Hắn không hề quan tâm đến hoàng vị. Nếu sau này Hoàng thái tử kế vị và đẩy hắn ra chiến trường, hắn cũng không ngại sống một cuộc đời đẫm máu mà không có thời gian gột rửa thanh kiếm.
Vậy nên hắn xem cuộc hôn nhân này là một sự sỉ nhục mà Hoàng thái tử cố tình ném vào mặt mình. Hắn đã định giết chết nàng, và sau đó giết cả vị vua của đất nước này – kẻ dám biến hắn thành phò mã – để làm gương.
Thế nhưng, trước khi hắn kịp động tay, nàng đã tự mình ngã lăn xuống bậc thang và bất tỉnh. Đến nửa đêm, khi ra ngoài vì nghe những tiếng ồn khó chịu, hắn lại bắt gặp nàng ngồi một mình uống rượu giao bôi, với miếng vải quấn trên trán.
“Ta sẽ không gây hại gì cho chàng đâu.”
“Có vẻ như nàng không cho rằng bản thân mình là một sự sỉ nhục đối với ta.”
Nghe từ ‘sỉ nhục’, nàng lại càng cười tươi hơn.
Đôi mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, che đi toàn bộ ánh nhìn, khiến hắn không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
“Nếu chờ đợi, có lẽ sự sỉ nhục này trong tương lai sẽ trở thành viên đá lót đường cho chàng đấy.”
“Nàng biết ta sẽ đi đâu sao?”
Hắn không biết con đường phía trước của mình sẽ đi về đâu, càng không biết vai trò của nàng trong chuyện này là gì.
Không giống Woo Tae Ho. Hắn sinh ra đã mang trong mình con đường trở thành bậc đế vương. Cheong Hee nhận ra điều đó nhưng quyết định sẽ không nói với bất kỳ ai.
“Bất cứ đâu.”
Ban đầu, hắn cảm thấy khó chịu nhưng cách nàng đáp lại một cách tự nhiên như vậy lại khiến hắn có chút hứng thú.
Trong hoàng cung, người ta coi sát mệnh là điềm xấu. Chỉ có đồ tể mới mang số mệnh như thế. Để ngăn cản hắn có sát mệnh, Hoàng quý phi từng cố gắng đẩy hắn trở lại trong bụng, giữ hắn trong thai lâu hơn.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn ra đời. Và để che giấu số mệnh thật của hắn, mẫu thân hắn đã giết sạch tất cả những ai có mặt tại đó. Không một ai còn sống để biết hắn thực sự mang mệnh gì.
“Câu trả lời vừa rồi đã cứu mạng nàng.”
Beom Yoon lạnh lùng thừa nhận rằng hắn vừa định giết nàng.
Công chúa trẻ tuổi không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nàng chỉ nghiêng đầu một chút, như thể câu nói ấy chẳng có gì đặc biệt. So với lúc nàng giật mình khi lần đầu gặp hắn, phản ứng lần này thậm chí còn bình thản hơn.
Dưới ánh trăng, đôi mắt đen của hắn thoáng hiện sắc đỏ, càng làm dấy lên sự tò mò trong lòng Beom Yoon.
“Vậy sao.”
Nàng lại mỉm cười, nhẹ nhàng như không.
Beom Yoon đưa chai rượu lên môi với vẻ mặt lạnh lùng – chính chai rượu mà nàng vừa chạm môi vào và suýt đánh rơi. Trước khi Cheong Hee kịp ngăn lại, hắn đã ngửa cổ uống cạn một hơi.
“Hoàng tử, đó là….”
“Rượu giao bôi, chẳng phải sao?”
Đôi mắt nàng vốn không hề dao động khi hắn nói muốn giết nàng, lúc này lại khẽ mở to.
“Sao chàng lại…”
Lời nói vốn trôi chảy bỗng nhiên lạc nhịp, vấp váp. Beom Yoon nhìn nàng, giọng điệu bình thản.
“Vào ngày thành hôn, rượu này chỉ có ý nghĩa khi hai người cùng uống.”
Cheong Hee chưa từng uống rượu giao bôi với Woo Tae Ho. Khi chén rượu được đưa đến trước mặt, chỉ một ngụm thôi cũng khiến nàng ghê tởm đến mức nôn ra tất cả.
Nhưng chính nàng đã tự miệng nói rằng mình đã được ghi tên vào hoàng thất, rằng dù có làm lễ hay không thì cả hai cũng đã thành thân. Vậy mà khi hắn uống rượu giao bôi, nàng lại thấy vô cùng bối rối.
“À, đúng vậy.”
Lời thì đúng, nhưng nàng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
Hạ tầm mắt, nàng lại thấy sợi chỉ đen vẫn quấn chặt lấy ngón tay hắn.
“Giờ thì tiếp theo phải làm gì đây?”
“Hả?”
“Còn đêm tân hôn nữa. Chẳng phải phu nhân rõ hơn ta hay sao? Hãy chỉ dạy cho ta đi.”
Cậu thiếu niên 17 tuổi đang nhìn xuống đỉnh đầu nàng, giọng nói hoàn toàn nghiêm túc. Cheong Hee trừng mắt nhìn hắn, sững sờ.
17 tuổi thời nay… sao lại thế này chứ. Trong khi lúc nàng 17 tuổi đâu có như vậy.
Dưới ánh nhìn thẳng thắn của hắn, mặt nàng càng lúc càng đỏ bừng, Beom Yoon hờ hững liếc nhìn phản ứng ấy, chờ đợi xem nàng còn nói gì nữa.
“Chàng… Hoàng tử vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, nên không thể động phòng được. Chàng còn quá… quá trẻ.”
Nàng nhấn mạnh chữ ‘trẻ’, Beom Yoon thoáng nhướng mày, ra hiệu bảo nàng nói tiếp.
“Vậy nên trước khi trời quá khuya, phu quân nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi.”
“Đêm tân hôn nàng bảo ta phải một mình đi ngủ sao?”
“Đúng vậy. Nếu chàng quen với việc ngủ sau nửa đêm, chiều cao sẽ không phát triển được đâu.”
“Haha.”
Nhìn nàng nghiêm túc nói ra điều đó, Beom Yoon bất giác bật cười. Một câu nói mà hắn chưa từng nghe từ ai khác, lại được nghe từ người vợ tái giá này. Chiều cao đã chẳng khác gì một người trưởng thành khiến hắn trông chẳng giống với tuổi thật của mình.
“Chàng đang trong giai đoạn phát triển mà.”
“Ta sẽ làm theo lời nàng. À, nhưng không biết ở đây thế nào, chứ ở đất nước ta, một nữ nhân chỉ cần qua kỳ kinh nguyệt đầu tiên và một nam nhân chỉ cần có khả năng gieo giống, thì đã có thể động phòng rồi.”
“A….”
“Ta thì đã sẵn sàng rồi, còn phu nhân cứ lang thang khắp nơi vào ban đêm thế này, e rằng sẽ chẳng cao thêm được đâu.”
Hắn dùng chính lời của nàng để trêu chọc, ngấm ngầm nhắc đến chuyện nàng đã có kinh nguyệt, đồng thời xem nàng như một đứa trẻ. Cách hắn nói một cách đầy châm chọc như vậy khiến nàng cảm nhận được tương lai sau này sẽ chẳng dễ dàng gì.
“Chàng mau ngủ đi.”
Hắn đưa tay xoa đầu nàng, giống như đang vỗ về một đứa trẻ.
Sợi chỉ đen đung đưa ngay trước mắt nàng, gần đến mức chạm vào mí mắt. Cheong Hee theo phản xạ nhắm mắt lại.
Beom Yoon chỉ định trêu chọc nàng một chút, sau đó quay lưng rời đi. Nhưng khi không nghe thấy tiếng động nào, hắn lại ngoảnh đầu lại. Nhận ra rằng nếu cứ đứng yên thế này, hắn sẽ không bỏ đi trước, nên nàng đành vịn vào tảng đá, loạng choạng đứng dậy. Nhưng dù cố thế nào, cơ thể nàng vẫn nghiêng về một phía.
Nhưng dù cố thế nào, cơ thể nàng vẫn nghiêng về một phía.
“Chân nàng bị như vậy từ khi sinh ra sao?”
“Ta không rõ. Chỉ biết là từ lúc có ý thức, nó đã như vậy rồi.”
Nàng trả lời như thể đó chẳng phải chuyện to tát gì, rồi cố di chuyển. Kỳ lạ thay, nàng không muốn hắn nhìn thấy cảnh mình đi tập tễnh thế này. Có lẽ, tối nay nàng không nên bước ra khỏi tẩm cung thì hơn.
Ánh nhìn từ sau lưng còn lạnh hơn cả cơn gió đêm. Cơn say rượu đã hoàn toàn tan biến từ lúc nào.
Sột soạt, sột soạt.
Dù bước đi tập tễnh, nàng vẫn cố giữ lưng thẳng như thể đó là niềm kiêu hãnh cuối cùng của mình.
Chắc chắn trông nàng lúc này vô cùng thảm hại. Chỉ mong hắn không đổi ý mà lao đến túm lấy gáy nàng, rồi nhấn đầu nàng xuống hồ thì còn may.
Ngay cả khi đã rẽ vào khúc quanh để trở về tẩm cung, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn dán chặt vào mình. Chỉ đến khi cuối cùng cũng thoát khỏi ánh nhìn ấy, nàng mới nhận ra trên gáy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.