[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 39

Chương 39
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sau khi Beom Yoon rời khỏi tẩm điện, Cheong Hee đã lặng lẽ gọi Seo Yeong đến gặp riêng vào một đêm khuya vắng. Nàng biết nếu tự mình di chuyển thì sẽ gây chú ý, nên chờ để Seo Yeong lén lút tới sẽ kín đáo và nhanh hơn.
Thượng cung Kang và các cung nữ đến từ Đại Quốc đang tất bật chuẩn bị cho việc hồi cung sớm hơn dự kiến. Nhờ có lời nhắn của Cheong Hee bảo rằng nàng sẽ nghỉ sớm nên hôm nay không ai đứng gác trước tẩm điện, ai nấy đều lo thu xếp hành lý trở về.
“Tỷ ơi.”
Seo Yeong nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào với gương mặt đầy mong đợi. Có lẽ nàng ấy đang tò mò lý do vì sao mình được gọi tới giữa đêm, đôi má ửng hồng vì phấn khích.
“Tiểu thư đến rồi à?”
Cheong Hee vẫn ngồi tại chỗ, quay đầu lại, có lẽ từ khi nàng ấy và Beom Yoon rời đi, nàng chưa hề rời khỏi đó. Đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ngọn đèn đang cháy, ánh nhìn hướng về Seo Yeong mang theo cả hơi ấm lẫn sự đau lòng.
“Muội muốn được đi chậm cùng tỷ. Ở cạnh điện hạ… ngượng ngùng lắm.”
“Ta có một bức thư muốn nhờ tiểu thư chuyển giùm đây.”
“Thư… ạ?”
Ánh mắt Seo Yeong cuối cùng cũng bắt gặp phong thư đỏ đặt trên bàn. Là phong thư lụa đỏ không ghi gì bên ngoài, thứ chỉ những gia tộc quyền quý mới dùng. Seo Yeong chợt nhớ mơ hồ đến *tứ trụ đơn tử được dùng trong lễ thành hôn.
*Tứ trụ đơn tử: là tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh (theo âm lịch, tức ‘tứ trụ’: giờ, ngày, tháng, năm sinh) và họ tên của chú rể hoặc cô dâu. Nó được gửi từ nhà trai sang nhà gái (hoặc ngược lại) trước lễ cưới, như một phần của nghi thức hôn lễ truyền thống Hàn Quốc.
“Vì ta không thể đến thỉnh an muộn được, nên chí ít phải gửi thư trước cho phải phép.”
Nói dối Seo Yeong khiến nàng cảm thấy có lỗi. Cheong Hee đẩy nhẹ phong thư về phía nàng ấy.
“À… gửi cho Hoàng quý phi ạ?”
“Chỉ cần tiểu thư chuyển giúp, người sẽ tự hiểu thôi.”
Đó là văn bản chứng thực rằng Cheong Hee đã được ghi danh vào dòng tộc hoàng gia. Nếu nàng gửi trả lại, việc ly hôn sẽ chính thức hoàn tất.
“Thật sự chỉ là thư vấn an thôi ạ?”
“Tiểu thư chỉ cần nghĩ như vậy và chuyển giúp ta nha.”
“Không được. Muội thấy chắc chắn điện hạ sẽ không thích đâu.”
Dù đang mang sợi chỉ định mệnh với hắn, nhưng việc Seo Yeong vẫn cứng đầu từ chối khiến Cheong Hee bật cười vì sự ngây thơ đó.
“Không sao. Ngài ấy sẽ không biết đâu.”
“…Dù vậy… muội vẫn không thích.”
“Ta cầu xin đấy.”
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự cứng rắn. Cheong Hee vốn luôn dịu dàng, nhưng giờ lại khiến người khác không thể lay chuyển. Seo Yeong cảm thấy phong thư đỏ kia bỗng trở nên bất an.
“Nhưng mà…”
“Tiểu thư sẽ được nên duyên với người mình mong muốn.”
Seo Yeong mím môi. Nàng ấy chỉ mong một điều duy nhất, đó là được thành hôn với hắn. Nhưng người đã biến điều đó thành hiện thực lại chính là Cheong Hee, nên lời hứa ấy lại không còn đúng nữa.
“Tỷ sẽ không quay lại nữa đúng không?”
Seo Yeong không thấy ghét Cheong Hee, người đã thành thân với Beom Yoon, người mà nàng ấy vẫn hằng mơ mộng. Điều khiến nàng ấy bất an chính là cảm giác chắc chắn rằng sẽ không bao giờ được gặp lại người phụ nữ này nữa.
“Rồi sẽ đến lúc tiểu thư hiểu.”
“Khi nào chứ? Muội không còn là trẻ con đâu.”
“Mối quan hệ giữa ta và ngài ấy… phức tạp hơn tiểu thư nghĩ nhiều. Vì đó là một cuộc hôn nhân cần thiết, nên mới nối kết. Nhưng giữa ta và điện hạ, không có thứ gọi là định mệnh.”
“Hôn nhân sắp đặt thì ai chẳng vậy. Ai lại vì tình yêu sâu đậm mà thành hôn chứ? Chỉ toàn vì dòng tộc với lợi ích cả thôi…”
“Nghe vậy cũng hợp lý thật.”
Giọng Seo Yeong dâng cao vì kích động. Thấy nàng ấy nói đúng, Cheong Hee khẽ gật đầu đồng tình.
“Dù sao thì tỷ cũng đã thành thân với điện hạ rồi. Và ngài ấy cũng quan tâm đến tỷ đấy thôi.”
“Cuộc hôn nhân đầu của ta… từng khiến ta rung động.”
Lời nói bất ngờ khiến Seo Yeong khựng lại. Nàng ấy không nghĩ sẽ nghe thấy chuyện về người chồng đầu tiên của Cheong Hee trong tình cảnh này.
Ai cũng nghĩ người chồng đầu ấy là quốc vương hiện tại. Seo Yeong từng thấy hắn đi cạnh Cheong Hee lúc sứ thần tới, nói chuyện rất dịu dàng. Hắn đẹp trai, nhưng khiến người ta thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
“Cái đó…”
“Lúc đó, ta rất rung động đến mức không bận tâm chuyện chị gái của mình đem lòng yêu hắn và ghen tỵ ra mặt.”
Woo Tae Ho, người từng cầu hôn nàng khi phát hiện ra một Cheong Hee vô danh. Hồi ấy hắn ta là một ngọn núi vững chãi. Dù còn nhỏ tuổi, nàng cũng đã hạ quyết tâm sống nương tựa và tin tưởng hắn ta đến suốt đời.
“Dù vậy thì điện hạ vẫn đẹp trai hơn.”
“Khi nhìn tiểu thư, ta lại nhớ đến chính mình thời còn nhỏ.”
Liệu khi ấy, mình cũng được người khác nhìn bằng ánh mắt trìu mến như thế không?
“Nhưng người đó đã bỏ tỷ để làm vua còn gì.”
“Đó là một phần của mối quan hệ phức tạp mà ta vừa nói.”
“Đừng coi muội là con nít. Muội biết hết rồi.”
Seo Yeong cũng đã đến tuổi cập kê. Nàng ấy cảm thấy vui vì mình vẫn được xem là ngây thơ trong mắt Cheong Hee, nhưng đôi khi điều đó lại khiến nàng ấy tức giận. Khi cãi lại, Cheong Hee chỉ mỉm cười dịu dàng. Ánh lửa chập chờn trong gió làm chiếc bóng của nàng ấy cũng run rẩy theo. Nó trông mong manh đến mức như sắp tan biến, khiến Seo Yeong vội dụi mắt.
“Vì tiểu thư chỉ cần thấy máu thôi là đã ngất xỉu, nên ta chỉ muốn kể những câu chuyện đẹp và êm dịu thôi.”
Seo Yeong mím môi. Tưởng rằng nàng đang trêu ghẹo mình vì lần phát hoảng sau khi tận mắt thấy người chết. Nhưng gương mặt đang mỉm cười kia, trong khoảnh khắc, bỗng hiện ra như bị xé toạc. Giọng Cheong Hee cũng trầm khàn, lạnh đến rợn người, khiến Seo Yeong nhận ra… đó chỉ là một ảo giác.
“Tỷ…?”
“Cảm ơn tiểu thư đã gọi ta như thế. Đã lâu rồi ta mới lại được nghe ai gọi mình là ‘tỷ’. Ta thấy rất hạnh phúc.”
“Ngài ấy từng hứa với muội rằng… nếu muội bị đuổi khỏi gia tộc, ngài ấy sẽ đón muội trở lại nơi này. Ngài ấy từng hứa vậy mà, đúng không?”
Seo Yeong vội vàng hỏi, giọng lạc đi vì lo lắng.
Việc không theo về Đại Quốc không phải điều khiến nàng ấy bất an. Mà là cảm giác, rằng cho dù có quay về nơi này, nàng ấy cũng sẽ không thể gặp lại Cheong Hee nữa, nó khiến nàng ấy thấy hoảng hốt.
“Khi đó…”
“Trả lời ngay đi! Nếu không thì muội sẽ không chuyển thư giúp đâu!”
Seo Yeong cắt lời, sợ rằng mình sẽ nghe thấy câu ‘Lúc đó ta có lẽ không còn ở đây nữa.’ Nếu mẹ có ở đây, hẳn bà sẽ mắng rằng làm vậy là thất lễ. Nhưng nàng ấy không quan tâm.
“…Được. Nếu tiểu thư quay lại nơi này, chúng ta sẽ cùng nhau đi thả đèn như trước.”
Câu trả lời ấy khiến lòng nàng ấy trào dâng cả an tâm lẫn hụt hẫng. Vì lời đó cũng chính là sự xác nhận, đó là nàng sẽ không sang Đại Quốc.
“Vậy thì chắc muội sẽ quay lại trước khi năm nay kết thúc.”
Seo Yeong biết, lần gặp này là lần cuối cùng. Một khi trở lại Đại Quốc, nàng ấy sẽ không thể quay về đây nữa. Câu nói kia là cách nàng ấy tạm biệt. Cheong Hee hiểu điều đó, chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời đáp.
Những đêm không tài nào chợp mắt, Cheong Hee chỉ chăm chăm nhìn vào bóng tối mờ nhòe qua tấm giấy dán cửa sổ. Dần dà, nàng học được cách nhận ra khoảnh khắc đen đặc nhất giữa đêm dài.
Bên ngoài, lúc trời còn chưa rạng là lúc bóng tối đậm đặc nhất. Cheong Hee nửa nằm trên giường, trong khoảng thời gian mà ngay cả chim cũng chưa cất tiếng hót, với đôi mắt tỉnh táo, lặng lẽ chờ đợi một người.
“Người nhất định phải làm tới mức này sao?”
Dong Yi nằm cạnh nàng, thở dài hỏi. Làn da trần cứng rắn hiện ra dưới vạt áo đang mở rộng. Cheong Hee cũng mặc y phục ngủ, vạt áo lỏng lẻo.
Giờ thì nàng đã biết khi nào thì ‘hoa’ sẽ đến. Nếu cứ im lặng quan sát trong màn đêm không nhìn rõ lối, nàng sẽ nghe thấy bước chân Beom Yoon. Trước kia, hắn chỉ lặng lẽ để lại hoa mà không để lại dấu vết. Nhưng từ sau lần chạm mặt, hắn không còn giấu bước chân nữa.
Đôi khi, khi chưa ngủ, nàng còn cố nín thở chỉ để nghe âm thanh ấy.
Lúc hắn quay lưng rời đi, mang theo cả hương hoa, cũng là lúc ánh sáng đầu tiên của ngày ló rạng qua khung cửa sổ.
“Nương nương.”
Dong Yi lại gọi khi nàng không đáp lời.
Cheong Hee đưa tay vuốt mái đầu của Dong Yi, không màng che đi bầu ngực đang hiện rõ.
“Với ta, chỉ có ngươi thôi.”
“Nếu đầu tôi rơi, thì nương nương sẽ chỉ còn lại một mình.”
“Điều đó… ta không muốn đâu.”
Nàng không rõ điều gì đã lay động trái tim vị hoàng tử ấy. Hắn định đưa nàng về tận Đại Quốc, một quyết định có phần non nớt với tuổi của mình. Nhưng điều khiến nàng sợ hãi chính là ở chỗ, hắn thật sự có đủ sức để làm điều đó. Sợ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự thực hiện lời hứa đó, một lời hứa quá liều lĩnh để có thể nói ra.
“Sau này người sẽ hối hận đấy.”
Khi Dong Yi trèo lên người nàng, bóng tối phủ đầy lên gương mặt Cheong Hee. Với đôi mắt khô khốc, Dong Yi thì thầm lời cảnh báo cuối cùng.
“Dong Yi à.”
“Giờ vẫn còn kịp để quay đầu mà.”
“Chính trong cuộc hôn nhân này… ta mới cảm thấy mình là một con người.”
Ánh mắt của Beom Yoon khiến nàng cảm thấy như vậy.
Dù nàng đã thú nhận rằng bản thân chỉ là một lá bùa sống, nhưng hắn chẳng mảy may để tâm, mỗi ngày đều lặng lẽ đặt hoa trước cửa. Sự dịu dàng ấy khiến lòng nàng rung động. Kẻ từng nghĩ chỉ mình hiểu tất cả ấy lại bất ngờ mời nàng đi dạo đêm, như thể ném một hòn đá vào mặt hồ phẳng lặng mang tên thói quen. Khi nàng tựa vào bờ vai rộng của hắn, vòng tay qua cổ hắn, cùng nhau dạo bước giữa những gian hàng, nàng đã mơ mộng rằng mình có thể sống ở một thế giới khác.
Dù vậy, việc hắn lặng lẽ chờ đợi nàng bất kể nàng làm gì, nàng vẫn cho rằng đó chỉ là lòng thương hại của một vị hoàng tử.
Cho đến ngày Thái tử qua đời, Cheong Hee mới nhận ra, một đêm dài đen tối vô tận đang đến gần. Và khi Beom Yoon nói, rằng nếu vì bảo vệ nàng mà phải gánh lấy cái chết ấy thì chỉ cần loại bỏ nguyên nhân khiến nàng bị tổn thương là đủ, giọng hắn khi ấy, ngọt ngào đến rợn người.
Liệu thứ thuốc độc có thể làm tan chảy cổ họng và thiêu rụi lục phủ ngũ tạng có bao giờ ngọt đến thế không? Giọng nói ngấm độc ấy, thay vì hướng về hắn, lại là con dao sắc lạnh chĩa thẳng vào những kẻ dám chạm vào nàng.
Ad ơi dịch tiếp bộ này đi ạ, ra nhiều nhiều đọc cho nó đã
Yêu sốp nhất thế giới 😘😘😘
đưa sốp stk
Hóng sốp ra chap mới còn hơn hóng mẹ về 🥹🥹🥹
hic hic
Sốp ơi 6 ngày không ra chap mới rồi 😭😭
sốp bận quá nên bù sau cho nha
Sốp ra tiếp đi đang hay mà 🥹🥹