[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 35

Chương 35
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chậc.
Hắn bất mãn chép miệng, nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy hình ảnh của chính mình tràn đầy trong đôi mắt nàng, hắn lại tỏ ra hài lòng.
“Nàng biết mà.”
Nghe câu trả lời của Cheong Hee, hắn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi.
“Tiểu thư kia cầu xin phu nhân cứu mạng sao?”
“Giữ tiểu thư ấy bên cạnh sẽ là việc có lợi cho điện hạ.”
“Vì sao?”
Nếu đã phạm tội thì không tránh được hình phạt, nhất là khi tội lỗi ấy chỉ có thể chuộc bằng cái chết. Nhưng Cheong Hee hiểu rõ tình cảm mà Beom Yoon dành cho mình.
“Chẳng phải chàng thích những người thành thật hay sao?”
Hắn luôn rộng lượng với nàng bởi vì nàng chưa từng che giấu. Sống cả đời như một lá bùa thế mạng, Cheong Hee đã quên mất cách giấu đi biểu cảm lẫn tâm tư.
Nàng thường xuyên cảm nhận được ánh mắt Beom Yoon quan sát tỉ mỉ từng chút một trên gương mặt mình. Đôi mắt ấy cứ như đang lột trần nàng ra, kiểm tra từng chút sự thật ẩn giấu.
Nghe được lời thú vị ấy, hắn buông tay khỏi cằm Cheong Hee. Rồi hắn quỳ xuống trước xe lăn, dùng hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh ngắt đặt trên đùi nàng.
Lúc này, ánh mắt hắn và nàng ngang bằng nhau.
“Vừa rồi nàng bảo rằng biết ta thích nàng sao? Ta nghe đúng như thế đấy.”
“…Tiểu thư là người thành thật. Chẳng phải quý tộc vốn luôn theo kẻ mạnh hay sao? Nếu chàng tha mạng, thì cả đời này điện hạ có thể nắm lấy nhược điểm đó mà điều khiển.”
Đó không phải lời cầu xin sống sót dựa trên cảm xúc rằng họ thân thiết với nhau, mà là cách nhìn nhận tình hình một cách thông minh.
“Nếu phu nhân chịu khóc lóc cầu xin thêm chút nữa thì ta sẽ suy nghĩ lại.”
Ngay cả trước cái chết, người không chịu mở miệng cầu xin tha mạng cho bản thân liệu có làm vậy vì người khác không?
Một câu hỏi tàn nhẫn bất chợt lóe lên trong đầu. Beom Yoon nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay lạnh như băng của nàng, như thể làm vậy mới truyền được chút hơi ấm vào trong đó.
“Người ấy cũng sẽ không bao giờ lừa dối điện hạ đâu.”
Chẳng phải mọi thứ đều hiện rõ trên khuôn mặt nàng ấy sao.
Lời cuối cùng của Cheong Hee gần như là lời van xin. Nhưng như thế vẫn chưa đủ làm Beom Yoon thỏa mãn.
“Vậy thì nàng hãy thử hỏi tiểu thư ấy xem. Vì ta, nàng ta có thể chết bao nhiêu lần.”
“Điện hạ.”
“Liệu nàng ta có thể mạnh miệng tuyên bố sẽ đưa ta lên ngôi hoàng đế như nàng từng làm không?”
Mới chỉ một năm trôi qua, gương mặt Beom Yoon đã thay đổi rất nhiều. Hắn chẳng còn chút gì của một thiếu niên, thay vào đó là khuôn mặt của một người đàn ông hoàn toàn làm chủ lãnh địa của mình.
“Ta là người chỉ có thể làm thế, còn tiểu thư ấy…”
“Chỉ có thể làm vậy thôi sao? Không đâu. Dù kẻ tạo ra nàng không phải là ta, nàng cũng sẽ tình nguyện hiến mạng mà thôi.”
Hắn cười khẽ, đưa bàn tay đang nắm giữ lên môi, phả hơi thở ẩm ướt lên đầu ngón tay nàng.
“A…”
“Chẳng phải đó là mạng sống nàng đã từng ném đi vì các em mình hay sao? Một người dịu dàng như nàng, dĩ nhiên cũng sẽ dễ dàng hy sinh mạng sống cho người mình yêu thương.”
Yêu thương ư.
Một từ ngữ nghe ngứa ngáy khi thốt ra từ miệng hắn. Đầu ngón tay đã sờn rách của nàng với sợi chỉ đỏ, và sợi chỉ đen tuyền của hắn đột nhiên đập vào mắt nàng, rõ ràng đến mức chẳng thể không so sánh. Lần đầu tiên trong đời, Cheong Hee nảy sinh mong muốn được nắm lấy sợi chỉ ấy.
Có thể nắm được không đây.
Vì chỉ có nàng nhìn thấy nên chưa bao giờ nàng dám thử chạm vào nó.
Cheong Hee vươn tay còn lại, khẽ chạm vào ngón tay út của Beom Yoon. Nàng cảm nhận được một xúc cảm khác hẳn làn da. Trong khoảnh khắc ấy, nàng quên mất hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Có lẽ đúng là vậy.”
Nàng thừa nhận một cách cay đắng, đồng thời vô thức mân mê sợi chỉ nối trên ngón tay hắn. Đến khi ý thức được hành động của mình, nàng giật mình rút tay về đầy kinh ngạc.
“Như thế có vừa ý nàng không?”
Beom Yoon chờ đợi câu trả lời với vẻ mặt kích động chưa từng thấy. Sợi chỉ này rõ ràng hắn không thể nhìn thấy được. Phải chăng hắn đã nhận ra hành động của nàng? Ý nghĩ ấy khiến đôi mắt nàng thoáng dao động.
“Chuyện này…”
“Nếu có kẻ muốn giết ta, chỉ cần loại bỏ kẻ đó là xong. Như vậy phu nhân cũng không phải đau khổ nữa.”
Ngay lập tức, nàng hiểu rằng hắn đang nhắc tới Thái tử đã chết.
Việc một con gấu, vốn chẳng phải loài săn mồi theo bầy, có thể giết sạch thái tử và toàn bộ hộ vệ, đúng là vô lý. Con gấu ấy đang ngồi ngay trước mặt nàng đây thôi.
“Dù chàng không làm vậy thì điện hạ vẫn sẽ ngồi lên ngôi vị ấy thôi.”
“Chính vì không làm vậy nên nàng mới phải ngừng thở. Ta biết rõ số mệnh của mình hơn bất kỳ ai. Hắn ta vốn đã là kẻ phải chết, ta chỉ thuận theo điều ấy mà thôi. Dù ta có muốn sống chết ngoài chiến trường thì cuối cùng ngôi vị ấy vẫn sẽ là của ta.”
Với hắn, ngôi vị vốn thuộc về mình đó chẳng có gì hấp dẫn, cũng không khiến hắn ham muốn.
Nó chỉ khiến số mệnh hắn thêm phiền phức. Dù biết rõ định mệnh, mẫu thân hắn vẫn sốt ruột khi Hoàng đế sắp trút hơi thở cuối cùng. Hắn từng thắc mắc về lời đề nghị kết thân vô lý từ mẫu thân. Đây chính là lý do mà họ dám tự tin gọi hắn đến từ một đất nước nhỏ bé như vậy.
“Hự…”
Cảm giác cổ họng bị bóp nghẹt khiến Cheong Hee phải hít vào một hơi thật mạnh.
“Nàng từng nói ta cũng là một nhân duyên.”
Chính nhân duyên đã dẫn hắn tới đây. Khoảnh khắc nghe Cheong Hee bảo ở quán trọ rằng nàng xem hắn như một nhân duyên, hắn đã nhận ra điều này. Cảm giác khi hắn bôi thuốc lên ngón tay, đưa vào miệng nàng rồi lại thoa lên vết thương vẫn sống động đến mức nước bọt tràn đầy trong miệng.
“Điện hạ, hôm nay công chúa đã mệt, thần xin đưa người về phòng nghỉ ngơi ạ.”
Dong Yi đứng phía sau Cheong Hee, cúi đầu giấu đi ánh mắt, cất tiếng nói. Ánh mắt của Beom Yoon đang ngồi trước mặt nàng lạnh đi rõ rệt, nhìn chằm chằm gã hộ vệ xấc xược kia.
“Nàng đã mệt thì đành vậy. Từ nay hãy ngủ ngon mỗi ngày đi. Ta sẽ rất quý trọng thân thể này.”
Hắn đưa bàn tay đang quấn sợi chỉ đen của mình đặt lên trái tim. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ ý nghĩa lời hắn vừa nói.
Con thú hoang khoác lên mình lớp da người rồi bật cười.
Ánh mắt lẫn lời nói, tất cả đều lạnh như băng, không chút ấm áp. Thế nhưng, câu nói sẽ quý trọng thân thể nàng, không để nàng bị thương, lại trở nên nóng bỏng hơn bất cứ điều gì khác với Cheong Hee. Trong khoảnh khắc ấy, dạ dày nàng nhộn nhạo, axit trào ngược khiến nàng phải đưa tay lên bịt chặt miệng.
Wi Beom Yoon đã giết anh trai hắn.
Thái tử, người mà hắn giữ lại đến tận giờ phút này, cuối cùng đã bị chính tay hắn xử lý.
Tại sao lại là lúc này?
Như hắn nói, nếu biết rõ sẽ trở thành hoàng đế, tại sao đến bây giờ mới giết Thái tử?
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, nói rằng nàng tuyệt đối không được biết câu trả lời đó. Nàng chắc chắn lại đang rơi vào cái bẫy của thứ dịu dàng giá lạnh này.
“Ụa…”
“Nếu phu nhân mà có thai thì tốt quá rồi.”
Dù chuyện đó hoàn toàn bất khả thi, Beom Yoon vẫn tỏ vẻ tiếc nuối. Thấy tình trạng Cheong Hee ngày càng xấu đi, Dong Yi vội quay ngược xe lăn lại. Beom Yoon vẫn ngồi yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần trong tiếng bánh xe lọc cọc.
“Người không sao chứ?”
Dong Yi dừng xe lại trước khi về đến phòng, bước tới trước mặt nàng, lo lắng kiểm tra tình trạng. Cuối cùng không nhịn được nữa, Cheong Hee quay đầu sang bên, nôn ra những gì còn sót lại trong dạ dày.
“Hộc… hộc…”
Bàn tay vững chắc của Dong Yi từ từ xoa nhẹ lưng nàng. Vì bụng gần như rỗng nên chỉ có dịch vị đắng nghét trào ra.
“Điện hạ không phải người mà người có thể đối đầu đâu.”
“Ta không thể nhớ ra được.”
Lời này vốn rất quan trọng, rõ ràng là điều mẫu thân đã từng dặn dò, vậy mà nàng chẳng thể nào nhớ nổi. Nàng cảm thấy, nếu nhớ ra được lời ấy thì sẽ hiểu rõ về Beom Yoon hơn.
Kẻ mang sợi chỉ đen.
Nhớ tới cảm giác rõ ràng khi vừa chạm vào sợi chỉ ấy, Cheong Hee vô thức day ngón tay mình trên lớp váy.
“Người đang nghĩ gì vậy?”
Wi Beom Yoon không phải một thiếu niên. Hắn chỉ đang khoác lớp vỏ thiếu niên ấy để lừa dối thế gian. Có lẽ đúng là hắn không được sinh ra như một con người. Nhưng nàng chẳng cần hỏi tại sao điều ấy có thể xảy ra, bởi chính nàng cũng chưa từng là người bình thường.
“…Woo Tae Ho đã đi một nước cờ sai rồi.”
Ngay bản thân nàng còn đang chịu thiên hình như thế này, thì người chiếm lấy con đường đế vương bằng thủ đoạn sai trái sao có thể tránh khỏi hình phạt. Nghĩ đến điều đó, đôi mắt nàng cay xè. Một thứ sai trái đã bị dẫn đến đây. Woo Tae Ho đã mang thứ gì đó đáng sợ và đầy tai họa tới đất nước này, tới trang viên này.
“Người, điều ấy nghĩa là sao ạ?”
Nghe thấy lời thì thầm của nàng, Dong Yi kinh ngạc nắm chặt lấy cánh tay Cheong Hee. Nàng cũng vội siết chặt lấy cánh tay anh, mạnh đến mức nổi rõ các khớp ngón tay, cố gắng nói tiếp. Nhưng đôi môi nàng run lên, chẳng thể phát ra âm thanh nào nữa. Cơ thể run rẩy dữ dội đã cho thấy rõ nàng đang bị chấn động mạnh tới mức nào.
Một thứ đáng sợ không dám thốt thành lời.
Dẫu thế, nàng lại không ngại nắm lấy bàn tay nó, cho dù điều đó khiến nàng rơi xuống vực sâu hơn cả địa ngục.
Cuối cùng, Cheong Hee không thể nói tiếp, cơn run rẩy mạnh hơn, gần như lên cơn co giật.
Nàng vùi mặt vào vòng tay quen thuộc đang vỗ về như thể nàng vừa mắc phải một cơn cảm nặng. Không còn thấy gì, cũng chẳng còn nghe thấy gì.
Cheong Hee cứ thế buông xuôi ý thức.
Bao h có chương mới vậy sốp, em hóng quá 😭😭😭