[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 32

Chương 32
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Họ cũng đi bộ ra bờ sông để thả điều ước xuống dòng nước. Một cây bút lông nhỏ và nghiên mực, không rõ là của ai, được đặt gần mép nước, bên cạnh là một chiếc đèn dầu có thể thắp nến.
“Cho ta xuống đi.”
Cheong Hee xuống khỏi lưng của hắn rồi xếp hàng cùng những người đang chờ để viết điều ước. Seo Yeong cũng đứng bên cạnh nàng, khoác tay để nàng không bị ngã.
“Hehe, cảm ơn tỷ. Muội cứ thắc mắc sao mọi người lại mua cái này, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này rồi thì cảm thấy không làm sẽ hối hận lắm.”
“Ta cũng lần đầu thấy đó. Cũng là lần đầu thử làm luôn.”
Những ánh sáng lấp lánh trôi đi mang theo một cảm giác trang nghiêm khó tả. Dù xung quanh hỗn loạn, tai vẫn không nghe thấy một chút ồn ào nào.
Beom Yoon và Dong Yi tránh khỏi hàng người, đứng chờ cách hai người không xa.
“Thật hả? Đây là lễ hội mới được tổ chức từ khi đất nước đổi thay sao? A, xin lỗi tỷ…”
Seo Yeong buột miệng nói mà không suy nghĩ, rồi vội vàng xin lỗi Cheong Hee.
“Không sao đâu. Ta cũng chỉ nghe kể thôi, đây là lần đầu ta đến.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Vì không có ai đưa ta tới cả.”
Ngay cả các em nhỏ cũng chẳng có ai dẫn đi cùng. Dù sao đây cũng là một buổi đi lén lút, nếu bị phát hiện sẽ bị la rất nhiều. Nếu biết cảnh tượng này đẹp thế này, nàng đã sớm dắt các em đến rồi.
“A…”
“Lễ hội của Đại Quốc chắc cũng đẹp lắm nhỉ?”
“Vâng. Có cả bắn pháo hoa rất lớn nữa, dù không có thả đèn như thế này, nhưng ở mỗi con đường đều có các lễ hội mang nét đặc trưng riêng.”
“Xem suốt đêm cũng không chán nhỉ.”
Seo Yeong hăng say kể lại những cảnh tượng nàng ấy từng thấy trong lễ hội của Đại Quốc. Cheong Hee cười tủm tỉm khi lần đầu nghe những câu chuyện ấy, chăm chú lắng nghe. Rồi đến lượt họ viết điều ước.
“Tỷ sẽ viết gì vậy ạ?”
Khi thực sự cầm bút lên, lại không biết nên viết gì mới phải. Cheong Hee cau mày suy nghĩ và bắt đầu viết trước, Seo Yeong liền hỏi khẽ.
“Ta viết là cầu mong tất cả điều ước đã trôi qua nơi đây đều trở thành hiện thực.”
Cheong Hee đáp lời một cách nhẹ nhàng.
“Cái đó là gì vậy~ Tỷ phải viết điều ước của mình chứ!”
“Ta có viết thêm một chút bên dưới nữa.”
“Vậy muội sẽ bắt chước điều ước của tỷ vậy. Hai người cùng mong thì biết đâu thành hiện thực thật đấy.”
Seo Yeong cũng nhanh chóng viết điều ước, nói rằng dù sao cũng là nến miễn phí nên ‘hào phóng’ một chút.
“Ý đó hay đấy! Ta cũng sẽ viết như vậy.”
“Sao muội lại không nghĩ ra ta~”
Những người xếp hàng phía sau nghe được câu chuyện liền đồng tình hưởng ứng.
“Phải không? Nếu ai trong hàng này cũng viết như vậy thì chắc chắn Thiên Đế sẽ không thể không ban điều ước đâu!”
Khi Seo Yeong lớn tiếng nói thế, những người đang yên lặng suy nghĩ điều ước đều bật cười. Nhưng câu nói “Đừng quên viết điều ước của bản thân mình bên dưới nhé” lại khiến tiếng cười lần hai vang lên còn lớn hơn.
Cheong Hee nhường chỗ cho người kế tiếp rồi quay người lại. Bờ sông từng yên ắng giờ đây lại vang lên tiếng người trò chuyện về điều ước. Những giọng nói vui vẻ đưa lời khuyên cho người phía sau ngày càng nhiều hơn.
Chỉ là làm theo lời mẹ từng căn dặn, nhưng được người khác thấu hiểu lại khiến nàng thấy kỳ lạ đến cảm động.
Người mẹ ấy, luôn lắng nghe nỗi oan ức và mong muốn của mọi người, thay trời truyền lại ý nguyện. Bà luôn cầu nguyện cho tất cả. Khi còn nhỏ, nàng không hiểu vì sao mẹ lại phải cầu nguyện như thế. Có khi còn thấy oán trách khi thấy mẹ cầu nguyện với bầu trời đã khiến mẹ đau khổ.
Nhưng giờ thì nàng dường như đã hiểu được một phần ý nghĩa ấy.
Một góc trong tim nàng như tan chảy. Trong ánh mắt mọi người là dòng sông lấp lánh ánh sáng, còn trái tim nàng thì tan vào ánh nến đang cháy sáng. Nơi tan chảy ấy chỉ còn lại làn nước rung rinh.
Chẳng có vết thương rách nát nào, chỉ có nước đang chảy dịu dàng lấp đầy trong tim nàng.
“Tỷ thật sự là một người rất tốt.”
Cheong Hee tay cầm cây nến đã được thắp sáng, tay kia nắm lấy tay nàng ấy, từ từ đi xuống bờ sông. Khi gần đến nơi, Seo Yeong bất ngờ cất lời. Cheong Hee không đáp mà chỉ cúi người, nhẹ nhàng thả cây nến xuống làn nước đang lăn tăn dưới mũi chân.
Và chẳng bao lâu sau, từng giọt nước rơi xuống vai nàng. Khi nhận ra đó là mưa thì ngay lập tức, một cơn mưa lớn trút xuống từ bầu trời.
“Woa!!! Lửa tắt hết rồi! Điều ước thực sự thành hiện thực rồi!”
Những cây nến trên sông tắt ngóm trong chớp mắt.
Dòng sông đen kịt dường như đã nuốt trọn tất cả điều ước ấy. Thay vì tiếc nuối vì không thể xem pháo hoa vì mưa, mọi người lại ôm hy vọng rằng điều ước của họ thật sự có thể thành hiện thực.
Những người thấy cảnh đó liền vội vã viết điều ước, thắp nến rồi đi xuống bờ sông. Khi thấy ngọn nến tắt, ai nấy cũng reo lên vui sướng.
“Điều ước của mình cũng thành hiện thực rồi!”
“Thật kỳ diệu. Cô gái này ước rằng điều ước của mọi người đều thành sự thật, và nó đã thành sự thật đấy!”
Ai đó nắm lấy tay nàng rồi giơ cao lên không trung.
Dù là mưa mùa đông lạnh buốt, không một ai co ro hay tránh mưa cả. Cơn mưa nặng hạt lại khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc.
Cheong Hee bị đám đông vây quanh và đẩy tách khỏi nàng ấy. Người người tiếp tục đổ xuống bờ sông để cầu nguyện, khiến nàng không thể quay lại nếu không có ai giúp.
“Dù đi đến đâu nàng cũng thật nổi bật. Ta chỉ muốn nàng là bí mật của riêng ta thôi.”
Beom Yoon là người đã chứng kiến toàn bộ từ đầu, bất ngờ xuất hiện giữa đám đông. Thay vì cõng nàng trên lưng, hắn luồn một tay dưới đầu gối nàng, tay kia vòng qua vai rồi nhẹ nhàng bế nàng lên. Cheong Hee đã dầm mưa khá lâu, vội vã quay đầu, úp mặt vào cổ hắn và nói trong hoảng hốt.
“Tiểu thư Seo Yeong…”
“Người hộ vệ của phu nhân sẽ tự biết cách đưa cô ấy về thôi.”
Giọng hắn lạnh lùng như thể đang nói rằng chẳng phải để làm việc đó nên mới có mặt ở đây sao.
Bước chân của Beom Yoon không dừng lại ngay cả sau khi hắn rời khỏi bờ sông. Mưa mùa đông làm quần áo ướt sũng. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Cheong Hee sẽ phải nằm liệt giường nếu tình trạng cứ thế này.
Hắn rẽ vào một con đường vắng người, rời xa bờ sông, bước qua một quán trọ rồi hướng về phía một lữ quán lộng lẫy hơn phía sau. Dù sang trọng đến đâu, chẳng có lữ quán nào lại không có khách, vậy mà cửa vẫn còn mở.
“Mang quần áo khô lên và để trước cửa.”
Beom Yoon vừa đi ngang qua chủ quán và đám người hầu vừa ra lệnh. Khi khách thuê phòng tốt nhất – nơi có thể nhìn rõ dòng sông – bước vào, chủ quán mới vội vàng đuổi những người trú mưa ra ngoài và khóa cửa lại như thể đã hết phòng.
“Vâng, thưa ngài.”
Chủ quán vừa vất vả xua khách đi, cười toe toét đáp lại. Với ông ta, vị khách đã trả giá gấp năm lần bình thường chẳng khác gì một vị vua.
“Ta… ta đã làm sai khi cứ nằng nặc đòi thả nến… xin lỗi chàng.”
Môi Cheong Hee tái nhợt. Dù là áo bông ấm áp thì khi bị mưa thấm vào cũng nặng nề và lạnh buốt hơn bất cứ thứ gì. Beom Yoon cảm nhận cánh tay đang bấu vào cổ mình đang run lên cầm cập, hắn liền bước nhanh như bay qua ba bậc cầu thang lên tầng trên.
Khi đến trước cửa phòng, người hầu Muk Eon đã đứng chờ và mở cửa sẵn. Hắn bế nàng vào trong, đặt nàng xuống giường. Sau đó mới bước đến đóng cửa sổ – thứ vốn được mở để dễ dàng ngắm pháo hoa.
Cheong Hee đang co ro run rẩy, nàng dùng mu bàn tay lau nước trên mặt, nhưng hoàn toàn vô ích. Tóc ướt của nàng vẫn nhỏ giọt liên tục.
Beom Yoon lấy một chiếc khăn khô trên bàn rồi đội lên đầu nàng.
“Phu nhân cần thay đồ ướt ra.”
“Chàng cũng bị ướt mà…”
“Người đang run cầm cập lúc này là phu nhân đấy thôi.”
Dù trả lời bằng giọng dửng dưng, nhưng hắn không quên gọi nàng là ‘phu nhân’. Cheong Hee thoáng muốn bật cười vì cảm thấy lời ấy có chút thân thiết, nhưng khoé môi nàng lại run rẩy khiến biểu cảm trở nên lạ lùng. Kể từ nãy đến giờ tâm trạng Beom Yoon luôn nặng nề, nhưng khi nhìn thấy nét mặt đó, cuối cùng hắn cũng mỉm cười.
“Ta… ta sẽ tự thay.”
Khi hắn định tháo dải buộc áo ngoài bị ướt, Cheong Hee vội siết lấy vạt áo, lắc đầu.
“Sợ ta có ý nghĩ khác với một phu nhân đang run rẩy thế này sao?”
“Không phải… chỉ là ta không muốn cho chàng thấy.”
Trước câu nói mang chút giận dỗi ấy, nàng liền vội lắc đầu. Không có người đàn ông nào lại động lòng trước thân thể này. Nhất là ánh mắt của Beom Yoon – ánh mắt không hề mang dục ý, mà chỉ lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh.
Câu nói của nàng khiến tay hắn khựng lại.
Hắn hoàn toàn có thể phớt lờ sự kháng cự yếu ớt này và cứ thế xé toạc áo nàng ra. Giọt mưa bám trên hàng mi dài của hắn rơi xuống khi hắn chớp mắt, trượt dọc má. Dù không thể nào là như vậy, nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến trái tim nàng hẫng đi, như thể hắn đang khóc.
Ánh mắt đen tối, sâu hun hút dường như đang dấy lên từng đợt sóng, dai dẳng dõi theo gương mặt tái nhợt của nàng. Rồi hắn rời khỏi giường, kéo ghế từ bàn lại gần.