[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 30

Chương 30
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Nhưng hoa thế này lấy ở đâu ra vậy?”
Seo Yeong đang ngọ nguậy đôi chân, phát hiện bông hoa tươi trong bình, bèn hỏi.
Bông hoa cuối cùng của năm là hoa lưu ly xanh nhạt. Nàng ấy bước lại gần để xem có phải hoa thật không.
“Là hoa từ nhà kính trong cung.”
“Cung còn gửi hoa cho công chúa nữa sao? Ôi, đẹp quá!”
Seo Yeong trầm trồ trước sức sống từ cánh hoa. Hoa hiếm thấy giữa đông làm nàng ấy trông ngạc nhiên. Cheong Hee cũng từng nghĩ chim đâu đó ngậm hoa đến đây cơ mà.
“Chắc người thương xót ta, chỉ quanh quẩn trong phòng nên mang đến thôi.”
Nàng không đành lòng nói Beom Yoon mang hoa, bèn lấp lửng.
“Có phải người đó là điện hạ không ạ?”
“A…”
Chẳng cần Cheong Hee đáp, Seo Yeong như đã hiểu, gật đầu rồi nói tiếp.
“Điện hạ mà ta biết chẳng phải người thương xót ai đâu.”
Beom Yoon là người nàng ấy thầm thương từ lâu. Dù chẳng trò chuyện sâu, nhưng chỉ ở cạnh hắn, nàng ấy đã thấy nhiều điều.
Lý do Thái tử ghét Beom Yoon là dù đánh đập, hành hạ, hắn chẳng phản ứng gì.
Nàng ấy từng vô tình chứng kiến. Thấy Thái tử trưởng thành đánh Beom Yoon còn nhỏ, nàng ấy kinh hoàng khóc òa. Dù chẳng màng ngôi báu, Thái tử vẫn thấy hắn là mối đe dọa, chỉ nhắm vào hắn mà hành hạ.
Nhưng khác với nàng ấy, Beom Yoon chịu đựng bạo lực bằng ánh mắt bình thản. Lần đầu tiên, nàng ấy rùng mình vì hắn.
Cái nhìn thiếu cảm xúc, không oán giận hay căm hận, có gì đó ghê rợn.
Nghĩ kỹ, Beom Yoon chưa từng cười hay cau mày trước mặt nàng ấy. Nàng ấy tự an ủi, hài lòng với việc trở thành chính thê của một người xuất chúng như hắn, cố lờ đi con người thật của hắn.
Dù sao, quý tộc đều kết hôn chính trị, sinh con, sống thế thôi – nàng ấy được dạy vậy.
“Tiểu thư?”
“Càng không phải người mang hoa tặng ai.”
Seo Yeong nhăn mặt. Không phải thất vọng vì mình không nhận hoa, mà vì nhận ra Beom Yoon cũng có thể là một gã đàn ông bình thường, biết bộc lộ cảm xúc – điều nàng ấy cả đời chẳng dám mơ.
Nàng ấy lặng lẽ nhìn Cheong Hee dịu dàng, thân thiện. Thật ra, nàng ấy từng xem thường nàng là một người què, hai lần lấy chồng. Ở xứ lạ, chỉ có nàng và hoàng tử để nương tựa, nàng ấy nghĩ có thể xây dựng tình thân, tự an ủi mình liên tục.
“Thực sự chẳng có gì đâu. Tiểu thư, ta…”
“Lòng điện hạ chắc phức tạp lắm.”
Nàng ấy nhớ bóng lưng Beom Yoon vội vã rời đi ngày bị tập kích. Dù cố nghĩ tích cực, nàng ấy khó chấp nhận việc hắn cưới một nữ nhân từ gia tộc phái sát thủ ám hại mình.
Gia tộc có thể ép nàng ấy cho hắn, nhưng liệu cả đời nàng ấy có được hắn nhìn đến một lần?
Seo Yeong bước nhẹ đến Cheong Hee đang lúng túng ngồi đó, ôm lấy nàng. Dẫu vậy, nàng ấy cảm nhận được an ủi sâu sắc.
“Công chúa, không phải muội từ bỏ vị trí thứ phi đâu. Muội nghĩ sống như tỷ muội với công chúa sẽ rất tuyệt.”
Một người dịu dàng thế này, nàng ấy sẵn lòng hầu hạ cả đời.
Seo Yeong chỉ quen nhìn tranh đấu và ghen tuông. Cảm nhận sự chu đáo của Cheong Hee, luôn chọn lời tốt đẹp vì nàng ấy, nàng ấy càng quý nàng hơn. Chẳng ai ngoài Cheong Hee vô cớ đối tốt với nàng ấy thế này.
“Tỷ sao?”
“Ra ngoài mặc thế này, muội với công chúa nên gọi nhau khác đi. Muội gọi người là tỷ, tỷ cũng gọi muội là Seo Yeong nhé.”
Nàng ấy cười khúc khích, rạng rỡ. Nhìn cô gái tươi tắn như nắng xuân, Cheong Hee bất giác cười theo.
“…Seo Yeong.”
“Vâng, tỷ.”
Sau này, bất kể thân phận, cứ gọi nhau thế này cũng tốt. Nhà Seo Yeong có những người đáng gọi là tỷ, nhưng đều là con của thiếp nên chẳng thân thiết. Chỉ vì là con chính thất, được đính hôn với hoàng tử, họ đàm tiếu đủ điều, nàng ấy chẳng muốn dây dưa.
Giá mà Cheong Hee thực sự là tỷ của nàng ấy.
Bàn tay nàng nhẹ nhàng vỗ về khiến Seo Yeong vui vẻ, cọ mặt vào cổ nàng.
“Cẩn thận chút, son phấn tỉ mỉ tô điểm sắp bay hết rồi.”
Chẳng bận tâm áo bị nhàu, chỉ lo son phấn của Seo Yeong, giọng Cheong Hee nhỏ nhẹ. Nàng ấy làm nũng thêm.
“Công chúa điện hạ, điện hạ đến rồi ạ.”
Tiếng cung nữ báo từ ngoài cửa.
Bị cắt ngang khoảnh khắc thân mật, Seo Yeong thoáng tiu nghỉu, cố ý ôm chặt Cheong Hee lần nữa. Nhưng cửa mở nhanh hơn nàng ấy buông tay. Beom Yoon mặc áo giống họ, bước vào chạm mắt Seo Yeong đang ôm Cheong Hee.
Hắn lạnh lùng nhìn xuống nàng ấy, ánh mắt khó chịu. Lướt chậm qua cảnh nàng ấy ôm cổ Cheong Hee, hắn nói.
“Thích phu nhân thì dù đàn ông hay đàn bà cũng chẳng khác gì.”
Một gã đi sau Beom Yoon, nghe lời hắn, dừng bước. Vì Seo Yeong đi cùng cần thêm hộ vệ, nên Dong Yi cũng tham gia chuyến đi đêm này.
Sau vụ sát thủ, hộ vệ của Seo Yeong chết sạch. Beom Yoon chẳng bận tâm đến việc bảo vệ nàng ấy, nhưng Cheong Hee thì khác.
“Điện hạ.”
Seo Yeong buông tay khỏi cổ Cheong Hee, cúi chào Beom Yoon. Từ khoảnh khắc hắn bước vào, nụ cười trên mặt nàng ấy biến mất, không khí trở nên gượng gạo, chỉ còn tiếng bước chân khẽ của hắn vang lên.
“Cảm ơn điện hạ đã cho ta cùng đi dạo đêm hôm nay.”
“Ta chẳng mời cô, nên cô nên cảm ơn phu nhân, người quyết định dẫn cô theo ấy.”
Dù dao sắc cắt củ cải cũng chẳng gọn ghẽ thế này.
Đúng là hắn chẳng phải người mang hoa tặng ai. Nghe lời lạnh lùng ấy, Seo Yeong muốn hỏi lại liệu Beom Yoon thực sự là người mang hoa đến không.
“Ta đã cảm ơn tỷ ấy đủ rồi.”
Thôi, kệ đi.
Dù nhìn côn trùng ngang qua, nàng ấy cũng thấy ghê, nhưng ánh mắt Beom Yoon nhìn nàng ấy chẳng chút cảm xúc. Dù sao đã thế, Seo Yeong quyết bám lấy Cheong Hee cho ra trò. Đặt Cheong Hee giữa nàng ấy và Beom Yoon, biết đâu hắn sẽ để ý nàng ấy chút ít.
“Tỷ?”
Nghe cách gọi lạ, hắn cười khẩy.
“Vâng. Với điện hạ thì… chàng? Phu quân? À, hay gọi là đại ca nhé.”
Đùa đùa gọi thử vài xưng hô, nàng ấy nhận ánh mắt còn tệ hơn nhìn côn trùng. Thà cứ như nhìn côn trùng còn hơn. Chọn tới chọn lui, nàng ấy khéo léo gọi ‘đại ca’, nhưng hắn chẳng đáp lại.
“Phu nhân sức khỏe thế nào? Gió ẩm thế này, khuya chắc có mưa hoặc tuyết đó.”
Hắn bảo nàng mặc ấm hơn, rồi quỳ xuống trước Cheong Hee đang ngồi, chìa lưng ra.
“Ta dù chậm, nhưng vẫn đi được.”
“Hôm nay phải đến nửa đêm nên có lẽ nàng sẽ mệt. Ngủ quên mà lỡ xem hoa, e là nàng sẽ khóc mất.”
Sao cứ thấy góc phòng bên hắn lạnh hơn hẳn. Seo Yeong lén lút nghiêng người về phía Dong Yi. Chạm mắt Cheong Hee, đang ngập ngừng chẳng dám trèo lên lưng hắn, nàng ấy ra hiệu bằng môi rằng mình ổn, bảo nàng mau lên lưng hắn đi.
Mái tóc dài được buộc gọn của hắn đập vào mắt nàng ấy.
Vai rộng, lưng rắn chắc như nằm trên mây. Khi Dong Yi cõng, Cheong Hee chẳng thấy ngượng, nhưng giờ nàng mới biết cõng bởi người khác lại khiến mình do dự đến thế.
Cuộc hôn nhân thứ hai này, như lần đầu, rồi cũng sẽ thoáng qua. Nhưng nàng sợ ngay cả thoáng qua ấy cũng trở nên quen thuộc.
“Phu nhân.”
Mắt sắc như dao, sao hắn gọi nàng ngọt ngào thế được.
Nghe tiếng gọi, Cheong Hee cúi xuống vươn tay ôm cổ hắn.
“Hôm nay cũng phải gọi ta là phu quân, nhất định phải gọi như thế đấy.”
Chỉ để nghe câu ấy mà hắn dẫn nàng đi.
Lời đùa rõ ràng khiến Cheong Hee vùi môi vào áo hắn, cười thầm. Hắn nhẹ nhàng cõng thân hình nhỏ bé, bước ra màn đêm dày đặc của ngày cuối năm.
Lần đầu đến chợ đêm, Cheong Hee thấy người đông, từng bị chen lấn đến bị ngã. Nhưng hôm nay nàng mới biết lần trước chẳng thấm gì.
Chợ đêm mà bốn người họ ghé thăm đông nghẹt người đến mức không còn chỗ đặt chân. Ở cuối chợ đêm là một con sông nhỏ chạy ngang qua kinh thành, nơi sẽ thả thuyền và bắt đầu màn pháo hoa rực rỡ tạo hình hoa. Mới chỉ ở điểm bắt đầu mà đã đông thế này, nàng lo liệu mình có thể an toàn đến được đó không.
Nếu không nhờ Beom Yoon cõng, lần này chắc chắn nàng đã bị lạc giữa biển người rồi.