[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 28

Chương 28
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi những ngón tay mang hơi ấm cao ấy nhẹ nhàng quấn quanh cổ như rắn trườn, nàng bất giác hít mạnh một hơi.
“Ư…”
“Nếu phu nhân giật mình đến thế, thì ta thấy thật buồn lòng.”
Lúc đó, Beom Yoon mới mở mắt.
Đôi mắt trong trẻo, tỉnh táo không còn vương chút buồn ngủ đang nhìn Cheong Hee ở khoảng cách rất gần. Hắn đẹp như một bức họa chân dung cổ. Giống hệt bức vẽ mẫu đơn nở rộ mà nàng từng thấy đâu đó. Đôi đồng tử sạch sẽ không chút vẩn đục dưới hàng lông mày được tỉa gọn giống như viên thanh ngọc ánh đỏ phản chiếu dưới ánh đèn dầu hôm qua.
Chỉ có nàng – người đang bối rối phản chiếu trong đôi mắt đó – trông như một vết hoen ố.
“Vì quá gần thôi.”
Không thể lùi ra được, Cheong Hee đành quay đầu nhìn lên trần nhà. Là dáng vẻ tuyệt vọng nhất mà hắn từng thấy. Đến mức này rồi, tâm trạng của Beom Yoon sau khi mở mắt dần chìm xuống.
“Bây giờ mới bắt đầu giữ khoảng cách sao?”
“Vốn dĩ chúng ta luôn giữ khoảng cách mà!”
Cheong Hee đang đẩy vai hắn ra, chẳng biết từ lúc nào lại chạm vào mặt hắn, một hành động bất lịch sự. Khi nhận ra môi mình chạm vào lòng bàn tay hắn, nàng giật bắn người, hốt hoảng giơ tay lên. Cảm giác mềm mại, ướt nhẹ ấy khiến xúc giác càng rõ rệt hơn bởi đôi tay nàng lúc nào cũng lạnh.
Beom Yoon thấy dáng vẻ giật mình như trẻ con bị bỏng lửa của nàng thì thấy buồn cười, nằm nghiêng sang một bên, chống tay lên má nhìn nàng.
“Nếu lùi thêm nữa thì sẽ ngã khỏi giường đấy.”
Thà ngã khỏi giường còn hơn. Nhưng như lời cảnh báo rằng hắn sẽ không để nàng rời đi, Beom Yoon vẫn giữ tay trên gáy Cheong Hee.
“Làm ơn…”
“Gương mặt ta khiến phu nhân ghét đến vậy sao?”
“Ta chưa từng nhìn thấy một mỹ nhân ở khoảng cách gần thế này bao giờ!”
Bàn tay Beom Yoon đang vô thức vuốt nhẹ sau cổ mịn màng của nàng bỗng khựng lại. Có vẻ chính hắn cũng bất ngờ vì lời nói vừa thốt ra, khuôn mặt Cheong Hee lập tức đỏ bừng như chưa từng biết đến sắc tái nhợt.
“Mỹ nhân mà phu nhân nói đến là…”
Từ nhỏ hắn đã mang khuôn mặt giống mẹ, dịu dàng như con gái khiến thái tử từng ghê tởm. Bản thân Beom Yoon thì chưa từng có cảm giác gì về gương mặt mình. Ngoài thái tử, chưa ai từng dám bàn luận về nhan sắc của hắn.
“Xin hãy giữ khoảng cách…”
“Là ta?”
Lần đầu tiên hắn nghiêng đầu, hơi nghi hoặc. Giọng nói nhỏ như thể hỏi chính bản thân mình. Nàng vội vàng gật đầu liên tục, sợ rằng nếu đẩy tay sẽ lại chạm vào người hắn.
“V-Vâng. Là ngài. À không, điện hạ.”
Chẳng lẽ đây là mơ. Cheong Hee cảm thấy đầu óc mơ hồ. Vừa mở mắt đã đối mặt với một mỹ nhân, cảm giác đó chẳng khác gì một nỗi sợ. Đặc biệt là khi đôi mắt đen ấy nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng thấy như mình vừa phạm tội, muốn thú nhận điều gì đó.
Beom Yoon đang ở ranh giới giữa thiếu niên và người đàn ông, chính vì thế hắn càng trở nên cuốn hút. Nhìn hắn, nàng hiểu vì sao Hoàng quý phi vẫn được sủng ái đến tận bây giờ. Nhận ra mình vừa nói hớ, Cheong Hee vội nhắm mắt lại, cắn đầu lưỡi mình.
Thà đau còn hơn là buột miệng nói linh tinh.
“Ta là mỹ nhân, điều đó khiến phu nhân vui hay khó chịu, ta chẳng rõ nữa.”
“…Chắc là… gần với vui hơn ạ.”
Cheong Hee cố gắng nhìn lên trần nhà mà đáp. Hắn bật ra một tiếng cười trầm thấp. Rõ ràng cảm nhận được quyết tâm của Beom Yoon – không buông tay, cũng không để nàng rời khỏi – cho đến khi nàng quay lại đối diện với hắn.
Cuối cùng, nàng đành khuất phục, giữ cổ cứng đờ chậm rãi xoay đầu. Hắn vẫn tựa má vào tay, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Phu nhân thích ta đến mức phải đỏ mặt thế này sao?”
“Không phải vậy…”
“Vậy là gì?”
A, phải chọn lời cẩn thận. Một bên mắt hắn hơi nhíu lại, ở khoảng cách gần thế này càng dễ thấy. Rõ ràng hắn đang nghiêm túc.
“Cũng như tay, gương mặt chàng rất đẹp. Gương mặt thế này hiện ra ngay trước mắt khi mở mắt ra… tim ta suýt nữa ngừng đập.”
Đó là sự thật. Thế nhưng tại sao lại thấy như đang dò xét phản ứng đối phương? Không biết câu trả lời có đúng ý hắn không, nàng khẽ liếc nhìn vẻ mặt hắn.
“Ta ghét lời nịnh nọt, nhưng lại muốn tin lời phu nhân.”
Mà thật sự là hắn rất đẹp. Vừa mở mắt ra đã thấy hắn, nàng cứ tưởng đây là mộng cảnh. Có khi chưa ra khỏi giấc mơ, nếu không tỉnh táo nàng suýt đã đưa tay chạm vào mặt hắn khi đang ngủ.
“Thật mà. Ai cũng sẽ thấy điện hạ rất đẹp.”
“Ta từng bị gọi là đàn bà rồi.”
Ai mà dám nói thế trước mặt một hoàng tử chứ.
Cũng đúng, với một người đàn ông bị gọi là đẹp gái không hẳn là lời dễ nghe. Hắn có khó chịu cũng là lẽ thường.
“Lúc ta nói chàng là mỹ nhân… là vì quá bối rối thôi…”
“Vậy nghĩa là ta không phải mỹ nhân?”
“Không! Chàng đúng là mỹ nhân.”
Câu trả lời dứt khoát của Cheong Hee khiến hắn nở nụ cười hài lòng. Khóe môi mềm mại không một nếp nhăn cong lên như một bức tranh sống động. Ở đầu ngón tay hắn xuất hiện một sợi chỉ đen. Màu đen tuyền ấy nổi bật hoàn toàn trên mái tóc hắn.
“Trên tay ta có gì sao?”
Beom Yoon nghiêng đầu hỏi, thấy ánh mắt Cheong Hee không nhìn vào mình mà nhìn chệch đi nơi khác.
Đôi lúc nàng hay nhìn vào những chỗ khác như thế. Khiến hắn phải kìm nén ham muốn giữ lấy cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
“Ta chưa nói với điện hạ. Ngay trong ngày đầu tiên, ta đã thấy vương đạo được mở ra cho điện hạ.”
“Vậy nên phu nhân quá bất ngờ mà lăn xuống bậc thang sao?”
Hắn đáp lại như thể đó chẳng phải chuyện to tát gì.
Woo Tae Ho đã làm những chuyện khủng khiếp không tiếc tay để đạt được vương đạo. Ngay cả khi dâng vị hôn thê làm vật tế, đôi mắt hắn ta vẫn ánh lên vẻ khoái trá. Nhưng Beom Yoon thì hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì. Vẫn gương mặt cười như thể thấy lời nói của Cheong Hee thú vị lắm vậy.
“Vương đạo mà ta thấy… có hơi khác một chút.”
“Khác thế nào?”
“…Có hồng hoa soi sáng con đường. Còn đương kim hoàng đế thì thấy một con đường dát vàng.”
“Hoa đỏ sao. Có phải vì ta đẹp như hoa, nên phu nhân mới thấy như thế không?”
Hắn nhớ lại ánh mắt ngây người của Cheong Hee khi nhìn hắn. Giá mà lại gần thêm một chút.
Hắn chợt thắc mắc không biết đóa hồng hoa chỉ mình nàng nhìn thấy kia đẹp đến mức nào mà khiến nàng ngất đi như vậy.
“Nhìn kỹ thì không phải hoa, mà là thịt người.”
Cheong Hee không thể nói ra điều này vì không biết Woo Tae Ho sẽ phản ứng thế nào. Người đàn ông này không phải người bình thường. Vương đạo mở ra trước mặt hắn không phải là con đường vàng rực rỡ. Nếu hắn lên ngôi hoàng đế, kẻ hối hận nhất sẽ là Woo Tae Ho. Nên nàng đã không nói gì.
“Nếu nhìn từ xa, có lẽ vẫn trông đẹp như hoa đấy.”
Beom Yoon nói như thể hiểu được việc Cheong Hee đã nhầm những mảnh thịt đó là hoa.
“Dù không có ta, chàng cũng sẽ lên ngôi thôi.”
Biết đâu những mảnh thịt ấy là của huynh đệ hắn.
“Không chắc. Phu nhân đã chia sẻ điều đó với ta, vậy giờ ta cũng sẽ kể một chuyện nhé.”
Hoàng quý phi vì quyền lực mà đã làm điều không nên làm. Giọng Beom Yoon nhỏ đến mức nếu không ghé sát sẽ không thể nghe thấy.
Hắn như dụ dỗ, muốn Cheong Hee lại gần hơn, như ra điều kiện rằng nếu muốn nghe bí mật đó, nàng phải áp sát hắn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên cổ nàng như đang ép buộc.
Rốt cuộc, dù cố lùi xa đến mấy, nàng vẫn quay lại tư thế như khi vừa mở mắt – đối mặt với hắn. Ánh mắt đen tối quét khắp gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“A…”
Môi hắn lướt nhẹ như sắp chạm vào, khiến mắt Cheong Hee rung lên dữ dội.
“Ta không phải kẻ được sinh ra vào thời điểm sống, nên có lẽ phu nhân nhìn ta hơi khác một chút cũng không lạ.”
Lời nói không thể tin nổi khiến môi khô của Cheong Hee khẽ hé mở.
Và môi của Beom Yoon nhẹ nhàng chạm xuống.
Chụt.
Một nụ hôn nhẹ như lướt trên đôi môi vừa hé mở vì kinh ngạc. Dù hắn vẫn cười như đùa giỡn, nàng không dám hỏi lại xem lời nói đó là thật hay bông đùa. Cảm giác ấm áp, mềm mại vừa chạm vào môi như đánh thức mọi giác quan trong cơ thể.
Tóc gáy nàng dựng đứng cả lên.
Hắn khẽ dùng móng tay cào nhẹ vào cổ nàng – đủ để khiến nàng rùng mình.
“Điện hạ!”
“Ta thì không sao, nhưng nếu phu nhân cứ hét to như vậy, mọi người sẽ nghĩ chúng ta đã làm gì ở đây đấy.”
Beom Yoon vẫn tỏ ra vô tư như thể nụ hôn đó chỉ là một cử chỉ thân thiết giữa những người bạn.
“Ta không làm chuyện đó với bạn bè.”
“Phu nhân làm gì có bạn.”
Beom Yoon thản nhiên nói. Bị chọc trúng tim đen, nàng chỉ có thể thở hắt ra đầy nóng bừng. Không thể phản bác được. Không dừng lại ở đó, hắn còn tựa trán mình vào trán nàng. Chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.
Tim nàng đập loạn lên như phát điên.
Hắn không thể không nghe thấy tiếng động lớn đến thế này.
“…Ở Đại quốc thật sự bạn bè lại thân mật đến vậy sao?”
“Phải. Đó là cách thể hiện sự thân thiết. Phu nhân còn vì ta mà sẵn sàng hy sinh cả mạng sống, lẽ nào ta lại không thể làm đến mức này?”
Chỉ với lý do khác biệt văn hóa, trái tim nàng vốn đang đập rộn ràng như dừng lại vì sốc lại dần ổn định trở lại. Điều khiến nàng bất ngờ duy nhất là hắn lại có thể nói lời ‘thân thiết’ như vậy. Khi căng thẳng lắng xuống, Cheong Hee khẽ nhắm mắt lại.