[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 27

Chương 27
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Hoàng tử.”
“Các binh sĩ của ngài đã hy sinh mạng sống vì ngài. Vì thế ta nghĩ rằng giờ đây chúng ta hoàn toàn đứng về cùng một phía.”
Gương mặt của Beom Yoon bất ngờ trở nên thân thiện, đúng vào lúc Woo Tae Ho định nói rằng công chúa là món đồ quý giá dưới sự bảo vệ của hắn ta, nên có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Một hoàng tử vốn kiêu ngạo giờ đây lại đang cười rất niềm nở.
“Công chúa thì…”
“Và đúng như lời ngài nói, việc có người khác thay ta chịu chết thật là chuyện kỳ lạ.”
Beom Yoon đưa ngón tay vuốt nhẹ lên cằm sắc bén, khóe môi cong lên. Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy. Woo Tae Ho nắm chặt bàn tay. Khoảnh khắc hắn ta cân nhắc việc có nên lập tức loại bỏ đối phương hay không đã nhanh chóng trôi qua.
Giờ đây, khi đã hiểu được cảm giác ấy, hẳn hắn sẽ nghĩ mình đã trở nên bất khả chiến bại.
Dù sao, kẻ sống sót cuối cùng cũng sẽ nhận được lựa chọn của Thiên đế và bước lên ngai vàng. Woo Tae Ho chính là kẻ đã mở ra vương đạo bằng đôi tay mình. Hắn ta giết chết các anh trai, lấy công chúa làm lá chắn để tồn tại tới phút cuối cùng.
“Thật đáng kinh ngạc, phải không!”
Chẳng ai từ chối quyền lực cả.
Dẫu ban đầu có thể giả vờ không quan tâm vì nó vốn không thuộc về mình, nhưng khi cơ hội đến thì con người chắc chắn sẽ bộc lộ lòng tham. Giống như hắn ta, vốn sinh ra từ gia đình bầy tôi phò vua, nhưng khi thời cơ tới đã không bỏ lỡ, đảo lộn đất nước và bước lên ngôi báu.
Ngôi vị hoàng đế vốn luôn xa vời giờ như đang ở ngay trước mắt.
Đúng như Woo Tae Ho mong muốn, hoàng tử trẻ tuổi giờ đây đã nhận ra điều ấy trong ánh mắt mình.
“Ta có điều muốn hỏi.”
“Ngài cứ hỏi thoải mái. Chẳng phải ta đã nói sẽ đứng về phía ngài rồi sao.”
Woo Tae Ho hào hứng trả lời. Một hoàng tử vốn kiêu ngạo, nếu chỉ giết vài binh lính để xả giận thì hắn ta vẫn có thể rộng lượng bỏ qua.
“Khi ngài trở thành vua, nàng ấy đã chết bao nhiêu lần?”
“Nàng ấy không thể chết, vậy nên nói rằng đã chết là một mâu thuẫn đấy, thưa Hoàng tử.”
“Ra là vậy.”
Beom Yoon hơi nghiêng đầu như đang chìm trong suy nghĩ.
“Hãy tận hưởng thật tốt cảm giác bất tử mà ngài đang có đi. Chừng nào còn thứ đó, ngài sẽ mãi mãi bất khả chiến bại.”
Thứ đó.
Đến việc nhắc đến từ ‘công chúa’ hắn ta cũng không buồn làm, chứng tỏ Woo Tae Ho xem Cheong Hee chỉ là một con quái vật ngoan ngoãn nghe lời. Một con quái vật nhỏ bé và yếu ớt như thế, hắn ngược lại cảm thấy muốn nuôi dưỡng. Beom Yoon mỉm cười đầy ôn hòa.
“À, tại sao sau khi lên ngôi ngài không giữ nàng ấy bên cạnh?”
“Nàng ấy không thể vào cung, thưa Hoàng tử.”
“Tại sao?”
Giọng Woo Tae Ho trở nên khá cung kính. Chỉ cần không chống đối hắn, Beom Yoon chắc chắn sẽ là người bước lên ngôi báu trong tương lai.
“Nàng ấy là vận rủi, không thể giữ trong hoàng cung linh thiêng được. Thứ đã hết giá trị lợi dụng thì cứ để yên ở đó là tốt nhất. Tiếc thật, nhưng ngay từ đầu ta đã tạo ra nàng ấy với mục đích ấy rồi.”
“Ta muốn gặp kẻ đã tạo ra công chúa như vậy.”
“Hahaha, dù biết cách làm thì ngài cũng không thể tạo ra đâu. Đó thật sự là thiên vận. Cả thế gian đã giúp ta lên ngôi trong ngày cách mạng ấy.”
Woo Tae Ho cao giọng hồi tưởng ngày hắn ta biến công chúa thành như thế, Beom Yoon híp mắt nhìn hắn ta. Mùi hôi thối tỏa ra từ hắn ta còn kinh tởm hơn cả xác chết mục rữa.
“Ừ, chuyện đó từ từ ngài sẽ rõ.”
Woo Tae Ho chìm đắm trong hồi ức nên không nghe được lời nói cuối cùng của Beom Yoon.
***
Nàng ngủ mê mệt. Hiếm khi nàng có thể ngủ say như vậy. Cả người đau nhức, bàn chân ít khi phải hoạt động giờ đau đớn đến mức nàng khẽ rên cả trong mơ. Nhưng Cheong Hee không muốn tỉnh dậy, nàng ôm lấy cơn buồn ngủ đang ập tới rồi ngủ say như chết.
Dong Yi vào phòng từ sớm, nghĩ rằng Cheong Hee đang chờ mình thức dậy, liền chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Nàng nằm ngủ say như chết, mặc quần áo thường dân, chăn cũng không đắp, hoàn toàn bất động. Chỉ cần nhìn bộ dạng đó cũng đủ biết tối qua nàng đã làm gì.
“Đêm qua chắc người mệt lắm nhỉ.”
“…Ưm.”
Cheong Hee khẽ rên như trả lời câu nói ấy.
Dong Yi quỳ dưới giường, nhẹ nhàng cầm chân Cheong Hee rồi mát-xa. Khi anh xoa bóp từ lòng bàn chân lên đến mắt cá, hàng mày nhíu lại của nàng dần giãn ra dễ chịu.
“Chủ nhân chưa gọi ngươi mà sáng sớm đã tự tiện thế này.”
Một làn gió lạnh mang theo Beom Yoon tiến vào phòng. Dong Yi vội buông chân Cheong Hee rồi phủ phục xuống đất.
“Thần tham kiến Hoàng tử điện hạ.”
Trên tay Beom Yoon cầm một nhành hoa trà đỏ, hắn nhìn chăm chú vào mắt cá chân nhỏ nhắn của nàng lộ ra dưới lớp váy.
Một con chó dám ngang nhiên chạm vào cơ thể chủ nhân.
Môi hắn khẽ nhếch khi nhìn Dong Yi quỳ trên đất.
“Ta có điều muốn hỏi ngươi.”
“Xin điện hạ cứ hỏi.”
“Ngươi biết kẻ đã biến nàng ấy thành như thế này là ai không?”
Dong Yi đột nhiên ngẩng đầu, nét mặt kinh ngạc như bị đâm trúng yếu điểm.
“…Tôi không rõ lắm.”
“Nói những gì ngươi biết đi.”
“Đó là một nữ nhân, tôi không nhớ rõ mặt mũi. Chỉ nhớ đó là người phụ nữ có giọng nói mê hoặc cùng đôi môi đỏ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ nghe nói tên nàng ta là Song Yeo.”
“Song Yeo…”
“Từ đó nàng ta chưa từng xuất hiện lần nào nữa.”
Giọng Dong Yi đầy phẫn nộ. Beom Yoon gọi thuộc hạ vô hình, ra lệnh truy tìm nữ nhân ấy.
Sau khi Dong Yi ra ngoài, Beom Yoon nhìn xuống mắt cá chân mảnh mai của nàng. Đêm qua nàng ngủ say đến mức hắn phải cõng về.
Beom Yoon nằm cạnh Cheong Hee, ôm nàng vào lòng rồi thì thầm bên tai
“Nàng ngủ thêm chút nữa đi.”
Từ đâu đó vọng lại một giọng đáp không chút tiếng động. Ngay cả Dong Yi cũng không phát hiện ra sự tồn tại đó. Beom Yoon nhìn vào một nơi nào đó trong không trung, lên tiếng.
“Ngươi đã nghe rồi chứ.”
“Vâng, nghe rõ rồi ạ.”
“Hãy truy tìm kẻ không có khuôn mặt ấy cho ta.”
Giọng hắn kiên quyết, dường như không cần nghe câu trả lời thêm nữa. Khi Beom Yoon thu hồi ánh mắt, Muk Eon nhanh chóng nhận ra tâm trạng của hắn và biến mất trong im lặng.
Mặc dù đã trả lời tất cả những gì biết được, nhưng trái tim Dong Yi vẫn đập điên cuồng. Anh không thể nào hỏi được mục đích tại sao Beom Yoon lại muốn tìm hiểu về Song Yeo.
Hắn định lợi dụng người phụ nữ đó để gây thêm chuyện gì nữa với Cheong Hee hay sao?
Cạch.
Beom Yoon lập tức rút bỏ những bông hoa hôm qua cắm trong lọ bên đầu giường nàng, rồi thay bằng nhành hoa trà mới.
“Ngươi chỉ cần chăm sóc tốt chủ nhân của ngươi là được.”
Một người chịu khó hằng ngày đến tận nơi này chỉ để mang hoa tới, thật khó để kết luận rằng người ấy sẽ làm hại Cheong Hee. Cho dù chẳng có hoa đi nữa, cũng chẳng ai lại phí công với một kẻ đã tuyên bố sẵn lòng hiến dâng cơ thể mình, làm lá bùa sống cho người kia như vậy.
Hơn nữa, với một hoàng tử mà ngay cả trước Woo Tae Ho là vua còn có thể giữ thái độ cao ngạo, thì hành động của hắn phải được nhìn nhận đúng bản chất vốn có.
“Vâng, thưa điện hạ.”
Dong Yi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Beom Yoon thu lại ánh nhìn không hài lòng, đưa tay nắm lấy cổ chân mảnh mai của Cheong Hee. Đã cất công hái hoa đem tới mà nàng lại ngủ say đến mức chẳng hề hay biết. Đêm qua hẳn nàng đã rất mệt.
Hắn nhớ lại việc tối qua đã ở lại xưởng rèn ngắm nhìn đến khi trời khuya, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết khi nghe tiếng thở đều đều sau lưng mình. Khi nhẹ nhàng cõng nàng về tận nơi rồi đặt xuống giường, nàng vẫn ngủ say chẳng hề tỉnh giấc. Khi xoa bóp nhẹ cổ chân và bàn chân, nàng dù đang ngủ vẫn khẽ cười như trẻ con nằm mơ vậy.
Sau đó, ánh mắt hắn dịu lại khi nhìn thấy chiếc túi gấm nhỏ nàng nắm chặt trong tay.
Ngắm nhìn gương mặt nàng ngủ say một lúc lâu, Beom Yoon cũng nằm xuống bên cạnh Cheong Hee. Lông mi nàng run run như đang chìm trong giấc mơ nào đó. Hắn tự hỏi, nằm sát bên nàng thế này liệu có thể cùng nàng chia sẻ một chút giấc mơ ấy hay không, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sáng sớm.
Nàng đã mơ một giấc mơ không muốn tỉnh dậy.
Rồi khi mở mắt ra và bắt gặp gương mặt quen thuộc ấy, Cheong Hee đến hét cũng không nổi, chỉ biết vội vàng đẩy cơ thể hắn ra. Nhưng cơ thể hắn lại cứng cáp đến mức chẳng hề nhúc nhích.
“Cứ ngủ thêm chút nữa đi.”
Beom Yoon cất giọng khàn khàn đáp lại động tác của nàng.
“Sao chàng lại ở đây?”
“Vì tối qua ta đã cõng phu nhân cả đêm, nên giờ cũng rất mệt.”
Hắn không những chẳng chịu tránh ra, mà còn ép sát cơ thể vào người Cheong Hee hơn nữa. Rồi dùng một tay ôm chặt lấy eo nàng, khẽ vỗ vỗ vào lưng như muốn bảo nàng ngủ tiếp đi. Gương mặt Beom Yoon khi nhìn gần càng đẹp đến ngạt thở. Nàng thậm chí không dám thở mạnh, sợ hơi thở của mình sẽ chạm vào hắn.
“Suốt… cả đêm ạ?”
“Nàng ngủ mơ cứ nhõng nhẽo mãi không thôi, ta phải cõng nàng đi dạo khắp vườn để dỗ dành ngay cả khi xưởng rèn đã đóng cửa rồi đấy.”
Hắn nói dối không chớp mắt, lời nói về việc nàng nhõng nhẽo là điều hoàn toàn không thể tin nổi. Cheong Hee cố gắng né tránh, nhưng bàn tay xoa nhẹ trên lưng nàng vẫn rất chắc chắn. Bàn tay to lớn từ eo nàng nhẹ nhàng trượt lên, rồi giữ lấy gáy nàng một cách dịu dàng mà kiên quyết.