[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 10

Chương 10
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Chắc hẳn ngài đã nghe qua lời của Hoàng quý phi rồi chứ? Ta không phải kẻ thù của Hoàng tử đâu.”
Woo Tae Ho nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. Dù nghe chính miệng Woo Tae Ho nhắc đến mẫu thân của mình, Beom Yoon chẳng mảy may phản ứng. Có vẻ như tất cả những kẻ cần đến đều đã có mặt đầy đủ. Giờ đây, điều duy nhất khiến hắn tò mò là nàng Công chúa của một vương quốc diệt vong, cùng chồng cũ của nàng – chủ nhân của đất nước này – sẽ làm cách nào để đưa hắn lên ngôi Hoàng đế.
Nhìn cái vẻ tự tin ngút trời của hắn ta, chắc hẳn hắn đã có át chủ bài nào đó trong tay.
Beom Yoon khẽ cau mày, hắn bất mãn khi thấy Công chúa cứ cúi gằm mặt xuống như một tội nhân, mắt nàng dán chặt vào chén trà. Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy hai người họ giống như chủ nhân và kẻ tôi tớ, chẳng giống một cặp phu thê từng đầu ấp tay gối chút nào.
“Cheong Hee, rốt cuộc nàng đã làm gì vậy? Sao không giải thích rõ ràng với Hoàng tử đi chứ.”
Woo Tae Ho cất giọng trách cứ như một người anh trai nghiêm khắc.
“Thần thiếp xin lỗi.”
Cheong Hee đáp lời, càng cúi đầu thấp hơn nữa.
“Ta không trách nàng đâu.”
Trước thái độ ngoan ngoãn của nàng, Woo Tae Ho lập tức đổi giọng dịu dàng, đưa tay định xoa đầu Cheong Hee như muốn an ủi nàng.
“Nếu ngài dám chạm vào Công chúa, ta sẽ cho ngài biết kẻ thù của ta là ai.”
Lời nói lạnh lùng của Hoàng tử khiến bàn tay đang vươn ra của Woo Tae Ho khựng lại giữa không trung. Cheong Hee vừa thầm mong khoảnh khắc này mau chóng qua đi, cùng tất cả những ai có mặt ở đó đều ngạc nhiên. Woo Tae Ho siết chặt nắm tay trong không trung. Dù còn trẻ, nhưng Hoàng tử – kẻ mà hắn ta định đưa lên ngai vàng – lại dám ngang nhiên làm ra hành động lỗ mãng trước mặt hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Liệu khi trở thành Hoàng đế, hắn có giữ lời hứa không đây?
“Công chúa xem ta như anh trai, nên nàng chẳng khác gì muội muội của ta cả.”
“Anh trai nào lại đi thành thân với muội muội của mình chứ?”
Beom Yoon không hề nhượng bộ. Cả căn phòng dường như nín thở, không ai dám lên tiếng. Từ trước đến nay, chưa có kẻ nào dám đặt câu hỏi như thế với Woo Tae Ho.
“Hoàng tử.”
Giọng Woo Tae Ho khàn đi, gọi tên Beom Yoon.
Từ phía cuối điện, Beom Yoon bước tới, tay nâng chén trà của mình lên. Rồi không chút do dự lật ngược chén, đổ hết trà xuống sàn.
“Ta hỏi lại, có anh trai nào lại đi cưới muội muội mà còn chung chăn gối không?”
Trước thái độ ngang tàng của Beom Yoon, mặt Woo Tae Ho biến sắc, nhăn nhó như bị ai bóp nát.
“Có lẽ ngài vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu rõ vị thế của mình rồi.”
“Ngài mới chính là kẻ không hiểu. Ngài nói sẽ đưa ta lên ngai vàng, vậy khi ta thành Hoàng đế rồi, ngài định sẽ làm gì?”
Cheong Hee bất giác hít một hơi sâu, tim đập thình thịch.
Choang.
Woo Tae Ho đột ngột đứng bật dậy, tay túm lấy tóc Cheong Hee, kéo mạnh khiến cổ nàng ngửa ra sau. Rồi gã ép nàng ngẩng mặt lên, đối diện thẳng với Beom Yoon.
“Nhìn thấy không?”
Woo Tae Ho gằn giọng hỏi nàng. Cheong Hee cố tránh ánh mắt của Beom Yoon, người đang đứng bên kia bàn trà.
“Ta hỏi, nàng có nhìn thấy không?”
Hắn ta hỏi lại, giọng đanh hơn.
“…Không. Ức.”
Nàng đáp, giọng nghẹn lại vì đau. Woo Tae Ho siết chặt tóc nàng, lắc mạnh, gầm gừ qua kẽ răng.
“Khi nào nhìn thấy, phải nói với ta ngay lập tức.”
Ánh mắt Beom Yoon lặng lẽ lướt theo đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng ngần ở cổ Cheong Hee. Hắn nhận ra nàng đang cố chấp không chịu nhìn mình, nên cũng không ép nàng phải làm thế.
“Hức, vâng.”
Tiếng rên đau đớn xen lẫn lời đáp yếu ớt vang lên. Woo Tae Ho cuối cùng cũng buông tay, thả tóc của nàng ra. Hắn thu lại vẻ mặt hung tợn như quỷ dữ khi nãy, rồi đưa bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên gò má đỏ ửng của Cheong Hee – như thể khen ngợi một món đồ chơi biết nghe lời.
Hành động ấy, như đối với một con búp bê được chế tác tinh xảo, khiến Beom Yoon khó chịu đến nghiến răng.
“Khi nào đôi mắt của nàng ta nhìn thấy con đường dẫn ngài đến vương vị, ta sẽ quỳ rạp xuống mà phục tùng ngài. Nhưng trước đó, Hoàng tử vẫn chỉ là một thằng nhóc dưới sự bảo hộ của ta mà thôi. Nếu ngài không trở thành Hoàng đế, thì cả ta lẫn ngài đều sẽ thành kẻ thù của Đại Quốc này.”
“Con đường vương vị…”
Vậy ra người biết nhìn ra con đường ấy chính là Công chúa sao?
Beom Yoon lẩm nhẩm, nhìn sang Cheong Hee.
“Mối quan hệ giữa chúng ta mà xấu đi thì chẳng ích gì. Phải không, Hoàng tử?”
Thông thường, khi nghe lời hứa sẽ được đưa lên ngai vàng, người ta thường mừng rỡ mà hỏi kế sách. Nhưng Beom Yoon lại bình thản đến kỳ lạ. Đằng sau vị Hoàng tử này là Hoàng quý phi. Woo Tae Ho đã tính toán trong đầu những đặc quyền mà mình sẽ nhận được khi Hoàng tử lên ngôi và Hoàng Quý phi sẽ buông rèm nhiếp chính.
Chẳng ai muốn từ chối quyền lực cả.
Cám dỗ được đứng trên đỉnh cao ấy, không kẻ nào cưỡng lại nổi. Hắn ta tin rằng tên Hoàng tử trẻ tuổi đầy ngạo khí này rồi cũng sẽ sớm nhận ra điều đó và quỳ xuống trước hắn ta mà thôi.
Beom Yoon nhìn Woo Tae Ho bằng đôi mắt vô cảm.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, nhưng ánh nhìn của chàng thiếu niên lại loé lên vẻ lạnh lẽo như vực thẳm. Đôi đồng tử lấp lánh bóng đêm, thoáng chốc lại dán chặt vào Woo Tae Ho. Khi xác nhận được điều gì đó, bóng tối ấy liền tan biến.
Woo Tae Ho chớp mắt, thoáng nghĩ rằng có gì đó vừa lướt qua. Nhưng trước mặt hắn ta chỉ còn Hoàng tử với gương mặt chẳng chút biểu cảm.
“Thật đáng mong chờ nhỉ.”
Beom Yoon nhếch môi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Woo Tae Ho tưởng rằng cuối cùng Hoàng tử cũng hiểu ý mình, liền thở phào nhẹ nhõm, đáp lại bằng một nụ cười hài lòng.
“Nếu sau này Hoàng tử quen dùng cung tên, chúng ta có thể cùng đi săn. Ngài thấy thế nào?”
“Ngài thích săn bắn sao?”
Vẫn là cái giọng điệu ngạo mạn ấy. Nhưng cảm nhận được vẻ hung hăng đã giảm bớt, Woo Tae Ho giữ nguyên nụ cười. Dù sao thì tên nhóc này sớm muộn cũng sẽ lên ngôi, trở thành kẻ mà hắn ta phải phụng sự. Nhượng bộ một chút cũng chẳng sao. Gây hấn với vị Hoàng đế tương lai đâu phải lựa chọn khôn ngoan.
Sau khi được tiếp đãi chu đáo ở đây, hắn sẽ trở về Đại Quốc, biến nơi này thành nước chư hầu hoặc huynh đệ.
“Lần trước ta đã săn được một đàn sói ở rừng phía Bắc, đem về cho dân chúng mở tiệc linh đình.”
“À…”
Beom Yoon khẽ liếm môi. Hình dung cảnh săn bắn đầy mùi máu tanh khiến hắn thấy lâng lâng. Cưỡi ngựa truy đuổi, dồn con mồi vào đường cùng, rồi rút dao đâm thẳng vào gáy – nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi.
“Lần tới Hoàng tử cũng nên đi cùng đi. Ta sẽ đích thân chỉ dạy cho.”
“Ngài gọi ta là Hoàng tử, vậy mà lại đối xử với ta như một con chó phải nhặt nhạnh đồ thừa ngài bỏ lại sao?”
Beom Yoon chậm rãi nói, ánh mắt hướng về phía Cheong Hee. Đồ thừa mà hắn ta bỏ lại. Và cũng là thứ mà hắn vô tình nhặt được, hắn vẫn đang cân nhắc xem nên nuốt trôi hay nhổ ra.
“Làm gì có chuyện đó. Chỉ là… khi Hoàng tử ở đây lâu hơn, ngài sẽ tự khắc hiểu giá trị của nó. Rồi ngài sẽ thông cảm cho ta thôi.”
“Nếu ngài khiến ta hiểu, ta sẽ làm theo lời ngài.”
Câu trả lời của Beom Yoon khiến Woo Tae Ho thoáng sửng sốt. Một luồng gió lạnh lẽo bất an lướt qua. Nhưng nhìn thấy nụ cười giờ đã thân thiện hơn của Beom Yoon, hắn ta gạt đi cảm giác ấy như không có gì đáng lo. Điều mà hắn ta từng tin tưởng, Hoàng tử rồi cũng sẽ phải tin theo thôi.
Cảm giác kinh ngạc ấy, sự bất tử ấy như thể trở thành một vị thần bất diệt – một khi trải qua, kẻ nào cũng sẽ say mê. Cảm giác toàn năng, như thể có thể nắm giữ cả thế gian, sẽ khiến hắn phải cảm tạ. Nhớ lại phút giây xa xưa ấy, Woo Tae Ho cảm thấy nóng ran nơi hạ thân.
“Lần sau gặp lại ở săn trường nhé, Hoàng tử.”
Woo Tae Ho quay lưng bước xuống điện các. Đội hộ vệ vội nhặt cây cung hắn ta bỏ lại, lẽo đẽo theo sau.
Khi bóng lưng hắn ta khuất hẳn khỏi những bậc thang đá, một cung nữ bưng khay trà vội vàng chạy đến bên hắn ta.
“Chuẩn bị một món quà cho Hoàng tử.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Không biết đến bao giờ tên ngạo mạn đó mới chịu tỉnh ngộ nhỉ.”
Hắn ta tin chắc Hoàng tử sẽ thích món quà mình gửi đến. Woo Tae Ho nhếch môi, ánh mắt lóe sáng, rồi leo lên con ngựa đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi trang viên.
“Ta thật không hiểu Công chúa nhìn trúng tên ấy ở điểm gì.”
Lời chê bai nàng không có mắt nhìn khiến Cheong Hee suýt nữa gục xuống, dù đã cố gắng giữ thẳng lưng. Dù tóc tai rối bù, nàng chẳng buồn chỉnh trang. Nàng chống cằm lên tay vịn ghế, nghiêng đầu sang một bên. Dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn phải xảy ra.
Chỉ là nàng không ngờ Hoàng tử lại thẳng thắn đến vậy, khiến nàng thoáng ngỡ ngàng.
Lâu lắm rồi trái tim nàng mới đập nhanh đến thế.
“Đúng vậy. Hồi đó ta còn trẻ, chỉ biết nhìn mặt mà chọn thôi.”
Cheong Hee đùa cợt đáp lại, giọng nhỏ nhẹ, thoáng chút mệt mỏi.
Đã cho ăn sáng no nê rồi cơ mà. Beom Yoon khẽ đẩy đĩa bánh ngọt giữa bàn đến gần chỗ nàng. Những chiếc bánh hoa rực rỡ sắc màu, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ ăn. Đáng lẽ ở tuổi như Hoàng tử mới thích mấy thứ này, vậy mà hắn lại đối xử với nàng như trẻ con, khiến nàng bật cười khúc khích.
“À, vậy nên phu nhân mới chọn ta sao?”
Thiếu niên với gương mặt tuấn tú hơn bất kỳ ai cất lời, khiến Cheong Hee quay hẳn đầu sang một bên cố nhịn cười. Vai nàng khẽ run lên, và ánh mắt Beom Yoon lặng lẽ dõi theo – từ vành tai xuống cổ – nơi những đường gân xanh lại hiện lên rõ mồn một.
“Thỉnh thoảng hắn ta đến đây làm loạn một chút thôi, chàng đừng để tâm. Nếu chàng cứ lặng lẽ chiều theo ý hắn ta, có hắn ta sẽ vui lắm đấy.”
“Như cách nàng đã chiều hắn sao?”
“Ta thì…”
“Ta tò mò thật. Gã đó đang nắm thóp điều gì của nàng vậy?”