
Nam Phụ À, Chẳng Phải Anh Nói Đây Chỉ Là Hôn Nhân Hợp Đồng Sao?
Tôi bị xuyên thành nhân vật phản diện phụ số 1, kẻ đã bị xử tử chỉ vì buông một câu với nữ chính – người trông có vẻ thân thiết với nam chính. ‘Dù sao thì cũng chỉ là nhân vật phản diện phụ số 1 thôi. Nếu mình không làm, thì ai sẽ làm chứ?’ Mang suy nghĩ đó, tôi quyết tâm không dính líu gì đến bất kỳ nhân vật nào trong nguyên tác, và nhờ vậy mà cốt truyện cũng khép lại một cách an toàn. Ấy thế mà… nam phụ trong nguyên tác lại tìm đến tôi. “Tiểu thư, cô có hứng thú với một cuộc hôn nhân hợp đồng không?” Anh ta khẽ mỉm cười, lắc nhẹ bản hợp đồng trước mắt tôi. Hai năm trôi qua. Trước khi cuộc hôn nhân hợp đồng ngắn ngủi ấy kết thúc, tôi đã sớm mở lời đề nghị ly hôn. Nhưng kể từ lúc ấy, anh ta lại trở nên kỳ lạ. “Thưa tiểu thư… Chẳng lẽ trong mắt cô chỉ có cơ thể của tôi thôi sao?” Hả? Anh đã nói đây là hôn nhân hợp đồng mà! Chúng ta vốn chỉ là quan hệ làm ăn thôi? “Từ đầu vốn là hôn nhân hợp đồng. Nhưng cô… … .” Chưa kịp hiểu hết, tôi đã thấy khóe mắt anh ta ngân ngấn lệ. Mấy chiếc cúc áo trên bộ sơ mi chỉnh tề cũng bị bung ra. Đúng lúc tôi còn đang bối rối trước đôi mắt đỏ hoe cùng những ánh nhìn xung quanh, anh lại bám chặt lấy tôi. “Julietta… em không ghét ở bên tôi, đúng không? Anh sẽ cố gắng, xin em đừng bỏ rơi anh.” Nhìn dòng lệ tuôn dài trên gương mặt anh, tôi chỉ biết thầm kêu khổ trong lòng. Không ổn rồi! Với đà này, tôi phải chịu trách nhiệm thật sao? Không phải chính anh đã nói mình không dám yêu cơ mà?!
Bình luận (0)