[Novel] Love:Zero - Chương 1

Chương 1
———
Truyện được việt hóa bởi Truyện Nhà Cua và được đăng tải duy nhất tại website LoopyToon. Theo dõi fanpage Truyện Nhà Cua ngay hôm nay để cập nhật thông tin về những bộ truyện hay mới nhất nhé!
———
“Jiyu à, sao con không trả lời mẹ? Con không nghe thấy mẹ nói gì sao?”
Giọng của Aejeong vang lên đầy sốt ruột.
Jiyu ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. Ánh nắng chiều xuyên qua tấm rèm cửa sổ phòng khách, tràn ngập căn phòng. Ánh sáng chói chang khiến cô bé nheo mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ nhìn ra phố Fifth Avenue, người qua lại tấp nập. Chỉ nhìn thấy phần thân dưới của họ di chuyển qua lại, bị che khuất bởi tấm rèm, trông thật kỳ lạ.
Con phố Fifth Avenue vốn yên tĩnh suốt mùa hè, hôm nay lại đông đúc khác thường. Những cư dân của khu Upper East Side, vốn đã tản mát khắp nơi từ Long Island đến Nantucket để tránh cái nóng, giờ đã quay trở lại vào tuần đầu tiên của tháng Chín, nhân dịp Lễ Lao Động.
Những hạt bụi li ti lơ lửng trong ánh nắng chiếu xiên qua phòng khách. Jiyu thích nhìn những hạt bụi ấy. Chúng chỉ hiện ra khi ánh nắng chiếu vào, và biến mất một cách kỳ lạ ở những nơi không có ánh sáng.
Đôi lúc, cô cũng ước mình có thể biến mất khỏi tầm mắt mọi người như thế. Đặc biệt là khi người lớn đột nhiên tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào cô và đặt ra những câu hỏi khó trả lời.
Những lúc như vậy, tim cô đập loạn xạ, và đầu óc trở nên trống rỗng. Cô bé trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch, không thể trả lời ngay cả những câu hỏi đơn giản nhất.
Jiyu ngước nhìn Aejeong, đôi mắt ngơ ngác chớp chớp. Aejeong nắm lấy cằm nhỏ bé của cô, kiên nhẫn nhắc nhở:
“Jiyu à, con phải chơi thân với Hunter. Con hiểu mẹ nói gì không? Mẹ đã vất vả thế nào để sắp xếp buổi hẹn chơi này từ học kỳ trước? Dù sao thì một đứa trẻ năm tuổi cũng chẳng hiểu gì đâu.”
Rồi cô nhíu mày, giục giã:
“Jiyu Parker, mẹ đã nói gì với con? Khi ai đó nói chuyện với con, đừng né tránh ánh mắt của họ, hãy nhìn thẳng và mỉm cười! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu con không cười, trông con sẽ rất… u ám. Người Mỹ thích những khuôn mặt tươi cười.”
Aejeong nhe răng ra, cười to để làm mẫu. Jiyu cũng cười theo một cách máy móc, để lộ hàm răng thưa thớt.
“Đúng rồi, cười lên nào, trông con thật xinh đẹp. Cả lúm đồng tiền nữa.”
Aejeong ngừng cười, dùng móng tay nhọn chấm vào lúm đồng tiền của Jiyu. Rồi cô tự nói một mình, đưa những bộ quần áo treo trên móc áo lên so sánh với cằm của Jiyu. Jiyu lại cúi đầu xuống cuốn sách.
“Gia đình Hunter đã dành cả mùa hè đi chơi khắp châu Âu và Hamptons. Thật đáng ghen tị. May mắn thay, mẹ đã gặp mẹ của cậu bé ở sảnh và sắp xếp được buổi hẹn chơi này. Con phải cư xử tốt với Hunter nhé. Hãy trở thành bạn thân của cậu ấy để sau này hai đứa có thể chơi cùng nhau thường xuyên. Con hiểu chứ? Nếu con nghe lời mẹ, con sẽ được hưởng nhiều điều tốt đẹp.”
Jiyu vốn đang lơ đãng nghe lời mẹ, bỗng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. Mẹ cô thỉnh thoảng nói những điều kỳ lạ. Đôi mắt to tròn của cô bé ánh lên nỗi sợ hãi mơ hồ, rồi cô hỏi:
“…Ăn thịt Hunter ạ?”
Aejeong lắc đầu, sửa lại lời mình:
“Không phải! Không phải ăn thịt Hunter, mà là trở thành ‘bạn thân’ với cậu ấy. Con hiểu không?”
Jiyu gật đầu rồi lại cúi xuống cuốn sách, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ một cách dò xét.
“…Con không thích. Con không muốn.”
Giọng cô bé khẽ như tiếng thì thầm.
“Gì cơ? Mẹ đã bảo con đừng lẩm bẩm khi nói chuyện với mẹ mà! Nói to lên.”
“Con không thích bánh gạo. Con không muốn ăn.”
Jiyu nói to hơn một chút. Cô bé không thích kết cấu dính và nhão của bánh gạo.
“Sao con lại nói lung tung thế?”
Aejeong lẩm bẩm, lấy chiếc váy từ móc áo và đỡ Jiyu dậy. Hôm nay, cô tỏ ra đặc biệt chú ý đến trang phục, tất bật sửa soạn.
“Nhà người ta giàu có, con phải mặc đẹp khi đến chơi. Thử mặc cái này xem.”
“Nhà giàu” là một từ thường xuyên xuất hiện trong từ vựng của Aejeong, như hơi thở ra vào. Jiyu không hiểu chính xác ý nghĩa của nó, nhưng cô bé đoán rằng nó ám chỉ những ngôi nhà rộng lớn và lộng lẫy. Aejeong luôn tỏ ra hạnh phúc nhất khi đưa cô bé đến chơi với những đứa trẻ nhà giàu.
Cuốn sách trên tay Jiyu bỗng tuột khỏi tay và rơi xuống sàn nhà. Chiếc váy ngủ cô đang mặc bị lột ra nhanh chóng, thay vào đó là một chiếc váy bồng bềnh.
Sau vài lần thử đồ, Aejeong cuối cùng cũng hài lòng và mỉm cười. Cô chọn cho Jiyu một chiếc váy cotton màu trắng.
“Lần trước mẹ đến Hamptons, thấy ai cũng mặc những chiếc váy trắng thanh lịch và sang trọng thế này. Có lẽ đây là xu hướng của giới nhà giàu.”
Aejeong lẩm bẩm một mình, rồi cũng thay sang chiếc váy trắng không tay và đứng trước tấm gương lớn trong phòng khách. Cô xoay người như một người mẫu trên sàn diễn.
Aejeong từng là người mẫu thời trang, nên cô vẫn giữ được vóc dáng thon thả và phong cách ăn mặc đẹp. Cô cũng ý thức rõ điều đó nên thích những phong cách táo bạo và nổi bật.
Jiyu ngắm nhìn mẹ một lúc, rồi lén nhặt cuốn sách dưới sàn lên. Cô bé leo lên ghế sofa và lại mở sách ra đọc.
Dù đã sống ở New York gần 20 năm, Aejeong không biết rằng Lễ Lao Động là ngày cuối cùng không chính thức của mùa hè. Cô cũng không biết rằng trong giới thượng lưu, có một quy tắc ngầm rằng sau Lễ Lao Động, người ta không mặc đồ màu trắng nữa.
Lễ Lao Động đã qua được hai ngày.
Với Aejeong, tiền bạc là thứ quyết định địa vị xã hội. Vì vậy, cô cho rằng người giàu nhất chính là tầng lớp thượng lưu. Đáng tiếc, hình mẫu mà cô theo đuổi lại là những người đang cố gắng hòa nhập vào xã hội thượng lưu bảo thủ và độc quyền. Những người này thường khoác lên mình hàng hiệu và ăn mặc xa hoa, khiến họ trông có vẻ giàu có nhất.
Aejeong không thể hiểu được rằng tầng lớp thượng lưu Mỹ, vốn luôn tự ti về lịch sử ngắn ngủi và nghèo nàn của mình so với châu Âu, lại coi trọng những truyền thống và quy tắc nhỏ nhặt đến vậy.
Một thời gian, cô đã bắt chước một phụ nữ người Trung Quốc, người thường xuyên đóng góp nhiều nhất cho trường mẫu giáo. Người phụ nữ này thường xách túi Hermès màu sắc khác nhau mỗi ngày. Nhưng khi nghe tin đồn rằng bà ta là vợ lẽ của một quan chức cấp cao Trung Quốc, Aejeong đã sốc và quyết định thay đổi hình mẫu của mình.
Người mà cô chọn tiếp theo là một mỹ nhân tóc vàng cao ráo đến từ Đông Âu. Cô ta diện toàn đồ hiệu từ đầu đến chân, và người chồng hơn 30 tuổi của cô là một CEO đã ngoài 60. Cô ta là người vợ thứ năm của ông.
Aejeong bị thu hút bởi vẻ ngoài hào nhoáng của họ, mà không nhận ra rằng họ cũng chỉ đang loay hoay ở rìa của tầng lớp thượng lưu.
Cô đeo một chiếc đồng hồ Rolex trên tay, cùng hai chiếc vòng Cartier giả nhưng trông rất thật. Đôi bông tai kim cương 1 carat, món quà sinh nhật từ chồng, được đính trên đôi tai của cô. Cuối cùng, cô tự hào xách chiếc túi Hermès màu vàng đã 12 năm tuổi, mua lại từ cửa hàng đồ cũ.
Rồi cô tiến lại gần Jiyu, đang chúi mũi vào cuốn sách. Aejeong chỉnh lại chiếc nơ lớn trên đầu cô bé và giục:
“Cất sách đi. Đến lúc đến chơi với người thừa kế của gia đình Hamilton ở penthouse rồi.”
Aejeong tự cười vì câu nói của mình. Jiyu không hiểu điều gì khiến mẹ cười to đến vậy, nhưng thấy mẹ vui, cô bé cũng cảm thấy vui theo.
Aejeong ngừng cười đột ngột, nghiêm mặt kéo tay Jiyu.
“Tất cả những điều này, mẹ làm vì con đấy. Con phải biết rằng mình thật may mắn khi được lớn lên trong môi trường như thế này. Hồi mẹ còn nhỏ…”
Cô đột ngột ngừng lại, rồi bật cười, vuốt ve mái tóc đã được tạo kiến cẩn thận của mình.
“Sung Aejeong, ngày xưa phải đi bộ đến trường vì không có tiền, cũng chẳng được học đại học. Giờ đã đặt chân đến Upper East Side của Manhattan. Thành công rồi, thành công rồi.”
Cô lấy chiếc gương nhỏ từ túi xách ra, tô lại son môi và trang điểm lại. Rồi cô đưa tay cho Jiyu.
“Đi thôi, Jiyu.”
Jiyu nắm tay mẹ và rời khỏi căn hộ. Đôi chân ngắn của cô bé phải bước nhanh để theo kịp bước chân dài của mẹ.
Cô bé biết rằng Hunter là một cậu bé cùng trường mẫu giáo với mình. Cái tên nghe rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt của cậu bé thì mờ nhạt trong ký ức của Jiyu. Hai đứa chưa từng học chung lớp, và Jiyu luôn cảm thấy khó chịu với những cậu bé ồn ào, hiếu động.
‘Nhà Hunter có nhiều sách không nhỉ? Nếu có nhiều sách thì tốt quá.’
Cuối cùng, Jiyu cũng cảm thấy tò mò về buổi hẹn chơi này.
Aejeong thường mua cho cô bé nhiều váy và nơ hơn là sách. Những cuốn truyện tranh trên giá sách ba tầng thấp đã được cô bé đọc đi đọc lại nhiều lần.
Cô bé không hiểu tại sao mẹ lại cứ bắt mình làm bạn với Hunter, nhưng nếu “nhà giàu” có nhiều sách, thì làm bạn cũng không sao.
— Còn tiếp —
———
Truyện được việt hóa bởi Truyện Nhà Cua và được đăng tải duy nhất tại website LoopyToon. Theo dõi fanpage Truyện Nhà Cua ngay hôm nay để cập nhật thông tin về những bộ truyện hay mới nhất nhé!
———