[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 99

※ Lưu ý: Phần ngoại truyện này diễn ra từ góc nhìn quá khứ của Park Chi Kyung, bao gồm một số yếu tố có thể gây khó chịu, chẳng hạn như mối quan hệ của hắn với phụ nữ khác ngoài nữ chính. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
Ngoại truyện 4
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Thời gian Park Chi Kyung dành tâm huyết và công sức vì Kang Tae Ri đã chồng chất từng lớp.
[Giám đốc điều hành Aju Capital, ông Kang Sang Beom, bị phát hiện dấu hiệu biển thủ 5 tỷ won]
[Giám đốc Aju Capital nghi ngờ biển thủ bị bắt giam, lo ngại bỏ trốn và tiêu hủy chứng cứ]
[Nhân sự biển thủ Aju Capital bị kết án 7 năm tù giam]
Cái bẫy chuột đặt ra như trò đùa đã khiến một con chuột yếu ớt sa lưới.
***
Kang Tae Ri nghỉ học khi chỉ còn một học kỳ cuối.
Cô bắt đầu làm thêm tại một quầy bar lounge ở tầng một.
Pha cocktail, rót rượu vang, phục vụ, dọn dẹp, đại loại vậy.
Còn trẻ mà, em chọn sai rồi.
Đáng lẽ phải tốt nghiệp trước. Nếu không có ai bên cạnh cho lời khuyên tử tế, ít nhất em cũng nên liên lạc anh trước. Nói rằng em cần giúp đỡ.
Anh sẽ thật lòng khuyên em. Dù em không nói thiếu học phí, anh vẫn sẽ hỗ trợ để em hoàn thành việc học.
Nhưng sao em không liên lạc chứ? Số anh vẫn thế mà. Số em cũng chẳng đổi.
Sao em cứ hành động như quên hẳn anh rồi?
Làm việc ở cái chỗ này.
Ca làm của Kang Tae Ri từ 7 giờ tối đến 5 giờ sáng.
Chắc vì lương giờ cao hơn cửa hàng tiện lợi hay quán ăn bình thường nên em nhảy vào mà không suy nghĩ.
Em cứ sai lầm mãi thôi.
Chỗ trả lương cao luôn có lý do, và loại khách ở đó không có hậu thuẫn đâu. Nhất là khi say xỉn.
Trời se lạnh, cánh cửa gấp của quán mở toang, để lộ rõ bên trong.
Quả nhiên.
Một gã trong đám gần như mất ý thức túm cổ tay Kang Tae Ri đang phục vụ, kéo sang bên. Cô gạt tay gã ra, đồng thời một nhân viên khác chạy tới can ngăn.
Cảnh tượng hiện lên tự nhiên.
Gã chắc đòi uống cùng, ngang ngược không chịu dừng. Kang Tae Ri hét lên rằng đó không phải việc của cô. Quản lý lịch sự yêu cầu gã rời đi, rằng đây không phải chỗ như vậy. Chán. Quá dễ đoán, chẳng vui gì.
Không như anh ngáp vì chán, em lại luống cuống vì lần đầu gặp chuyện này.
Kang Tae Ri mà anh biết trước đây hẳn sẽ gào lên, đập vào mặt gã, hoặc trừng mắt chửi thề.
Nhưng em chưa quen hẳn với cái hố bẩn ấy.
Chỉ biết chạy khỏi đó, lủi vào hẻm như chuột, che đi đôi mắt sưng húp.
Nghèo đói gặm nhấm con người một cách thảm hại như vậy.
Đm, khốn kiếp, cứng đầu vãi…!
Gã đàn ông lảo đảo bước ra từ lounge bar. Hét lên một lúc, nhìn quanh chỗ mở toang, rồi loạng choạng tìm nhà vệ sinh, lê bước vào hẻm tối.
Cùng lúc, cạch, cửa chiếc sedan đen đậu gần đó mở ra, Park Chi Kyung bước xuống.
“Đệch, nhà vệ sinh cũng bẩn vãi… mẹ kiếp…”
Gã vào hẻm, mùi cống nồng nặc, tháo khóa quần lôi thứ mềm oặt ra.
“Chờ xong rồi tao đập cho một trận…”
Hẻm hẹp đầy tờ rơi bị gió cuốn và tàn thuốc vương vãi.
Dưới ánh đèn đường mờ, tiếng nước tiểu bắn vào tường gạch vang lên trong hẻm tĩnh lặng.
Đứng ở bức tường đối diện, Park Chi Kyung phả khói thuốc, chậm rãi nhìn gã đang tiểu tiện công khai với dáng vẻ xiêu vẹo.
Rút một chân ra, gã rùng mình kéo quần lên, quay lại. Ngay lúc đó, như bóng ma, Park Chi Kyung lặng lẽ túm tóc gã, đập mạnh đầu vào tường. Rầm!
“Áaa!”
Hắn phả khói còn sót trong miệng, ném tàn thuốc xuống đất, lại nắm đầu gã, đập thêm lần nữa. Rầm, rầm, rồi rầm!
Tiếng tường rung hòa với máu chảy từ trán gã trong tay hắn, tiếng rên đau ngắn ngủi bật ra cùng mùi máu.
Gã sắp đổ gục, Park Chi Kyung siết chặt tóc, dựng gã lại sát tường.
Gã nhăn nhó, máu nóng chảy qua mắt, rên “ư ư”.
“Sai rồi nhỉ.”
Giọng trầm của Park Chi Kyung vang lên dữ dội trong hẻm tối không ánh sáng.
“Cái… gì…”
Gã lắp bắp, đau đến mức đầu như vỡ ra.
Hắn chậm rãi ghé sát tai gã, thì thầm.
“Sai rồi, thằng khốn.”
Giọng trầm mang sát khí khiến gã chỉ biết chớp mắt ngơ ngác, rồi gật đầu lia lịa. Dĩ nhiên, đầu gã vẫn bị tay hắn ghì chặt vào tường, không nhúc nhích nổi.
“Vâng, vâng, tôi sai, sai rồi…!”
Không hiểu gì nhưng gã gào lên bằng giọng khản đặc. Lúc ấy, Park Chi Kyung mới buông mớ tóc bết ra. Sức mạnh không cưỡng nổi rời đi, gã trượt xuống, tựa vào bức tường mình vừa tiểu lên.
Gã này sẽ không dám quay lại đây nữa.
Từ nay, chỉ cần thấy hẻm tương tự, cơn ác mộng bị túm đập sẽ ám ảnh gã.
Vậy nên đừng lo, Tae Ri à.
Trở lại ghế lái, Park Chi Kyung cởi áo khoác bẩn, ném sang ghế phụ, thở dài ôm vô-lăng.
Nhìn Kang Tae Ri ủ rũ từ xa, mắt hắn lóe lên ánh sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Vì thích. Thích em đang héo mòn. Thích khuôn mặt không còn nụ cười.
Càng bị thực tại vùi dập, trong mắt anh, em càng tỏa sáng. Anh thích em của bây giờ.
Nhìn em khô héo từng ngày từ thật gần, anh vui vẻ như ngâm nga một khúc hát.
Con mèo giống quý lớn lên trong lồng giờ thành mèo hoang tìm lại tự do.
Dù lông mất đi độ bóng, ánh mắt ngây ngô giờ sống động với bản năng sinh tồn sắc lạnh.
Giờ em sẽ biết giấu móng khi cần, biết ai cho ăn, ai phải quỵ, ai phải chống.
À. Vậy anh chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi.
Em không biết, nhưng trong khoảng thời gian em lăn lộn thảm hại, luôn có anh.
Em không nhận ra, nhưng từ ngày chia tay ở khách sạn đến giờ, anh chưa từng rời mắt khỏi em, chưa từng xa em.
***
Lâu rồi gia đình bốn người mới tụ họp ăn tối.
Trong buổi họp mặt hiếm hoi một hai lần mỗi năm, Gong Yoon Sun vui vẻ hơn bao giờ hết, gắp thức ăn cho từng người.
“Mẹ! Con tự ăn được, thôi đi mà!”
Park Si Hyun càu nhàu, Gong Yoon Sun ném đũa, đập mạnh vào gáy cậu ta.
“Cái gì cũng gắp cho mà sao cứ cằn nhằn vậy hả?”
“Mẹ! Đừng nói ‘cằn nhằn’ với con trai! Con giờ là người lớn đàng hoàng, bớt chửi đi!”
“Người lớn kiểu gì mà còn xài thẻ của bố mẹ? Thằng khốn, sắp đi làm rồi thì nghiên cứu công việc đi, đừng suốt ngày ru rú xem phim heo!”
“Mẹ! Sao tự nhiên nói vậy, trước mặt anh nữa!”
“Xấu hổ với anh mày mà không xấu hổ với mẹ à, thằng này?”
“Em.”
Giọng trầm của nghị sĩ Park vang lên, Gong Yoon Sun đứng dậy, như đoán được ông định nói gì, cướp lời.
“Vâng, em xin lỗi. Con em nhưng em sẽ không gọi nó là thằng khốn nữa, được chưa? À mà anh, lại đây chút.”
Gong Yoon Sun nháy mắt, Nghị sĩ Park thở dài “Lại định cằn nhằn gì đây” rồi cười hiền, đứng dậy theo. Cả hai rời đi.
Chỉ còn hai anh em, không khí im lặng. Park Si Hyun đảo mắt liên hồi, dò xét anh trai.
Cậu ta luôn thấy sự tĩnh lặng với anh trai mình thật ồn ào, tìm chuyện để nói, rồi “À!” ngẩng lên.
“Anh, em kể chưa? Kang Tae Ri ấy. Nhà nó toi rồi, nghỉ học luôn.”
Park Chi Kyung không chút ngạc nhiên, lặng lẽ ăn cơm. Ừ thì, anh trai cậu ta bao giờ biểu cảm phong phú đâu.
“Anh, nghe em nói không?”
“Ồ. Sao lại thành ra như vậy?”
Phản ứng chậm một nhịp, chẳng chút thành ý, nhưng Park Si Hyun vẫn nghiêng người về trước, líu lo.
“Dạ, là thế này! Kang Tae Ri mê cái công ty chứng khoán nào đó lắm. Trượt phỏng vấn nên sụp đổ tinh thần hay hết tiền gì đó, còn đúng một kỳ mà nghỉ học luôn. Em thấy tiếc giùm.”
“…”
“Với lại, mẹ kiếp, lũ nhóc đó đúng là chẳng có tí nghĩa khí nào. Kang Tae Ri vừa sa cơ một cái là bọn nó bắt đầu né tránh ngay, đúng là khốn nạn. À, nghe nói ba nó dính vào vụ biển thủ hay gì đó thì phải.”
“…”
“Đứa sống sung sướng mà không có tiền học phí, bỏ học, cảm giác kỳ kỳ. Thấy tội mà cũng thấy nó chắc sốc lắm.”
“…”
“Nên em nghĩ, anh. Hay mình giúp Tae Ri đi?”
Cạch, Park Chi Kyung đột ngột đặt đũa xuống, nhìn Park Si Hyun không nói.
Park Si Hyun giật mình, chưa làm gì đáng đánh mà sợ bị tát, vội ngả người ra sau, mắt đảo loạn xạ.
Nhìn cậu ta chằm chằm bằng đôi mắt không cười, rồi Park Chi Kyung nở nụ cười thoải mái.
“Ừ nhỉ. Tội thật.”
Đệch, trả lời lạc quẻ vãi.
Park Si Hyun bực mình vì anh trai chẳng thèm nghe, nhưng vốn dĩ nói chuyện với anh không bao giờ thông, đành than thầm, tiếp tục gắp cơm.
Xong bữa, trên đường lên thư phòng, Park Chi Kyung cảm nhận điện thoại rung trong túi, kiểm tra màn hình.
[Tiền bối, anh đang làm gì vậy? Rảnh thì đi uống một ly không?]
Nhận ra không phải tin nhắn từ người hắn đợi, Park Chi Kyung nuốt tiếng cười suýt bật ra, lướt tay qua loa.
[Cút. Đừng liên lạc nữa.]
Gửi tin nhắn không chút do dự, hắn bước tiếp xuống cầu thang, bất chợt cười khẽ.
Lần này lại muốn anh nhắn trước đúng không.
Ừ. Giờ cũng đến lúc gặp nhau rồi.
Tae Ri à, đừng lo. Mấy đứa con gái khác anh bỏ hết rồi.
***
“Park Chi Kyung, hôm nay có hẹn hò à? Sao ăn mặc đặc biệt quá vậy?”
“Trời ơi, trưởng phòng, Park Chi Kyung nhà mình bao giờ ăn mặc xuề xòa đâu? Ngôi sao của đội đặc nhiệm đấy chứ.”
Không tham gia đám trò chuyện ồn ào mà chỉ ngồi cho đủ mặt, hôm nay Park Chi Kyung thật sự hoàn hảo không tì vết.
Cạn ly chúc mừng rồi đặt xuống không uống, vài người trong bàn liếc hắn dò xét.
Hắn là kiểu người như vậy. Bỏ qua bối cảnh sau lưng, chỉ cần nhìn vào mắt là thấy lạnh sống lưng, kiểu đụng vào là toi đời.
“Người tôi đợi mãi… sau 2 năm mới gặp, là ngày rất quan trọng.”
Hắn hiếm khi nói chuyện riêng tư thế này, trưởng phòng hào hứng đáp lại.
“Hai năm á? Phải là người phụ nữ thế nào mới khiến cậu — Park chuyên nghiệp của chúng ta — chờ đợi suốt tận hai năm chứ? Hôm nay mùi hương của cậu cũng khác hẳn, có khi nào là ngày trọng đại để ‘lên đỉnh’ một trận ra trò không?”
Trưởng phòng đã ngà ngà say, chẳng ngại dùng những lời lẽ thô tục, vừa nói vừa đập nhẹ mu bàn tay lên nắm đấm của mình.
Park Chi Kyung không đáp, không khí xung quanh đột nhiên lạnh hẳn đi. Sự gượng gạo lan ra, có người thậm chí còn cảm nhận rõ cơn ớn lạnh đang len lỏi khắp cơ thể.
— Còn tiếp —