[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 95

Chương 95
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khoan đã. Khoan đã. Khoan đã.
Tôi, tôi đã làm gì? Rốt cuộc tôi đã làm gì…!
Tae Ri bật dậy khỏi ghế như bị phản lực hất tung, lao trở lại địa ngục ấy.
Cô chạy, lảo đảo như sắp ngã.
Khoảng cách ngắn ngủi chẳng đáng là bao mà như xa hàng ngàn, hàng vạn dặm.
Cô biết đã muộn. Nhưng cô vẫn muốn ôm chút hy vọng, rằng có thể cứu được hắn.
Khoảnh khắc ấy, Tae Ri nhận ra.
Nếu người khác sống nhờ hy vọng, thì cô lại đốt cháy ý chí sống bằng ý nghĩ méo mó rằng cô muốn giết hắn.
Bịch, bịch, bịch. Tiếng bước chân gấp gáp của Tae Ri vang vọng trên hành lang khu căn hộ.
Hơi thở dâng đến tận cổ, cô vội vã nhấn ‘píp píp píp píp’ mở khóa cửa, lao vào trong.
Bên trong tĩnh lặng, lòng cô tan nát.
Đau đớn, xót xa.
Có vẻ đã quá muộn.
“Ông… ông già…”
Dù điều tồi tệ nhất cô từng tưởng tượng đã thành hiện thực, nhưng những thứ khác không còn quan trọng.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải cứu hắn.
“…Ông già…”
Cô gọi hắn đầy tuyệt vọng, lao về chỗ hắn đã ngã xuống mà không ngoảnh lại.
“…Ông già!”
Khi đến nơi, cô dừng lại đột ngột như một đoàn tàu phanh gấp, bởi vì…
“…!”
Đôi mắt kinh ngạc của Tae Ri mở to như nhìn thấy quái vật, bởi vì.
Như người mắc chứng mất ngôn, cô chỉ thốt ra ‘A, a’a bởi vì.
Không phải vì Park Chi Kyung đã chết trước mặt cô, mà là…
“Em về rồi à.”
Hắn ngồi thoải mái trên ghế, phả khói thuốc.
“Lần này mà bắt được, anh định bẻ gãy một thứ gì đó.”
Hắn gãi trán bằng ngón cái, hút sâu một hơi thuốc, rồi phả khói ra. Sau đó, hắn dụi điếu thuốc vào nửa chiếc sandwich còn lại, đứng dậy.
“…Sao, sao mà…”
Xác nhận hắn còn sống trong khoảnh khắc này gây sốc chẳng kém gì nhìn thấy hắn chết.
Thật kỳ lạ. Cô rõ ràng đã phết đầy mứt đậu phộng lên bánh mì, không chừa một khe hở. Sau khi bà Shin về biệt thự, chính cô đã xuống tầng hầm mua về, không thể bị thay đổi giữa chừng. Vậy sao… sao hắn vẫn sống?
Chân cô run rẩy, hắn như đọc được suy nghĩ của cô ‘Ai mà biết’ rồi nhún vai nhẹ.
Hắn đút tay vào túi quần, bước tới thu hẹp khoảng cách.
Hương thơm của hắn thoảng đến như làn gió nhẹ.
Trên mặt Tae Ri, từ nãy đến giờ vô số cảm xúc phức tạp đan xen rồi tan biến.
An tâm vì hắn còn sống, bối rối vì tưởng hắn chết mà hóa ra không phải, vui mừng vì hắn sống sót, nhưng đồng thời tuyệt vọng vì điều đó. Không, là hy vọng. Và cả ý chí.
Những cảm xúc mâu thuẫn ấy hòa lẫn, nước mắt bắt đầu trào lên. Chẳng kịp đọng thành giọt, chúng đã lăn dài trên má.
Hắn đứng nghiêng trước mặt cô, dùng đầu ngón tay lau nước mắt, dịu dàng hỏi.
“Tae Ri à. Sao em quay lại?”
“…”
“Hửm? Sao quay lại. Anh muốn nghe em nói.”
“…”
“Không nói à?”
Vậy thì được. Hắn nhún vai lần nữa, lôi điện thoại ra tìm số, thờ ơ nói.
“Giờ bên cạnh em còn ai? Seo Jung Eun, mẹ em?”
“Đ, đừng.”
“Đừng cái gì?”
“Đừng!”
Mắt Tae Ri lóe lên tia lửa, cô lao tới giật điện thoại từ tay Chi Kyung. Hắn giơ tay cao hơn, cô vùng vẫy nhưng không với tới, nhận ra điều đó, cô gào lên.
“Thằng hèn, đúng là thằng hèn hạ bỉ ổi!”
“Vậy đấy. Sao cứ phải chọc vào cái thằng hèn hạ bỉ ổi đang cố gắng làm tốt chứ? Dù gì em cũng chẳng chịu nổi đâu.”
“Tôi muốn anh sống. Tôi mong anh sống! Được chưa?!”
Nghe được câu trả lời mong đợi, Chi Kyung nhét lại điện thoại mà Tae Ri đang cố giật lấy vào túi, kéo cô vào lòng ôm chặt.
“Anh vui lắm. Vì em muốn anh sống.”
Hắn tựa cằm lên vai Tae Ri đang run rẩy, thở ra nhẹ nhàng, nở nụ cười ngây thơ như sở hữu cả thế gian.
“Thấy chưa. Anh và em cùng một lòng mà.”
Tae Ri nghẹn lời. Cô định nói gì đó, môi hé ra, nhưng chỉ vang vọng trong miệng chẳng thành câu.
Nước mắt từ nãy giờ chảy dài thấm ướt mặt cô. Những giọt lăn qua cằm, xuống cổ, làm ướt vai áo hắn.
Như thể trút hết nước mắt của cả tương lai ngay lúc này, Tae Ri khóc không rõ lý do trong vòng tay hắn.
“Chuyện hôm nay coi như không có. Coi như hòa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Chi Kyung chờ đợi câu trả lời của Tae Ri.
Trong lúc chờ, gương mặt cô trong mắt hắn vừa như vui mừng, vừa như thất vọng, đôi khi lại rối loạn như sắp mất trí.
Như quyết không để mất cô lần nữa, Chi Kyung ôm cô chặt hơn, lẩm bẩm.
“Nhân ngày đầu tiên của anh và em, anh sẽ kể thêm một điều mà lúc nãy chưa kịp nói.”
Hắn dịu dàng vuốt tóc cô như dỗ dành, nghiêng đầu.
“Em yêu, thật ra anh…”
Hắn kề sát môi vào tai cô thì thầm bằng giọng mờ mịt như bụi, giống như khi nói với nghị sĩ Park.
“…A.”
Nghe lời thì thầm ấy, cơ mặt Tae Ri co giật dữ dội, như có sâu bò trên da.
Như không chịu nổi gánh nặng này, đôi chân cô lảo đảo.
Lời Park Chi Kyung vừa nói, với giọng điệu đa cảm như tỏ tình.
Tae Ri yêu quý của anh.
Thật ra anh…
“Không dị ứng đậu phộng đâu.”
Đấy, giờ anh chẳng còn bí mật nào với em nữa. Mọi sai lầm anh đã sửa chữa hết. Anh đã trưởng thành thành một người khỏe mạnh, tử tế, chỉ tận tụy vì em.
Vậy nên, Tae Ri của anh.
Là tình yêu đấy. Không phải cuồng loạn đâu.
Người ta yêu thương trắng trẻo và ửng hồng, nổi bật giữa muôn vàn người.
Đầu chàng tựa vàng ròng, mái tóc xoăn nhẹ, đen tuyền như cánh quạ.
Đôi mắt chàng như bồ câu bên dòng suối, tựa như được gột rửa bằng sữa, sáng ngời và tinh tế.
Gò má chàng tựa vườn hoa thơm ngát, như đồi cỏ hương thoảng dịu dàng, môi môi chàng như hoa huệ trắng, từng giọt mộc dược nhẹ nhàng nhỏ xuống.
Người ta yêu đã xuống khu vườn của mình, đến cánh đồng hoa thơm ngát, giữa khu vườn ấy, chàng chăn dắt bầy chiên và hái những đóa huệ trắng.
Ta thuộc về người ta yêu, và người ta yêu cũng thuộc về ta. Chàng chăn dắt bầy chiên giữa những đóa huệ trắng.
Đôi mắt nàng làm ta bối rối, xin đừng nhìn ta nữa.
Trích Diễm Ca 5:10-13, Diễm Ca 6:2-3,5
– Kết thúc với kẻ bội bạc.
— End chính truyện —
Còn ngoại truyện nha mấy ní ơiiiii