[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 94

Chương 94
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chi Kyung bước đi mà không rời môi cô. Hắn cởi áo vest ném sang bên, tay gấp gáp giật tung cà vạt.
Bịch, bịch. Tiếng bước chân không đồng điệu của hai người cùng vang lên trên sàn. Dù bất hòa, đó vẫn là một loại hòa âm.
Một người lùi lại, một người tiến tới. Đích đến dường như giống mà khác nhau.
Đệch, điên mất thôi.
Hắn như mất hết tự chủ, vội vã kéo áo cô lên định lột phăng, thì ngay khoảnh khắc ấy… bàn tay bận rộn của Park Chi Kyung đột nhiên ngừng lại.
Hành động dùng lưỡi khuấy đảo trong miệng cô chậm dần, lưỡi hắn từ từ rút ra khỏi miệng cô đang hé nửa chừng.
Môi rời nhau, hắn chậm rãi thẳng người, ánh mắt dán chặt vào một điểm.
Park Chi Kyung định đi đâu thì cô không rõ, nhưng đích đến của Tae Ri chính là đây.
Cô muốn hắn nếm trải sự thảm hại khi bị lừa bởi lời đường mật, như cô từng chịu đựng.
“…”
Trên bàn ăn, một chiếc sandwich nằm chỏng chơ.
“Tôi tự tay làm cho anh đấy.”
Chi Kyung bản năng nhận ra. Chiếc sandwich cô lần đầu làm cho hắn chứa thứ hắn không được phép ăn.
Chết đi, chết đi, cô luôn miệng nói vậy…
“Ăn đi.”
Ánh mắt tĩnh lặng của Chi Kyung nhìn chằm chằm vào nó, thoáng chốc dao động dữ dội.
“Anh nói sẽ ăn bất cứ thứ gì tôi đưa mà.”
Chi Kyung cúi nhìn Tae Ri, ánh mắt chìm xuống ảm đạm.
Anh muốn em sống bên anh, còn em lại muốn anh chết cạnh em sao?
Như đọc được suy nghĩ cô, hắn cười tự giễu, rồi bước thẳng đến bàn ăn, bỏ lại cô phía sau. Bịch, bịch.
Hắn giật phăng chiếc sandwich trên đĩa xinh xắn, quay lại nhìn cô một lúc.
Trong mắt Tae Ri lặng lẽ quan sát, Park Chi Kyung hiện lên với nụ cười nhếch môi, bóng tối phủ lên khuôn mặt.
“Không ngờ lòng chúng ta lại khác nhau thế.”
“Trừ phi tôi điên, sao có thể giống được.”
“Tae Ri à. Anh thật lòng với em. Chưa bao giờ nói dối về cảm xúc của mình. Em phải biết điều đó.”
Ăn ngon nhé. Hắn giơ sandwich lên, cắn một miếng lớn.
Hàm sắc bén, răng nghiến chặt, nghiền nát thức ăn, nhưng mắt hắn vẫn không rời cô.
Nuốt xong miếng đầu, hắn lập tức cắn thêm miếng nữa.
Như quyết tâm, hắn ăn sạch một nửa chiếc sandwich.
Dấu hiệu bất thường không xuất hiện ngay.
Thời gian lặng lẽ trôi, rồi cơ thể co rút, tiếng thở khò khè vang lên, co giật bắt đầu, hô hấp khó khăn…
Mọi thứ diễn ra trước mắt như một chuỗi sự kiện.
Hắn chống tay lên bàn, lảo đảo.
Nhìn hắn nắm cổ, không thở được, cuối cùng Tae Ri khẽ cười.
Trên đôi môi mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cô vụng về lau nước mắt, quay lưng chạy vào phòng ngủ.
Cô vơ túi đồ đã chuẩn bị trước khi rời công viên, bước ra ngoài.
Tiếng thở hổn hển như sắp tắt của hắn vang lên, nhưng mắt hắn vẫn không rời cô. Đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng mọi nỗi buồn trên đời, chỉ nhìn cô.
Để lại ánh mắt đọng nỗi buồn phía sau, Tae Ri lao về phía cửa chính.
Đi, đi, đi… Sự trả thù của tôi đến đây là đủ. Vậy nên đi, đi, đi…
Ầm ầm, phía sau vang lên tiếng động lớn.
Cơ thể to lớn của hắn, tưởng chẳng cơn bão nào quật ngã nổi, cuối cùng cũng sụp xuống.
Đầu gối của hắn, cuối cùng, đã khuỵu xuống.
Tae Ri vội nhét chân vào giày, không kịp xỏ hẳn, chỉ mang tạm, mở cửa chạy ra.
Cô lao về phía thang máy, rồi dừng lại, quay đầu nhìn, lặp đi lặp lại.
Chạy hai bước thì dừng. Chạy ba bước lại lùi bốn bước. Chạy tiếp, dừng ở hành lang, ngoảnh lại. Lại tiến, lùi, tiến, rồi lùi…
Không thể tiến cũng chẳng thể lùi, cô đứng giữa hành lang, thở hổn hển ‘A, a’ chẳng làm được gì.
Như mắc chứng câm, cô chợt không nói được, chỉ một suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
Hôm nay cứ cứu hắn trước đã.
Nếu hôm nay không giết được, thì ngày mai.
Nếu không phải ngày mai thì ngày kia.
Nếu ngày kia không được thì ngày sau đó.
Hận thù ngày càng lớn mạnh.
Chỉ cần một ngày nào đó nhất định giết được hắn, thế là đủ.
Vậy nên, xin hãy để hôm nay thôi, tôi cứu anh một lần.
Ngoài điều đó ra, chẳng còn gì khác.
Nhưng lần này, đầu và chân cô lại chẳng đồng điệu. Đầu và tim gào thét bảo cứu hắn, còn chân lại lao về phía thang máy.
Bịch, bịch, bịch.
***
Cô ngồi thẫn thờ trên băng ghế công viên, nhìn những con người hạnh phúc vừa cùng Park Chi Kyung ngắm nhìn.
Nhưng một hiện tượng kỳ lạ xảy ra: những gì mắt thấy không truyền đến đầu óc.
Như cỗ máy kêu ‘kẽo kẹt’ cô chậm rãi nghiêng đầu, nhìn sang chỗ bên cạnh.
Nơi hắn đáng lẽ phải ngồi giờ không còn hắn nữa.
Park Chi Kyung đã chết.
“…Tự do rồi.”
Tae Ri lẩm bẩm, giọng điềm nhiên như nước chảy.
Hắn chết, nghĩa là không bao giờ còn ở bên nhau, không gặp lại, không chạm vào, không nghe được giọng hắn nữa.
Hóa ra… mạng sống này mong manh thế sao? Dễ dàng thế sao?
Một nụ cười trống rỗng bật ra.
Cô từng tưởng tượng khoảnh khắc này, không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng. Khoảnh khắc cái chết đến với Park Chi Kyung. Cô nghĩ sẽ thoải mái. Như trút bỏ gánh nặng mười năm, sảng khoái biết bao.
Nhưng… không phải vậy.
Thực tế khác xa tưởng tượng, buồn bã, đau đớn, vượt xa những gì cô nghĩ tới mức không chịu nổi.
Không đúng. Chuyện đã xảy ra rồi.
Không phải lúc để đắm mình trong cảm xúc, mà phải nghĩ đến những điều thực tế trước mắt.
Đưa mẹ ra khỏi nhà Park Chi Kyung, dùng số tiền còn lại tìm một căn nhà vừa phải ở vị trí phù hợp. Còn ba… giờ không còn ai giúp, liệu ông phải hoàn thành nốt án tù còn lại sao?
Không đúng. Dùng từ ‘giúp đỡ’ trong tình huống này thật nực cười, cô bật cười khẩy.
Giờ nghĩ đến gia đình Park Chi Kyung xem.
Mất đi con trai lớn, thế giới của Gong Yoon Sun chắc hẳn sụp đổ.
Mất anh trai, Park Si Hyun sẽ thế nào?
Khoan đã… Nếu biết Park Chi Kyung chết, nghị sĩ Park sẽ nghi ngờ cô đầu tiên.
Người đứng sau lưng Park Chi Kyung là… ai nhỉ?
Không đúng. Cô muốn tạm gác thực tế lại.
Cô vội vàng ôm gối, gục cằm lên đầu gối.
Hắn đã chết, giờ là lúc lấy tấm bản đồ trong lòng ra.
Đã đến lúc đi theo con đường cô vẽ bằng nét đỏ.
Nhưng giờ tôi phải đi đâu?
Không có nơi nào để đi.
Giờ tôi phải sống thế nào, làm gì?
Chẳng có gì để làm.
Khi người cô oán hận và khinh miệt biến mất, lý do cô sống cũng như bốc hơi hoàn toàn.
Cảm giác sứ mệnh, lý do tồn tại dường như không còn.
Ngực cô như thủng một lỗ, trống rỗng. Thật kỳ lạ.
Tự do cô mong muốn, cuộc sống không có hắn mà cô khao khát, sự bình thường và nhàm chán cô từng mơ ước, giờ như những chiếc cúp trao vào tay, nhưng cô lại mịt mù không biết bắt đầu sống từ ngày mai thế nào.
Đúng rồi. Sự vắng mặt của hắn không làm cô nhẹ lòng, mà nặng nề.
Như thể mùa và thời gian không còn tồn tại.
Hắn chết, nhưng chẳng biết ai là người chết.
Là hắn, là cô, hay ai khác.
Ngay lúc đó, đoàng! Như tiếng súng vang lên bên tai.
— Còn tiếp —