[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 93

Chương 93
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Họ thật sự hạnh phúc sao, hay chỉ giả vờ thôi? Một câu hỏi bất chợt lóe lên trong đầu cô.
Người ta nói trên đời không có gì hoàn toàn 0% hay 100%. Hạnh phúc hay bất hạnh, rốt cuộc chẳng phải đều không thể là 0 hay 100 trọn vẹn sao?
Dạo này cô nhận ra rằng, ai cũng mang trong mình một chút hạnh phúc và một chút bất hạnh, đó chính là cuộc sống.
Bịch, bịch, bịch. Tiếng bước chân quen thuộc cắt ngang dòng suy tư. Một mùi hương ngọt ngào lạ lẫm thoảng đến từ người vừa ngồi xuống cạnh cô.
Quay đầu nhìn, cô thấy Park Chi Kyung chìa một cây kẹo bông, mỉm cười.
Nụ cười cuốn hút ấy, lớp vỏ ngoài hoàn hảo ấy, luôn khiến tầm nhìn của cô nhức nhối.
“Thấy người ta bán ở lối vào công viên. Chẳng phải độ tuổi này hay thích mấy thứ như vậy sao?”
Thằng điên. Hắn chỉ muốn nhét thứ gì đó vào miệng cô mỗi lần gặp, giờ lại coi cô như đứa trẻ bảy tuổi thích kẹo bông.
Park Chi Kyung đúng là một con người trước sau chẳng bao giờ thống nhất.
Cô định ném ngay cây kẹo vào thùng rác gần đó, nhưng nghĩ đây cũng là lần cuối, cô miễn cưỡng xé ra, nhét vào miệng.
Hắn nhìn cô ăn kẹo bông với gương mặt hài lòng.
Ánh mắt không tình nguyện và lượng đường miễn cưỡng nuốt vào, nhưng vị ngọt bao lấy đầu lưỡi vẫn dễ chịu, cô nghĩ vậy.
Cô bước đi cùng hắn trên con đường rợp bóng hoa. Ánh trăng chiếu lên những cây hoa phẳng phiu, đổ bóng xuống lối đi.
Hai người giữ một khoảng cách nhất định, bước song song.
Hắn đi trước, quay lại nhìn cô, rồi ‘cộp cộp’ tiến đến, nắm tay cô kéo về phía mình.
Bàn tay hắn trượt từ cánh tay xuống, đan vào tay cô. Ấm hơn cô nhớ, khiến Tae Ri bất giác giật mình. Dường như hơi ấm từ bất kỳ ai cũng mang lại cảm giác an toàn.
Dù đã trải qua vô số lần đụng chạm với hắn, đây hình như là lần đầu tiên nắm tay, cảm giác thật kỳ lạ. Hắn cũng vậy, có vẻ chưa quen với việc nắm tay ai đó đi dạo, sự lúng túng không giống hắn lộ ra.
Hắn liếm nhẹ môi dưới, rồi đan chặt ngón tay vào tay cô, bước chậm hơn trước.
Không phải bị đuổi theo hay đuổi bắt, lần đầu tiên cô thong thả bước cùng hắn.
Đi bên hắn thế này, cô nhận ra nhiều người qua đường, đặc biệt là phụ nữ, liếc nhìn Park Chi Kyung.
À, họ cũng đang bị lớp vỏ ngoài của hắn lừa. Đám người đáng thương, cô nghĩ, nhưng cũng thấy an ủi phần nào. Hóa ra không chỉ mình cô ngu ngốc.
“Bố anh bắt đầu từ khi nào, em từng hỏi anh thế đúng không?”
Lời nói bất ngờ khiến Tae Ri nhìn sang hắn.
Hắn có vẻ chưa từng kể chuyện mình cho ai, sắc mặt căng thẳng lạ lùng chứng minh điều đó.
“Lúc anh mười hai tuổi thì phải. Chắc từ đó. Anh vẫn nhớ rõ ánh mắt bố nhìn anh khi anh vô tình ăn một hạt đậu phộng nhỏ mà ho sặc sụa như sắp chết.”
Đúng rồi, ánh mắt trắng dã đầy điên cuồng ấy.
“Sao thế, mấy người nuôi chó cũng huấn luyện chúng mà. Bố anh nuôi anh như vậy đấy. Không nghe lời thì phạt, sau khi đau đớn kết thúc thì thưởng bằng thứ anh rất cần.”
Cô thực sự bất ngờ, nhưng chẳng muốn đồng cảm hay an ủi chút nào. Cô chỉ im lặng, tập trung vào việc bước đi. Bàn tay đan chặt vẫn lạ lẫm.
“Sao anh chỉ chịu đựng, em cũng hỏi thế đúng không? Không phải chịu đựng, anh chỉ để yên thôi. Vì bố anh thích vậy.”
Quả nhiên, mọi thứ hắn nhìn và nghĩ đều không bình thường. Cô chợt nghĩ, chỉ muốn bước vào thế giới trong đầu hắn một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu cùng hắn nhìn thế giới trong đầu hắn, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ hiểu hắn hơn chăng.
Tae Ri giật mình lắc đầu. Lại một lần nữa, thói quen cố hiểu hắn khiến cô thấy mình thật thảm hại.
Và khi cô còn đang thấy lạ lùng vì bước cùng hắn thế này, phía trước có một nhóm thanh niên trạc tuổi cô tiến đến. Park Chi Kyung bất giác siết tay, kéo cô sát vào người hơn.
“Em từng nói không biết gì về anh đúng không? Anh chỉ là con người thế này thôi.”
Những người cười đùa như hoa nở cứ liên tục lướt qua họ.
Cô nghĩ, chỉ mình và hắn như đến từ một thế giới khác, uể oải giữa đám đông, thì nghe hắn nói điều kỳ lạ.
“Xin lỗi.”
Bước chân Tae Ri dừng lại như bị đóng băng. Hắn đi trước một bước, cũng khựng lại, quay đầu nhìn cô.
“Anh vẫn không hiểu em, nhưng dù không hiểu, anh vẫn muốn gặp mặt xin lỗi em một lần.”
Ngón tay hai người vẫn đan chặt, hắn nhìn cô, nở nụ cười thanh lịch.
“Ba em sẽ sớm được thả. Toàn bộ tài sản gia đình em mất, anh sẽ lấy lại hết cho em. Vậy là chúng ta về điểm xuất phát…”
Như mảnh vải bị ném vào lửa, cảm xúc méo mó bùng cháy dữ dội trong lòng Tae Ri.
“Thử bắt đầu lại từ đầu với anh, thế nào?”
Tae Ri ngẩn ngơ nhìn Park Chi Kyung, rồi cúi xuống, khắc sâu hình ảnh bàn tay đang đan nhau vào mắt mình.
Những ngón tay hắn siết chặt để không buông tay cô, hơi ấm từ hắn…
À. Tôi thấy người đàn ông này thật đáng buồn.
Người đàn ông này, chỉ cần tôi buông tay một lần là sẽ lạc lối như đứa trẻ mất mẹ… Tôi thấy buồn cho hắn.
Ngay lúc này, cô muốn lấy một tấm bản đồ ra, trải trước mặt hắn, vẽ một đường đỏ cho hắn. Đường hắn nên đi, và đường cô phải đi, tách biệt rõ ràng.
Sau khi chỉ đường cho hắn, cô muốn dựng một con đập vững chắc bằng chính bàn tay đã vẽ đường, để cảm xúc khó hiểu đang trỗi dậy trong lòng không lan rộng thêm nữa.
Điều cô mong muốn, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Píp píp píp. Tiếng mở khóa cửa vang lên, cả hai bước vào nhà song song.
Căn nhà vắng bà Shin yên tĩnh lạ thường, và chỉ khi qua cửa trước, hắn mới buông bàn tay đã nắm chặt suốt chặng đường.
Tae Ri lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên quần jeans, nhìn bóng lưng rộng của hắn.
Chi Kyung cởi đôi giày bóng loáng không một hạt bụi, định bước vào trong, thì Tae Ri bất ngờ nắm tay hắn kéo lại. Khi ánh mắt đen của hắn chạm vào cô, Tae Ri thì thầm như nói điều bí mật.
“Tôi muốn… cho anh vào.”
Ngạc nhiên thay, hắn không tỏ ra bất ngờ. Chỉ nhướn mày một lần, rồi không né tránh đôi môi cô đang tiến tới.
Môi cô chạm nhẹ, khẽ cắn môi dưới của hắn, rồi len lỏi vào trong. Khi hắn mở miệng, lưỡi và nước bọt hòa quyện. Tae Ri chậm rãi cuốn lấy lưỡi hắn, thở ra hơi nóng rực.
Ánh mắt Chi Kyung vốn lặng lẽ quan sát, bỗng thay đổi chớp nhoáng. Hắn nhẹ nhàng bế bổng cô lên, để hai chân cô quấn quanh hông mình.
Tay không đỡ mông cô thì nắm cằm cô, giọng đều đều hỏi.
“Muốn anh cho vào đâu?”
“…Trên bàn ăn.”
“Hôm nay lại ngoan ngoãn quá nhỉ. Sao vậy? Định trốn à?”
“Không phải.”
Hắn đưa tay chạm vào vành tai đỏ ửng của Tae Ri, nghịch ngợm. Làn da mềm mại đặc trưng của cô lướt qua tay hắn. Hắn thong thả dùng ngón cái vuốt từ tai xuống cằm, rồi lại hôn cô, ẩm ướt và mãnh liệt.
Khát khao của hắn rõ ràng chạm vào giữa hai chân cô đang dạng ra, hành động cọ xát qua lớp quần như vuốt ve đầy kích thích.
“Vào trong… làm đi…”
Cô gỡ đôi môi dai dẳng của hắn, nhẹ nhàng trượt xuống khỏi người hắn, chẳng hiểu sao lại muốn nhanh chóng thoát khỏi khu vực cửa trước.
“Làm luôn trong lúc đi vào.”
Cơ thể cô bị xoay lại tức thì, Chi Kyung nắm chặt hai má cô bằng cả hai tay, như không muốn rời dù chỉ một giây, lại ép môi mình vào môi cô.
“Hưm…”
Tae Ri không chịu nổi sức nặng của hắn, liên tục lùi lại phía sau.
— Còn tiếp —