[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 92

Chương 92
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Vậy nên con chọn ta làm kẻ thay thế sao? Chỉ để rửa sạch mấy lỗi lầm của con thôi à?”
“Không hẳn là thay thế, thưa bố. Là sự thật mà. Việc con làm mấy trò khốn kiếp với ba của Tae Ri chẳng phải đều vì nỗ lực giúp bố thành nghị sĩ nhiệm kỳ thứ tư sao? Giờ bố nói kiểu đó chẳng phải khiến công sức của con thành công cốc sao? Khi bố cùng Saejong ra sức hỗ trợ trò đùa của con để đạt được nhiệm kỳ thứ tư thì đâu có nói vậy.”
Một nghị sĩ bốn nhiệm kỳ chẳng thể làm nổi thị trưởng nếu không có sự giúp đỡ của Kong Cheol Min.
Chi Kyung lẩm bẩm, lời nói không hoàn toàn đúng cũng chẳng hẳn sai. Nghị sĩ Park cười khẩy, bình thản.
“Vậy là bấy lâu nay con nghĩ về ta như thế sao, con trai lớn?”
“Ý nghĩ của con không quan trọng, thưa bố. Điều quan trọng ở đây là, dù sao con cũng đã giả vờ kính trọng bố. Và điều quan trọng nữa là bao nhiêu nỗ lực con đã bỏ ra để giữ thể diện cho bố bằng chính tay mình.”
Park Chi Kyung liếc sang Park Si Hyun, mỉm cười.
“Con cũng đã xử lý không ít rắc rối cho Si Hyun nhà ta. Để bố không phải lo lắng.”
Park Si Hyun ngẩng lên nhìn anh trai, vai run rẩy. Gương mặt cậu ta như thể trái tim sắp nhảy ra ngoài cũng chẳng có gì lạ.
Nhìn em trai vài giây bằng ánh mắt vô cảm, Park Chi Kyung quay lại nhìn Nghị sĩ Park.
“Bố nghĩ có thể bắt giam một nghị viên đương nhiệm sao? Trước khi Kang Sang Beom được thả, bố cứ chơi đùa với bọn con một chút. Nếu bố chịu cúi đầu vừa phải thì càng tốt. Dù sao thời gian trôi qua, mọi chuyện rồi cũng sẽ lắng xuống thôi mà, đúng không?”
“Con trai lớn.”
“Lời con chưa xong.”
Thái độ sắc bén chưa từng thấy của Park Chi Kyung khiến mọi người trong phòng dao động.
“Có thể đảng sẽ yêu cầu bố từ chức. Hôm qua ông ngoại gặp lãnh đạo đảng rồi, bố biết mà. Khi ông ngoại nổi giận thì chẳng có đường lui. Nếu bố thấy oan, cứ đổ ngược lại cho con là xong. Nhưng mà bức tranh này thì…”
Hắn cố tình bỏ lửng, gãi lông mày nhếch lên như khó xử.
“Không đẹp lắm nhỉ?”
Như đã quyết tâm, hắn nghiêng đầu mỉa mai Nghị sĩ Park, trông chẳng khác gì đang thẩm vấn một nghi phạm.
“Dù thế nào thì hậu quả cũng chẳng khác gì nhau mà bố? Để người dân, những người đặt bố vào ghế nghị sĩ, phán xét vậy.”
À, chính xác là Kong Cheol Min đặt lên nhỉ.
“Kh, khoan, khoan đã… mọi người dừng lại chút!”
Gong Yoon Sun ngồi đó với vẻ mặt rối bời, giơ tay chen vào giữa hai người.
“Giờ là cái gì… không, đang nói gì vậy? Giam giữ gì? Từ chức gì cơ! Và ba của Tae Ri? Ý là cô bé xinh xắn đó sao? Không phải con mang nó về nhà để giúp ba nó à? Các người đã làm gì với ba nó vậy? Sao ông ngoại lại gặp lãnh đạo đảng? Ông ấy giận cái gì? Cái gì cơ, trời ơi, rốt cuộc là sao…”
“Im đi!”
“Ơ, ông… ông vừa quát tôi đấy à?”
Nghị sĩ Park gầm lên, hít thở sâu vài giây rồi mở lời.
“Im lặng một chút, mình à. Giờ tôi đang nói chuyện với con trai lớn đấy.”
Trên mu bàn tay đặt trên đùi của Nghị sĩ Park, gân xanh nổi lên, nhưng ông ta giả vờ bình thản, nhìn con trai bằng ánh mắt hiền từ, điềm tĩnh hỏi.
“Vậy còn em trai con thì sao, con trai lớn? Con định để Si Hyun sống thế nào đây? Báo chí mà đưa tin, đời nó bị lộ hết chỉ trong chớp mắt. Thằng bé yếu đuối này, mặt mũi bị bêu riếu, liệu có làm việc nổi nữa không?”
“Vậy nên, Si Hyun à.”
Park Chi Kyung nhìn em trai, Park Si Hyun run rẩy lần tay nắm chặt cốc nước như bám víu lấy phao cứu sinh.
Dù tay cậu ta run đến đâu, Park Chi Kyung vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục trách móc.
“Sao cậu lại sống thế hả? Vì cậu mà bố với anh thành ra thế này. Anh đã nói bao lần rồi. Đầu óc không tốt thì ít nhất sống tử tế chút đi!”
Ném mạnh chiếc khăn giấy đang cầm, Park Chi Kyung khiến Nghị sĩ Park ôm trán như đau đầu, thở dài đầy uể oải.
“Ôi. Con trai lớn của ta dùng ta theo cách này đây.”
Park Chi Kyung cười lớn, lấy laptop từ cặp ra.
Đặt laptop lên bàn ăn, hắn không quên cười với Nghị sĩ Park.
Mở máy, nhập mật khẩu, hắn lần qua nhiều thư mục, tìm một video, nhấn nút phát, rồi xoay màn hình về phía Gong Yoon Sun và Park Si Hyun.
“Con đã để bố lợi dụng bao lâu nay rồi. Lần này bố hy sinh một chút vì con trai lớn thì sao chứ? Cũng chẳng khó khăn gì.”
Gong Yoon Sun và Park Si Hyun đồng loạt nhìn màn hình, trong đó là Nghị sĩ Park và Park Chi Kyung.
Park Chi Kyung bị bóp cổ, quỳ trước Nghị sĩ Park, đau đớn. Nghị sĩ Park ngồi đó nhìn hắn một lúc lâu, vuốt đầu hắn, rồi đâm thứ gì đó vào đùi hắn khi hắn lảo đảo. Không chịu nổi, Park Chi Kyung ngã sang bên, Nghị sĩ Park lạnh lùng nhìn xuống một lúc rồi rời khỏi thư phòng, đoạn video kết thúc.
Chỉ khác mỗi bộ quần áo và ngày tháng, nhưng những đoạn video ghi lại cảnh tượng tương tự đã lên đến hàng chục cái.
Dấu vết của sự ngược đãi kéo dài từ khi còn nhỏ cho đến tận lúc trưởng thành, vẫn nguyên vẹn không hề phai nhạt.
“Cái… cái này là gì? Tất cả… là gì vậy?”
Lớp vỏ bọc trong mắt Gong Yoon Sun và Park Si Hyun nhìn Nghị sĩ Park dần bong tróc.
Sự kinh hoàng pha lẫn ghê tởm nổ tung trong lòng họ, nhen nhóm ngọn lửa oán hận khổng lồ.
“Con cũng cho ông ngoại xem video tương tự rồi. Ông rất tức giận. Bố biết mà, ông ngoại thương con đến thế nào.”
Park Chi Kyung nắm cặp, đẩy ghế đứng dậy.
“Sao… sao chính ông, người tốt như ông… lại có thể làm vậy với con trai quý giá của chúng ta!”
Cơn giận trào lên khiến Gong Yoon Sun vung tay, tát mạnh vào tai và má Nghị sĩ Park.
Không thể kiềm chế sức mạnh của chính mình, Gong Yoon Sun ngã nhào xuống sàn, gào khóc như thú dữ, trong khi Park Si Hyun bật dậy mạnh đến mức ghế ngã nhào ra sau, lao ra khỏi ngôi nhà hào nhoáng chỉ còn là cái vỏ rỗng cùng với tiếng bước chân.
Bỏ lại sự hỗn loạn phía sau, Park Chi Kyung bước đi về phía trước, nhưng rồi ‘À’ hắn quay lại con đường vừa đi. Hắn đứng sau lưng nghị sĩ Park, kẻ đang định giật lấy laptop để ném đi.
“Và, thưa bố. Thật ra thì con…”
Hắn cúi người, áp sát môi vào tai cha mình, thì thầm điều gì đó.
“…!”
Rầ,” laptop rơi khỏi tay nghị sĩ Park trong khoảnh khắc ông mất hết sức lực. Gương mặt vốn chẳng có biểu cảm của nghị sĩ Park giờ đây trông như thực sự bị sốc nặng.
Nhìn khuôn mặt cứng đờ chưa từng thấy ấy, Park Chi Kyung rõ ràng đang cười.
***
Tae Ri ngồi trên băng ghế công viên gần khu căn hộ cao cấp, chờ Park Chi Kyung, người nói sẽ đến ngay.
Hắn bảo con người cần vận động chút đỉnh, nhất định phải ra ngoài — một mệnh lệnh ngu ngốc của Park Chi Kyung.
Đồ điên. Nếu nghĩ thế thì đừng nhốt người ta kiểu này chứ.
Dĩ nhiên, hắn không công khai giam cầm cô, nhưng lắp camera khắp nhà, khiến cô cảm thấy chỉ cần bước một chân ra ngoài là người của Park Chi Kyung sẽ lao tới. Sự tinh vi ấy, cô nghĩ, còn tệ hơn cả sự ác độc lộ liễu.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm mờ mịt.
Khuôn mặt đã thư thái hơn, vượt qua vẻ điềm nhiên để lộ một quyết tâm kiên định. Đôi mắt từng trống rỗng giờ lấy lại chút ánh sáng, gương mặt tái nhợt cũng dần có sức sống.
Cô ngồi thẳng, nhìn quanh. Những cặp đôi hẹn hò, học sinh chạy cùng chú chó, gia đình trải chiếu trên cỏ ăn nhẹ, bạn bè nâng lon bia cười đùa.
Dù là tối ngày thường, công viên vẫn tràn ngập những con người hạnh phúc.
— Còn tiếp —