[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 91

Chương 91
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Yoo In Won nuốt nước bọt, cảm giác như tờ giấy bị vò nát trong tay hắn chính là tương lai của mình.
“Dù vô dụng như cậu có cầm tờ giấy trắng đi đánh nhau, đây vẫn là trò chơi mà cậu sẽ thắng. Tôi sẽ khiến nó thành thế. Vậy nên, In Won à, thằng khốn này.”
“Ừ, được, Chi Kyung à. Tôi xin lỗi.”
Vừa mới vênh váo giờ lại bẹp dí, thái độ ngoan ngoãn của Yoo In Won khiến Park Chi Kyung nuốt một hơi bực bội, lục túi lấy điếu thuốc ngậm vào miệng.
Hắn định châm lửa, nhưng rồi bỏ bật lửa xuống, bẻ đôi điếu thuốc.
Ném đại đống thuốc gãy lên bàn, hắn nhai kẹo gum thay thế, giọng điệu cao ngạo vang lên.
“Tôi chỉ muốn cậu, In Won à, đừng có vênh váo trước mặt tôi nữa mà ngoan ngoãn nuốt cái bánh tôi nhét vào mồm cậu, im lặng nâng cao thành tích của cậu thôi. Vậy khó lắm à, In Won?”
“À, không.”
“Khó đến vậy sao, thằng khốn nạn này?”
“À, không khó! T, tôi sẽ làm vậy!”
Trước sự đe dọa ép buộc câu trả lời, Yoo In Won vội gật đầu lia lịa. Nếu không, hắn có thể ngay lập tức nắm tóc anh ta, lôi vào nhà vệ sinh, dìm đầu xuống nước lần nữa.
Trong mắt Yoo In Won, Park Chi Kyung là như vậy.
Không có lấy một phẩm chất nào mà một con người nên có, dù chỉ là một chút, hiện diện ở hắn.
***
Dù là một ngày nắng đẹp, mặt trời lên cao giữa đỉnh trời, căn phòng ngủ vẫn không cho phép chút ánh sáng nào lọt vào. Bà Shin bước vào, thở dài ‘Ôi’ rồi kéo mạnh rèm sang hai bên.
“Tiểu thư! Ngủ nhiều thì để chết rồi hẵng ngủ cho đã!”
Như một người bị hỏng mất một chức năng, Tae Ri chỉ biết ngủ mãi, bà Shin kéo cô ra bàn ăn, ép buộc ngồi xuống. Rồi bà nhét muỗng vào bàn tay vô lực của Tae Ri, cất giọng đầy trách móc.
“Tiểu thư. Dù chỉ một thìa thôi, làm ơn ăn đi. Nhé? Cô không ăn thì người bị mắng là tôi, sao cô không hiểu chứ.”
“Xin lỗi… Nhưng tôi không muốn ăn…”
“Hôm qua tôi bị thanh tra mắng suốt 20 phút. Nếu hôm nay cô vẫn không ăn gì, tôi thật sự tiêu đời. Tính cậu ấy cô không biết sao mà còn thế này?”
Biết đó là sự lo lắng chứ không phải trách cứ, và cũng biết hắn sẽ làm gì với bà Shin, Tae Ri dù không muốn vẫn chậm rãi cầm muỗng khuấy cháo bào ngư.
Cô chợt nhớ đến bát cháo cá ngừ Park Chi Kyung từng tự tay làm cho cô.
Cô múc một thìa, đưa cháo ấm vào miệng khô khốc, nhưng cảm giác buồn nôn trào lên, khiến cô bịt miệng.
Kiềm chế cơn nôn, cô tiếp tục múc cháo, bà Shin nhìn cô đầy thương cảm, đặt ít kim chi lên bát cháo, thở dài khe khẽ.
“Tôi ở chung một nhà với cậu ấy bao lâu mà vẫn không hiểu nổi thanh tra. Đối với tôi thì cậu ấy có vẻ dịu dàng, nhưng với cậu út thì lạnh lùng, còn trước mặt nghị sĩ Park lại thấy cậu ấy đáng thương sao đó. Với người làm như chúng tôi cũng vậy. Cậu ấy không khinh thường, đối xử lịch sự, nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu cậu ấy có thật sự coi chúng tôi là con người không. Ôi, tôi chịu, chẳng hiểu nổi. Cậu ấy không bao giờ bộc lộ nội tâm, tôi đâu phải thần thánh mà đoán được. Đúng không?”
Lần đầu tiên bà Shin bày tỏ cảm xúc về Park Chi Kyung trước mặt cô, nhưng Tae Ri chẳng phản ứng, chỉ máy móc múc cháo nhét vào miệng.
“Nên lúc đó tôi thực sự rất bất ngờ.”
Thay vì trả lời, Tae Ri khẽ nhướng mí mắt vô hồn, thể hiện chút tò mò.
“Lúc cô bị thương ấy.”
Bà Shin rót trà dong quai ấm vào cốc của Tae Ri, tiếp lời.
“Gương mặt thanh tra lúc đó, tôi thật sự chưa từng thấy bao giờ.”
Nghe vậy, Tae Ri lại cúi mặt xuống, mất hứng.
Cô múc cháo đưa lên miệng, nhét vào, lặp lại đều đặn cho đến khi hết bát.
Trong lúc bà Shin rửa bát, Tae Ri vẫn ngồi yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng bà.
Ngủ quá nhiều khiến cô chẳng nghĩ được gì.
Đầu thì có, nhưng như không có não. Cơ thể thì có, nhưng như không có linh hồn. Thở thì thở, nhưng như không có tim.
Đây có phải là cảm giác khô héo mà chết đi không?
Tae Ri cười khẩy vô nghĩa, trong khi bà Shin đang rửa bát đột nhiên mở các ngăn tủ, như tìm kiếm gì đó, tay vẫn đeo găng tay cao su.
Khi lọ mứt dâu trong tủ lọt vào tầm mắt, ‘đoàng’ như có thứ gì đó đập mạnh vào đầu cô.
Đúng rồi. Sao đến giờ mình không nghĩ ra nhỉ?
Nghĩ đến một cơ hội cuối cùng để thoát khỏi Park Chi Kyung, bộ não cô như sống lại, linh hồn trở về, tim bắt đầu đập.
Ánh mắt Tae Ri vốn đã mất hy vọng, bỗng lấp lánh niềm hy vọng mãnh liệt.
***
Park Sang Hyun hủy bỏ mọi lịch trình, vội vã trở về biệt thự sau cuộc gọi khẩn cấp từ Kim Hee Dong.
‘Park công tố từ lâu đã tái điều tra một vụ. Vụ biển thủ của giám đốc Aju Capital ấy. Gã Kang Sang Beom… đang thụ án, nhưng hình như bị vu oan gì đó. Báo cáo rằng vụ này có mùi, ban đầu tôi chỉ nghĩ là chuyện thường, chẳng biết gì nên bảo cứ làm đi. Nhưng mà… chuyện này quay ngoắt buồn cười lắm. Công tố Park chỉ đích danh nghị sĩ Park là kẻ đứng sau. Liên kết với cậu con trai út của nghị sĩ nữa. Nghe rất hợp lý, cốt truyện chặt chẽ.’
Kim Hee Dong tóm tắt câu chuyện ‘hợp lý’ ấy, thêm vào rằng nó sắp được báo chí đưa tin.
Con trai út của nghị sĩ Park Sang Hyun phạm tội liên quan đến tình dục với một đối thủ ngay trước tổng tuyển cử. Lo sợ sự việc ảnh hưởng đến cuộc bầu cử, nghị sĩ Park đề nghị 1 tỷ won tiền hòa giải cho nữ sinh viên nạn nhân. Công tố viên đã nắm được tài khoản giao dịch, bằng chứng chuyển tiền. Trợ lý Moon Tae Kwon cũng bị xác nhận liên quan.
Không yên tâm dù đã gửi tiền hòa giải, nghị sĩ Park Sang Hyun sợ bị đe dọa mất ghế suốt nhiệm kỳ, hoặc phải từ chức. Để đề phòng, ông ta thao túng để cha nạn nhân bị vu cho tội biển thủ, phối hợp với Saejong giam ông ấy, nắm giữ điểm yếu lớn hơn nhằm ngăn chặn đe dọa sau này.
Những gì nghe được không hẳn sai, nhưng cũng chẳng hoàn toàn đúng, trôi qua tai ông ta như nước chảy.
Kim Hee Dong nói huyên thuyên một lúc, rồi đột nhiên hạ giọng như sợ ai nghe thấy, thêm một câu kỳ lạ.
‘Nhưng mà, thưa nghị sĩ. Bộ trưởng Tư pháp sắp hành động rồi. Để hạ nghị sĩ, người có thể khiến Bộ trưởng nhúc nhích thực ra… chẳng phải chỉ có bố vợ của nghị sĩ thôi sao?’
Chiếc sedan trượt đến trước biệt thự, nghị sĩ Park bước xuống từ ghế sau. Ông ta vượt qua cánh cổng sắt lớn, băng qua khu vườn, bước vào sảnh chính.
Hôm nay cầu thang dẫn lên tầng một dường như dài hơn bình thường. Khi lên đến nơi, ông ta thấy cảnh gia đình đang ăn uống.
Trong số đó có Park Chi Kyung, người lâu lắm mới về nhà.
Lúc nào cũng ngây ngô chẳng biết gì, Gong Yoon Sun chỉ đơn thuần vui mừng vì con trai lớn lâu lắm mới về nhà, nên cứ tươi cười rạng rỡ, níu lấy Park Chi Kyung mà huyên thuyên đủ thứ chuyện. Trong khi đó, Park Si Hyun thì suốt buổi không hề ngẩng đầu lên, như thể chỉ riêng sự tồn tại của anh trai đã khiến cậu ta cảm thấy khó chịu.
Với những động tác điềm tĩnh, Park Chi Kyung tiếp tục dùng bữa, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Nghị viên Park. ‘Bố đến rồi à.’ Hắn nở nụ cười ung dung, khóe môi kéo dài một cách thong thả. Nghị sĩ Park im lặng nhìn hắn, rồi phớt lờ lời hỏi han sốt sắng về lý do tại sao lại đến vào giờ này, kéo ghế ra và ngồi xuống trước mặt Park Chi Kyung.
“Kim Hee Dong gọi cho ta, ta giận đến lạnh người. Con đang giở trò khốn kiếp gì vậy hả Chi Kyung?”
Giọng ông ta bình tĩnh nhưng đầy trách móc, cơ thể cứng đờ, khóe mắt run lên vì tức giận.
Park Chi Kyung ngược lại tỏ ra thích thú, nhướn mày, uống một ngụm nước.
Đặt chiếc ly rỗng xuống gọn gàng, hắn lau miệng bằng khăn rồi đáp.
“Con muốn rửa sạch những sai lầm trước đây. Kang Sang Beom, chẳng phải nên thả ông ta ra sao?”
— Còn tiếp —