[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 90

Chương 90
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Rốt cuộc thì kẻ chống lưng cho Park Chi Kyung là ai, rốt cuộc là người quyền lực đến mức nào mà mọi thứ lại dễ dàng đến vậy?
Sau đó, Lee Jun đã mất liên lạc, và Tae Ri hiểu rõ tâm trạng muốn rời xa mình của anh nên cô cũng không cố gắng liên lạc nữa.
Lại mất đi một mối nhân duyên quý giá. Và Park Chi Kyung luôn là trung tâm của mọi chuyện.
Vụ việc của cha cô vẫn đang tiếp diễn. Cô chỉ nhận được lời hứa rằng ông ấy sẽ sớm được tuyên trắng án, nhưng không biết họ sẽ giải quyết như thế nào. Vì họ không nói gì nên cô cũng không thể biết được. Nghĩ lại thì ngoài chuyện đó ra, cô cũng không biết gì về Park Chi Kyung.
Bà Shin, người quản lý công việc trong dinh thự, bắt đầu giúp đỡ việc nhà ở đây.
Nghe bà ấy nói, bà ấy sẽ chỉ giúp đỡ cho đến khi tìm được người mới, nhưng theo Tae Ri thấy thì có vẻ như Park Chi Kyung đã cài bà ấy vào để giám sát mình.
Xét về nhiều mặt thì nơi này là nơi ở tốt nhất, ngoại trừ việc nó thuộc sở hữu của Park Chi Kyung. Nơi đây có những bữa ăn và cà phê đẳng cấp khách sạn, có dịch vụ dọn dẹp và giặt giũ riêng biệt, tầng 2 có phòng tập thể dục, hồ bơi và phòng tắm hơi, tầng hầm có siêu thị lớn và ngay bên cạnh là trung tâm mua sắm, nên đây là một nơi rất tiện nghi để sinh sống.
Tất nhiên, dù có nhiều thứ để tận hưởng, nhưng cô không có chút tự do nào.
Cô đã không ra khỏi nhà trong một thời gian dài. Dù sao thì cô cũng biết rằng mình không thể thoát khỏi Park Chi Kyung.
Có vẻ như có khá nhiều camera quan sát được lắp đặt trong nhà, và Park Chi Kyung đang theo dõi cô trong khi làm công việc công chức của mình.
Giống như một tên chủ nhân kiểm tra xem con chó mình nuôi có khỏe không, có gây ra tai nạn gì không.
Ba tuần đã trôi qua kể từ khi cô sống cùng Park Chi Kyung trong nhà tù hào nhoáng này.
Nhiệt độ thay đổi, trang phục của mọi người thay đổi, thế giới thay đổi theo lẽ tự nhiên…
Nhưng mùa xuân của Tae Ri vẫn dừng lại ở tháng 3.
Có lẽ cô đã quá mệt mỏi trong một tháng trốn chạy khỏi hắn, Tae Ri chỉ ngủ suốt ba tuần.
Cô cứ buồn ngủ, như thể Park Chi Kyung đã bỏ thuốc ngủ vào nước uống, cơm và đồ ăn của cô. Cô chỉ ngủ và ngủ.
Bà Shin nói rằng sự mệt mỏi và ngủ quá nhiều là một trong những triệu chứng của trầm cảm, nhưng cô chỉ thích mơ hơn là đối mặt với thực tế.
Ít nhất trong giấc mơ, cô được tự do.
Mỗi khi tỉnh dậy, Park Chi Kyung đều ở bên cạnh cô. Đôi khi hắn đọc sách bên cạnh cô khi cô ngủ, đôi khi hắn nhìn vào điện thoại, và đôi khi hắn chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ.
Phong cảnh Park Chi Kyung thay đổi như thể thế giới thay đổi mỗi khi cô nhắm mắt rồi mở mắt.
Mỗi khi nhìn thấy hắn, cô lại cảm thấy mình đã trở về bên cạnh hắn.
Nhưng cảm giác đó không mang lại cho cô sự an tâm hay quen thuộc.
“Tôi… có phải là con chó cưng mà công tố viên nuôi không…?”
Một ngày nọ, cô mở mắt và hỏi trong lúc mơ màng.
Hắn đang xem hồ sơ vụ án, bỏ kính ra và nhìn cô như thể muốn hỏi cô đang nói gì vậy.
Tae Ri nhắm mắt rồi mở mắt, lẩm bẩm những lời khó hiểu như một người vừa uống thuốc ngủ.
“Công tố viên… cùng tôi xem TV… ăn cơm… ôm tôi ngủ mỗi đêm… lo lắng khi tôi biến mất… hành động như một người bị lo lắng chia ly khi tôi không nhìn thấy… .”
A, Tae Ri thở dài, chậm rãi nhắm đôi mắt nặng trĩu và cười nhạt.
Hay là ngược lại… anh là con chó của tôi sao…
Hắn đứng dậy khỏi ghế một cách thản nhiên và đến gần cô, ngồi xuống mép giường.
Cô cảm nhận được bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mình.
Ưm, Tae Ri nhăn mặt, tránh né bàn tay hắn và vùi mặt sâu hơn vào gối, thở dài khe khẽ.
“Anh… có biết không…?”
“Biết gì?”
Cô vẫn nhắm mắt, lẩm bẩm những lời như nói mớ.
“Người ta nói rằng ngay cả cây cối trồng trong nhà cũng được nghe kể đủ thứ chuyện… nhưng tôi thì… chẳng biết gì về anh cả, công tố viên…”
Ký ức lại đứt đoạn như thể ai đó đã dùng kéo cắt chúng đi.
Sau khi trở về bên cạnh ác quỷ, cô không còn gặp những cơn ác mộng hành hạ mình mỗi đêm nữa.
***
Yoo In Won gõ cửa rồi bước vào văn phòng công tố của Park Chi Kyung. Khi đó, Park Chi Kyung đang mỉm cười trò chuyện điện thoại với ai đó, rồi hất cằm ra hiệu về phía phòng riêng.
Bước vào phòng riêng, Yoo In Won ngồi xuống ghế sofa rồi đặt các tài liệu mang theo lên bàn.
Một lát sau, Park Chi Kyung mở cửa bước vào, đưa cốc cà phê cho Yoo In Won rồi ngồi đối diện.
“Quyết định của trưởng phòng đã được thông qua. Từ giờ bộ trưởng sẽ chỉ huy.”
Yoo In Won đẩy tài liệu sẽ được tung ra cho giới truyền thông về phía hắn, rồi uống ngụm cà phê hắn đưa để làm dịu cơn khát.
Á đù nóng quá, Yoo In Won suýt chút nữa phun ra ngay khi vừa cho vào miệng, nhân lúc hắn không nhìn, Yoo In Won lườm hắn sắc lẹm. Dù sao thì đồ khốn nạn, nóng chết đi được, đã đưa thì đưa đá đi.
“Công tố viên Yoo.”
Park Chi Kyung đang lơ đãng lật xem tài liệu báo chí mà Yoo In Won mang đến, gọi Yoo In Won, và ngay lập tức thay đổi ánh mắt thành hiền lành và trả lời “Vâng.”
“Cô dâu của cậu thường nói chuyện gì với cậu?”
“Gì cơ?”
Có lẽ mình nghe nhầm, Yoo In Won nhăn mặt, dùng ngón tay đeo nhẫn ngoáy tai.
“Cô dâu? Vợ tôi?”
“Sao cậu lại ngạc nhiên quá vậy? Như thể tôi vừa nói muốn ngủ với vợ cậu vậy.”
Dù sao thì tên khốn nạn này, Yoo In Won nghiến răng một cái, rồi cố gắng thả lỏng hàm và trả lời.
“Không phải chương trình thời sự, vợ chồng tôi có đặt ra chủ đề trò chuyện đâu. Cứ nói chuyện gì muốn nói thôi.”
“Vậy là có thể nói bất cứ điều gì muốn nói sao? Tôi không biết giới hạn cho phép đến đâu.”
Park Chi Kyung lẩm bẩm và lật từng trang tài liệu, nhưng dường như sự quan tâm của hắn ở nơi khác.
Yoo In Won định hỏi hắn có đang hẹn hò không, nhưng rồi thôi, Yoo In Won cúi người xuống đặt cốc cà phê xuống bàn. Anh ta do dự một lúc lâu, rồi hỏi điều mà anh ta thực sự tò mò.
“Nhưng mà công tố viên Park. Những người trong gia đình quyền thế như nhà cậu, có phải không có gia đình hay gì không?”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Không, tôi chỉ tò mò tại sao ông nội cậu lại làm đến mức này. Dù sao thì ông ấy cũng là con rể. Cả bố cậu nữa. Bố cậu có làm gì khiến ông nội cậu phật lòng gần đây không?”
“À. Ông ngoại tôi vốn không thích bố tôi.”
Anh ta tưởng hắn sẽ chửi thề, nhưng Park Chi Kyung lại bất ngờ trả lời một cách ngoan ngoãn.
Yoo In Won nghĩ đây là cơ hội của mình nên cúi người xuống, thu hẹp khoảng cách với hắn và chớp mắt.
“Tại sao?”
“Vì một thằng khốn kiếp không có gì trong tay cứ lợi dụng con gái quý báu của ông ấy để đạt được thành công.”
“Nhưng mà cuối cùng ông ấy cũng làm đến nhiệm kỳ thứ tư mà. Đó chẳng phải là năng lực của ông ấy sao?”
“Công tố viên Yoo.”
“Vâng.”
“Cậu thấy nhột à?”
“Gì cơ?”
“Cậu cũng đang lợi dụng vợ mình để đạt được thành công của cậu mà. Tôi chỉ nghĩ liệu những người có hoàn cảnh tương tự có đang lo lắng cho nhau không.”
Nút phát nổ của Yoo In Won bị nhấn, anh ta nghiến răng chửi thề và gân cổ lên.
“A, tên khốn này lại làm tôi bực mình nữa rồi. Này tên khốn, sao lại nói đến mức đó chứ!”
“Tên khốn?”
Park Chi Kyung vẫn nhìn xuống tài liệu báo chí, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên trông có vẻ hiền hòa.
“In Won à.”
“Sao.”
“Ngồi đối diện nói chuyện vài câu khiến tôi giống bạn cậu lắm à?”
Yoo In Won lấy lại lý trí, ho khan và ngồi thẳng dậy.
“À, xin lỗi. Tôi hơi kích động. Tôi hay lớn tiếng khi cảm thấy oan ức. Nhưng mà công tố viên Park, cậu cứ hiểu lầm về tôi ấy, tôi thực sự yêu vợ mình nên mới kết hôn. Sao cậu cứ không hiểu vậy?”
“In Won à.”
“Hả…”
Hắn liếc nhìn In Won.
Chi Kyung đặt một phần giấy trên đùi săn chắc, từ từ nắm chặt tay và vo tròn chúng.
— Còn tiếp —