[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 89

Chương 89
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Hắn mút mát chất lỏng ngọt ngào chảy ra như mật ong, cho đến khi cả thế giới ngoài kia biết rõ họ đang làm gì, cho đến khi tiếng rên của cô vang vọng qua bãi biển, hắn thành thạo kéo dài khoái cảm ấy.
“A a, a…”
Hắn đút ngón tay vào miệng Tae Ri đang thở hổn hển như nhét dương vật vào, chậm rãi xoa lên lưỡi cô, nhẹ nhàng yêu cầu.
“Quay lại, nâng mông lên.”
Bàn tay Chi Kyung vội vã kéo quần cô xuống dưới đùi. Keng, tiếng kim loại từ khóa thắt lưng cọ vào sàn vang lên ầm ĩ. Hắn buộc đôi chân cô nằm sấp dang rộng như chân ếch, rồi đút cột dương vật cương cứng hung tợn vào.
“Ha ức…!”
Vừa vào, cảm giác xuất tinh đã trào lên. Đây là lần đầu hắn thế này.
Hắn phải kiểm soát, kìm nén cơn bùng nổ cảm xúc ấy. Nhắm mắt nhăn nhó vì khoái lạc, hắn hít thở sâu.
Cảm giác nhạy bén mà không ai trên đời có được, cơ thể hắn giờ chỉ biết đến cô, điều đó với cả hai giống như ngày tận thế.
“Hưm…”
Hắn chậm rãi cử động hông, đâm sâu và chính xác vào bên trong cô. Đồng thời, hắn mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
“Haa, ha, a…”
Mỗi lần thấy cô run rẩy, lắc lư dưới thân hắn, hắn ngập trong mê hoặc. Mỗi lần thành trong ấm nóng, ẩm ướt của cô siết chặt lấy hắn, khoái cảm dâng trào. Mỗi lần ánh mắt hắn chạm vào gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô, điểm kích thích đạt đỉnh.
Hắn dám khẳng định, chẳng loại thuốc kích thích nào mang lại sự hưng phấn thế này.
“A, đệch…”
Chi Kyung nắm lấy cánh tay dưới của Tae Ri, đâm mạnh ‘phập phập’, rồi cảm thấy nguy hiểm, hắn kéo cô ngồi lên người mình.
Tựa lưng vào tường, hắn nắm chặt hông cô, lắc mạnh lên xuống.
“Em yêu của anh, lắc hông cũng giỏi thật.”
Trước phản ứng trần trụi ấy, Tae Ri cắn chặt môi dưới, nuốt hết mọi âm thanh.
Nhìn bàn tay cô nắm chặt cổ áo hắn đến trắng nhợt, hắn khẽ cười.
Hắn nhìn lên cô, mỉm cười dịu dàng, vuốt ve má cô đỏ ửng thật lâu. Rồi kéo lưng cô vào lòng, ‘phập phập’ đẩy hông thật nhanh.
“Á, ư!”
Cuối cùng cô cũng bật ra tiếng rên, hắn nắm cằm cô, đút sâu lưỡi vào miệng cô.
Mỗi lần lưỡi hắn xâm chiếm miệng cô, luồn lách tùy ý, hơi thở nóng bỏng của cô lại đứt quãng. Hắn thích điều đó.
Thích cái cách thành trong chật hẹp của cô ôm trọn hắn như ổ khóa vừa khít với chìa.
Thích cảm giác bị hút chặt vào bên trong cô không lối thoát. Nếu có thể, hắn muốn mãi mãi không rút ra.
Em khiến anh sống trong ánh xuân. Anh là kẻ duy trì sự sống, nhưng em mới là người nắm giữ sinh mệnh của anh. Em uống cạn tro tàn trong anh, để anh tìm được sự bình yên chẳng nơi đâu có.
Dù sự nghèo nàn của anh chỉ biết cho em sự vụng về, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, anh muốn làm điều gì đó cho em.
Một người khỏe mạnh, tử tế, chỉ biết tận tụy vì em — anh muốn trở thành người như vậy vì em.
Anh thích em đến thế này. Thích. Thích lắm. Ừ, anh thích em. Anh chỉ đơn giản là thích em. Không biết vì sao, nhưng anh chỉ biết rằng anh thích em.
Vậy nên, Tae Ri của anh.
“Anh thích em, Tae Ri à.”
Chỉ đơn giản thế này, cảm xúc ấy chắc chắn là tình yêu. Không phải một cơn cuồng loạn đơn thuần.
***
A, cái thằng khốn nạn này, cả đời chẳng giúp ích được gì, thằng chó chết, sao lại ném sang cho tao rồi làm loạn lên hả, thằng khốn kiếp này.
Run rẩy chân dưới gầm bàn, Yoo In Won trừng mắt nhìn tập tài liệu vụ án.
Cơ thể không thể ngồi yên, anh ta hết đấm vào đùi rồi lại cắn môi, sau đó gắt lên “Aish!” Rồi mạnh mẽ đá vào chân bàn, đứng phắt dậy, hai tay chống ngang hông.
Nhìn qua cửa sổ, anh ta cố xoay vòng suy nghĩ.
Nghe nói trong cái nghề này chẳng có bạn bè hay kẻ thù vĩnh cửu, nhưng với những kẻ thuộc gia đình quyền quý kia, điều đó cũng áp dụng cho cả huyết thống sao?
Thật đáng nể, thằng khốn chết tiệt.
Càng nghĩ, đáp án càng chìm vào mê cung. Yoo In Won ngồi xuống, nhấc điện thoại, lần ngược ký ức vài ngày trước.
Cánh cửa phòng làm việc của công tố viên Yoo In Won, thuộc Bộ phận Điều tra Công số 2 chuyên về các vụ án bầu cử và chính trị, bật tung mạnh đến mức như sắp vỡ.
“Á, đệch, giật cả mình.”
Yoo In Won đang nghịch điện thoại trốn việc, giật bắn người, ngẩng lên.
Nhìn kẻ bất ngờ bước qua khe cửa, sắc mặt Yoo In Won tái nhợt.
“Ơ, ơ, công tố P-Park! S-sao lại đến đây?”
Khí thế áp đảo của Park Chi Kyung khiến cả phòng làm việc hoảng hốt, Yoo In Won ra hiệu cho mọi người tiếp tục việc, cười gượng đứng dậy.
“Sao, sao, có chuyện gì vậy? Có việc gì với tôi sao?”
Yoo In Won cố tỏ ra bình thản đặt tay lên hông, nhưng ai cũng thấy anh ta căng thẳng rõ ràng.
Cũng phải thôi, sau khi suýt chết trong nhà vệ sinh vì hắn.
“In Won à.”
“Ừ, tôi nghe đây.”
Park Chi Kyung ngồi lên mép bàn làm việc có bảng tên của Yoo In Won, dùng tập hồ sơ trong tay gõ ‘tạch tạch’ lên bảng tên.
Không phải để áp đặt kỷ luật, mà trông như đang trầm ngâm điều gì.
Vài phút trôi qua, hắn dường như đã quyết định.
Đôi mày khẽ nhướn rồi hạ xuống, động tác đứng dậy dứt khoát khiến người ta nghĩ vậy.
Đôi mắt phẳng lặng như nước đọng của Park Chi Kyung nhìn thẳng vào Yoo In Won, kẻ đang gượng cười đến co giật khóe miệng. Không nói nhiều, hắn ‘ầm’ ném tập hồ sơ lên bàn Yoo In Won.
Tiếng động như bom khiến Yoo In Won run bắn người dù chẳng muốn.
“Nhất định phải là cậu làm đấy, In Won à.”
“Ơ? Ừ, được, dĩ nhiên tôi phải làm rồi. Nhưng làm gì?”
“Tôi kỳ vọng ở cậu, công tố viên Yoo.”
“Ý là kỳ vọng gì… Cái gì?”
Lần đầu tiên. Park Chi Kyung gọi Yoo In Won là ‘công tố viên’ thay vì ‘In Won à’.
Yoo In Won nhận ra điều đó, còn đang ngẩn ngơ thì Park Chi Kyung quay lưng bước đi ‘À’ rồi quay lại nhìn anh ta, nở nụ cười rạng rỡ.
“Ông ngoại tôi bảo khi nào rảnh thì cùng ăn một bữa. Sắp xếp thời gian đi.”
“…Ơ? Với tôi? Được chứ. Nhưng… sao lại?”
Ầm, không thèm nghe hết, Park Chi Kyung đóng sầm cửa rời đi. Yoo In Won lẩm bẩm chửi thề nhỏ giọng, bực bội mở tập hồ sơ hắn ném lại.
Hả. Đồng tử Yoo In Won mở to hết cỡ khi nhìn vào đó. Ngồi phịch xuống ghế, anh ta đảo mắt, nhìn lại cái tên trên đó lần nữa.
Nghi ngờ mình hoa mắt, anh ta nhắm chặt mắt rồi mở ra, xác nhận lại ba chữ cái trong đó.
[Nghị viên Park Sang Hyun – Vụ án thao túng và ngụy tạo vụ bê bối biển thủ của Aju Capital]
Một vụ án được sắp đặt có chủ ý đã được giao đến tay anh ta.
Đạo diễn là Park Chi Kyung. Kịch bản cũng Park Chi Kyung. Dàn dựng cũng Park Chi Kyung. Và kẻ thật sự đứng sau vụ án này mà anh ta biết, cũng là Park Chi Kyung.
Thằng quái vật khốn kiếp.
17. Hận thù là sức mạnh của tôi
Một nơi trú ẩn mới cho cả hai đã xuất hiện.
Một căn hộ cao cấp giữa trung tâm Seoul.
Không phải nơi Seo Jung Eun từng ở, mà có vẻ là một trong những căn hộ khác do Park Chi Kyung sở hữu.
Mấy ngày trước, cô đã liên lạc được với Seo Jung Eun. Bà ấy nói vừa trở lại từ Jeju, về căn hộ mà Park Chi Kyung cung cấp trước đây.
Khi cô yêu cầu Lee Jun đưa mình đến nơi xa nhất khỏi Seoul, có lẽ anh ấy đã đơn giản chọn Jeju, và vì lên máy bay, dĩ nhiên Park Chi Kyung đã nắm được tung tích. Rồi Park Chi Kyung hẳn đã chuyển Seo Jung Eun trở lại căn hộ cũ của bà ấy.
Mẹ cô, chính cô, cuối cùng vẫn quay về trong vòng kiểm soát của Park Chi Kyung.
Lee Jun từng bị báo chí ầm ĩ nhắc đến, cuối cùng được thả với kết luận ‘không có tội’.
Bắt một kẻ yếu thế thì dễ, thả ra còn dễ hơn.
Niềm tin vào cơ quan tư pháp không còn sót lại chút nào, và cô bất giác tự hỏi.
— Còn tiếp —