[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 88

Chương 88
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cô muốn giết hắn. Nhưng không thể giết được. Cô muốn thoát ra. Nhưng ngẫm lại, cô nhận ra mình chưa từng rời khỏi vòng kiểm soát của hắn dù chỉ một khắc.
Dù là oán trách hay căm ghét, kể cả khi đã trốn đi, cô vẫn chỉ nghĩ về hắn, Park Chi Kyung.
Cảm xúc lẫn thái độ, tất cả đều là một mớ mâu thuẫn hỗn độn.
Thời gian của hai người sau cơn bão tố trôi qua lặng lẽ.
Chuyến đi về Seoul bị dời sang ngày mai. Dù rõ ràng có thể đi ngay, Park Chi Kyung lại nói muốn ở lại đây một đêm.
Khóc lóc như trẻ con đến mức gần ngất sau khi buông xuôi mọi thứ, cô không còn chút sức lực nào. Vì thế, cô nghĩ có lẽ như vậy cũng tốt.
Ngày thảm khốc này ngắn ngủi như một đêm hè.
Ở một góc phòng, Tae Ri ngồi bệt trước chiếc túi, bất động. Góc kia, Chi Kyung nhìn ra cửa sổ tối dần, liên tục hút thuốc. Chiếc tivi bật lên để phá vỡ sự ngột ngạt của im lặng, tự mình líu lo không ngừng.
Dù đầu óc không tiếp nhận được gì, Chi Kyung vẫn nhìn ra ngoài mãi, rồi đứng dậy, đi vào bếp.
Hắn ngậm điếu thuốc một cách cẩu thả, mở nắp nồi cơm kêu ‘lạch cạch’ nhăn mày.
Hắn mở hết ngăn nắp này đến ngăn nắp khác, nhận ra không còn lấy một hạt gạo, rồi bật cười khẩy.
Không sống tốt thật rồi. Lẩm bẩm một mình, hắn xỏ chân vào đôi giày ngay ngắn, đẩy cánh cửa trước xập xệ ‘kẽo kẹt’ bước ra ngoài.
Hắn không đi lâu.
Chưa đầy một tiếng sau, hắn trở lại bận rộn trong bếp.
Cô tò mò, nhưng không muốn tò mò, muốn biết, nhưng chẳng muốn biết. Tae Ri chỉ gục trán lên đầu gối, nhắm đôi mắt mệt mỏi.
Có lẽ cô đã chợp mắt trong lúc ấy.
Một bàn tay khẽ lay vai khiến cô giật mình, mở mắt.
Từ từ ngẩng mặt khỏi đầu gối, cô thấy Park Chi Kyung ngồi xổm trước mặt, chìa muỗng về phía cô.
Nhìn rõ ràng mà vẫn không tin nổi, cô nheo mắt nhìn kỹ lại thứ trên tay hắn.
Cháo cá ngừ và cà rốt. Mùi thơm ngậy của dầu mè lan tỏa trong căn nhà chật hẹp.
“Ăn đi.”
“Không muốn.”
“Ăn một chút thôi. Chắc dạo này em không ăn cơm đúng không.”
“Tôi từng nhờ anh rồi mà. Làm ơn đừng giở trò nữa.”
“Sao vậy? Giờ lại định nhịn đói đến chết à? Đó là mục tiêu lần này hả?”
“Đừng quan tâm.”
“Làm sao không quan tâm được. Tôi phải giữ cho em sống chứ.”
“Tôi giờ chưa chết ngay được đâu, nên tạm thời đừng bận tâm. Tôi cũng sẽ ngoan ngoãn theo anh về Seoul, nên làm ơn để tôi yên đi.”
Đệch mẹ, thật đấy.
Chi Kyung nghiến chặt răng, nắm cổ cô như cố định, rồi ép muỗng cháo vào miệng cô.
“Ăn đi.”
Tae Ri nghiến răng, trừng mắt nhìn Chi Kyung. Đối diện ánh mắt đầy căm phẫn ấy, hắn vẫn kiên quyết gõ muỗng vào đôi môi mím chặt của cô.
“Há ra mà ăn.”
Cô mím môi không chịu mở, khiến hắn nuốt xuống một hơi thở bực bội.
“Ăn khi tôi còn nói tử tế. Trước khi tôi nhét vào bằng được.”
Choang! Chưa dứt lời, muỗng trên tay hắn bay vèo đi.
Tae Ri không kìm được nữa, giật phăng nó ném ra xa.
Trong lúc Chi Kyung ngẩn ngơ nhìn chiếc muỗng rời tay mình, Tae Ri tiếp tục giật bát cháo trên tay hắn, ném mạnh ra xa.
Ầm! Bát cháo va vào tường, đổ tung tóe.
Cô tưởng hắn sẽ giơ tay tát cô ngay lập tức.
Nhưng biểu cảm của Park Chi Kyung khi nhìn bát cháo đổ lại kỳ lạ. Nó khiến cô vô cớ cảm thấy cô đơn. Gương mặt hắn như chiếc lá bị gió cuốn đi. Uể oải. Điều đó lại khiến cô giận đến không chịu nổi.
Nếu một ngày hắn cố ý làm ra vẻ mặt ấy để xin lỗi, để cầu xin tha thứ, có lẽ cô sẽ quên hết mọi thứ như một lời nói dối.
Như lời ai đó, tôi chỉ cần một vỏ bọc tử tế là sẵn sàng tha thứ cho kẻ suýt giết người, chỉ là một kẻ dễ dãi tầm thường.
Cơn lốc trong lòng vừa dập tắt lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Cảm giác nó đập tan tim, xé toạc phổi, phá hủy mọi thứ, Tae Ri gào lên.
“Rốt cuộc anh làm vậy với tôi để làm gì? Anh muốn tôi phải làm sao đây? Tôi! Dù sống cũng như đã chết rồi! Vậy mà anh lại không cho tôi chết, bắt tôi sống thế này! Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì, làm gì đây…!”
“Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi không biết cách nào cả.”
Giọng trầm như chìm xuống, lẫn vào tiếng tivi, vang lên nhỏ nhẹ.
“Tôi muốn đối xử tốt với em.”
Hắn rời mắt khỏi bát cháo, nhìn thẳng vào cô.
“Chỉ vậy thôi.”
Giữa ranh giới sáng và tối từ ánh sáng của chiếc tivi cũ kỹ, khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối đậm nhạt.
“Tôi chỉ muốn em ở bên tôi. Tôi chỉ…”
Park Chi Kyung nhìn khuôn mặt Tae Ri bằng đôi mắt như lần đầu tiên thấy một con người, chậm rãi lướt qua từng đường nét.
“…Chỉ vậy thôi.”
Để đối phương không hoảng sợ bỏ chạy, bóng dáng hắn từ từ tiến tới, phủ kín cô hoàn toàn, và đôi môi ấm nóng của hai người chạm nhau.
Tae Ri ôm chặt đầu gối, chỉ mở to mắt, không hề nhúc nhích.
Khi Chi Kyung đổi tư thế, chân hắn vô tình chạm vào cốc sứ bên cạnh, ly cà phê hòa tan mang về cùng cháo đổ ra sàn. Mùi ngọt ngào như mật ong bao bọc lấy cả hai.
Cho đến khi tay áo sơ mi ướt đẫm cà phê, cho đến khi những ngón tay chống sàn dính chặt vào nhau, Chi Kyung vẫn lặng lẽ hôn cô.
Cả hai chẳng làm gì thêm, chỉ để môi chạm nhau trong yên lặng một lúc lâu.
“…Muốn không?”
Rời môi cô, hắn nhìn xuống Tae Ri, vừa tháo khóa thắt lưng.
Hắn đặt Tae Ri đang đờ đẫn xuống sàn, nhẹ nhàng kéo quần jeans cô đang mặc xuống.
Cảm giác lạnh từ sàn nhà chạm vào da thịt khiến Tae Ri giật mình, khẽ co người lại.
Hắn vuốt ve mái tóc ngắn của cô thật lâu, như muốn nói ‘Không sao đâu’, rồi để quần vest trượt xuống dưới hông, cúi đầu đặt môi lên làn da mềm mại của cô.
Hắn thè lưỡi liếm xương đòn của cô, mút lấy vành tai nhạy cảm của cô, luồn tay vào chiếc quần lót hồng nhạt giống màu da thịt cô.
Hắn xoa nắn âm vật, rồi đút một ngón giữa vào lối vào chật hẹp của cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy, tay nắm chặt như cào sàn.
Cảm giác bên trong siết chặt ngón tay hắn, không có dấu vết của ai khác từng vào đây, khiến hắn bất giác mỉm cười.
Hắn thêm ngón trỏ, nhẹ nhàng mở rộng thành âm đạo. Dĩ nhiên, khi sự kích thích dâng cao, động tác dần trở thành những cú đâm mạnh như xuyên thủng cô.
Hắn muốn nắm tóc cô, nhét dương vật mình vào miệng cô ngay lập tức. Muốn điên cuồng lắc hông trong sự ướt át. Hình ảnh cô mắc kẹt giữa háng hắn, nghẹn ngào đến phát nôn, đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Nhưng giờ đây, mong muốn đối xử tốt với cô đã đẩy ý nghĩ về một cuộc làm tình bạo lực ra xa. Hắn lại dịu dàng, bí mật vuốt ve bên trong cô, dùng lưỡi kích thích núm vú đã cứng lên của cô. Hắn ngậm lấy khối thịt căng mọng ấy, tận tâm mút đến khi cô cảm thấy dễ chịu.
“Ha…”
Gạt bỏ những cảm xúc cũ kỹ, hắn đắm mình vào bản năng của khoảnh khắc này, để lại hơi ấm môi mình trên trán, mí mắt, thái dương, má, sống mũi, chóp mũi, môi, đường hàm, cằm, vai, nách, cánh tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, các ngón tay của cô… lâu dài và cẩn thận.
Rồi hắn nắm lấy mắt cá chân cô, dang rộng sang hai bên, vùi mặt vào giữa hai chân cô.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕