[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 87

Chương 87
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Được rồi. Tôi sẽ thả ba em ra. Seo Lee Jun cũng sẽ được thả. Bất cứ điều gì em muốn, tôi sẽ cho em hết. Tôi sẽ làm tất cả. Nhưng Tae Ri à, riêng em thì không được.”
“Sẽ giết hắn… Phải giết… Nhất định phải làm vậy…”
Chỉ có vậy tôi mới sống được… Như kẻ điên loạn, Tae Ri lẩm bẩm, hất mạnh tay hắn ra lao vào bếp. Dù đó chỉ là một góc nhỏ với cái bồn rửa đơn sơ.
Cô mở tủ đồ cũ kỹ, chụp lấy cây kéo, rồi lao tới Park Chi Kyung vẫn đứng yên tại chỗ, dí lưỡi kéo vào gáy hắn.
Park Chi Kyung chẳng hề nao núng. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Tae Ri bằng ánh mắt bình thản, thế thôi.
“Đều, đều tại anh! Tất cả là tại anh!”
Tay cầm kéo run rẩy, nhưng vẫn nhắm chính xác vào gáy Park Chi Kyung. Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt khiến chúng như rực lên.
“Anh đã hủy hoại tôi, anh đã phá nát gia đình tôi! Anh là cái gì, rốt cuộc anh là cái thá gì mà có quyền phá nát đời tôi? Một công tố viên, sao một công tố viên lại… phạm phải tội ác kinh khủng thế này? Anh lớn hơn tôi, là người trưởng thành, nếu đã là người lớn thì không được làm thế này với tôi!”
Khuôn mặt Tae Ri ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay nước mắt. Ngực cô phập phồng thở ra hơi nóng, cả người như một khối lửa bỏng rát.
Chỉ cần sơ sẩy là ngất xỉu, mọi vật và bóng người trước mắt quay cuồng, khiến cô lảo đảo vài lần.
Mỗi lần như thế, Park Chi Kyung đưa tay đỡ cô, và mỗi lần như thế, Tae Ri lại gạt tay hắn ra một cách lạnh lùng.
“Tae Ri à.”
Park Chi Kyung thở dài nặng nề, xoa trán nhăn nhó. Gương mặt như thật sự không hiểu nổi.
“Có vẻ em đang hiểu lầm gì đó. Tôi chưa bao giờ phá nát gia đình em.”
“…Cái gì… chưa bao giờ?”
“Ừ. Tôi đã làm gì nào. Một người cha giam cầm cô con gái đã lớn, một cô con gái chỉ mơ mòng thoát khỏi cái bóng của cha bằng những ngày trác táng, và một người mẹ đứng nhìn cả hai. Tôi đã phá hỏng chỗ nào?”
Đầu cô như rơi vào khoảng không. Rõ ràng phải có lời phản bác, đáng ra phải có, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
“Không hiểu à? Gia đình em vốn đã tan nát từ trước. Sao lại đổ trách nhiệm đó lên tôi?”
“…Im đi. Tôi thật sự có thể đâm đấy.”
“Lời tôi nói chưa xong. Nghe hết đã.”
Hắn bắt đầu bày ra những lý lẽ ngụy biện nghe như luận thuyết hoành tráng.
“Khi gặp ba em, hôm đó ông ấy đã nói với em. Xin lỗi vì khiến em ngột ngạt. Ông ấy hối hận. Ông ấy sai rồi. Từ giờ sẽ không thế nữa. Đúng thế đấy, Tae Ri à. Nếu ba em giờ không rơi vào cảnh này, ông ấy sẽ thay đổi không? Sẽ hối hận không? Không đâu. Em vẫn sẽ ngạt thở dưới sự kiểm soát của ông ấy. Vậy nên em phải cảm ơn tôi chứ. Không phải sao?”
Khi đối diện với đôi mắt sắc lạnh ấy, Tae Ri thốt lên ‘A’ như thể thế giới vừa sụp đổ.
Người đàn ông này thực sự không bình thường.
Hắn hoàn toàn không thể suy nghĩ như người bình thường. Thật sự là một kẻ điên.
Một nhận thức muộn màng đến ngu ngốc.
Và đồng thời, cô cũng thấy thương hại cho Park Chi Kyung với bản tính này. Đáng thương thay cho anh. Sao lại bị nuôi dưỡng thành một con quái vật thế này.
“Xong rồi đấy. Sao nào. Giờ đâm không?”
Park Chi Kyung mạnh mẽ nắm lấy cổ tay run rẩy của Tae Ri, dí lưỡi kéo sát hơn vào cổ mình. Động tác như thể hắn biết rõ điểm chí mạng.
“Từ giờ không được chần chừ, em yêu. Nếu không sẽ mãi mãi mất cơ hội.”
Lưỡi kéo bạc nhọn đâm vào da thịt Park Chi Kyung. Chỉ cần thêm chút lực nữa… có lẽ cô thật sự có thể giết hắn. Cái chết của Park Chi Kyung mà cô hằng mong mỏi. Cơ hội duy nhất để hoàn toàn tự do khỏi hắn.
Nhưng tay cô cứng đờ không nhúc nhích. Park Chi Kyung nhìn cô, trách móc.
“Tôi đã dọn sẵn bàn cờ, sao còn do dự. Nào, đâm đi.”
Cô định đâm. Rõ ràng định đâm. Cô dồn lực vào tay. Nhưng không thể…
“Nếu em không đâm, tôi sẽ làm. Đâm đi.”
Park Chi Kyung siết chặt cổ tay Tae Ri hơn, tự kéo lưỡi kéo sâu vào da mình.
Cảm giác như lưỡi kéo lạnh buốt khoét một lỗ trên cổ hắn, máu phun ra như suối.
“Đâm đi!”
Hắn gầm lên, đồng thời Tae Ri cũng hét lớn, buông rơi cây kéo.
Ngay trước khi cây kéo chạm đất, Park Chi Kyung chụp lấy, đẩy mạnh Tae Ri vào tủ quần áo, ầm. Hắn dí lưỡi kéo lên gáy mỏng manh của cô.
Vị trí hoàn toàn đảo ngược.
“Em không làm thì tôi đã nói sẽ làm. Sao nào. Giờ giết em không?”
Tae Ri mím chặt môi nhìn Park Chi Kyung. Đôi mắt run rẩy của cô dần chìm xuống. Với gương mặt thẫn thờ như buông bỏ tất cả, cô gật đầu.
“Vâng…”
Park Chi Kyung nghĩ, dáng vẻ ngọn lửa tắt lịm ấy thật sự quá đỗi đẹp đẽ.
“Sẽ tốt hơn thế… Giết tôi đi… Thà để anh giết tôi còn hơn…”
“Không.”
Sống bên tôi đi.
Choang! Cây kéo trên tay hắn rơi xuống sàn, đồng thời hắn nhanh chóng kéo cô lên khi cô sắp khuỵu, nắm cằm cô, ép môi mình vào môi cô.
“…!”
Tae Ri mím chặt môi, vùng vẫy như co giật để không đón nhận cái chạm của hắn. Nhưng Park Chi Kyung nắm cằm cô, mạnh bạo ép môi cô mở ra, đút lưỡi vào, hung hãn mút lấy lưỡi và môi cô cùng lúc.
“Ưm, ưm!”
Mỗi lần cái lưỡi nóng bỏng của hắn luồn lách trong miệng cô, cô đấm vào vai hắn, đá vào chân hắn. Sự chống cự ngày càng dữ dội, như dựng lên một bức tường cảm xúc, nhưng hắn chẳng màng, như thể từ đầu những bức tường ấy chẳng có nghĩa lý gì với hắn.
Ngược lại, hắn kéo tay Tae Ri đang cào cấu mình xuống, ép cô nắm lấy phần trước căng phồng của hắn, như không muốn bỏ lỡ dù chỉ một hơi thở của cô, hắn điên cuồng hôn cô, liếm láp từng ngóc ngách trong miệng cô.
Hắn thỉnh thoảng nhăn mặt vì khoái cảm, thở dốc gấp gáp. Đây là lần đầu tiên Park Chi Kyung bồn chồn đến vậy.
Nụ hôn dữ dội kéo dài đến mức môi đau nhức, rồi ha… chẳng ai buông trước, cả hai đồng thời rời môi nhau, sợi nước bọt trao đổi trong cơn khát khao kéo dài như tơ nhện giữa hai người.
Với khí thế như muốn cắm ngay chiếc nanh sắc nhọn vào, Chi Kyung áp sống mũi thanh thoát lên gáy trắng ngần của Tae Ri, khẽ cười.
Hắn hít sâu hương thơm từ cơ thể cô, rồi mới thở ra một hơi thỏa mãn, lẩm bẩm như than thở.
“Anh nhớ em, Tae Ri à.”
Tôi không hiểu trái tim anh là gì.
Tôi chẳng còn biết anh cảm thấy gì với tôi nữa.
Những gì anh làm là tình yêu sao? Có thể là tình yêu không?
Không thể nào là tình yêu được. Dù chỉ là một người trưởng thành bé nhỏ sắp bước sang tuổi hai mươi lăm, tôi vẫn biết điều đó. Đây không phải là tình yêu. Không thể là cảm xúc của tình yêu. Tình yêu không được phép méo mó thành hình dạng này.
Rốt cuộc chúng ta là gì? Với anh, tôi là gì, và với tôi, anh là gì? Mối quan hệ quái dị này rốt cuộc là gì?
Là gì. Thứ cảm xúc anh dành cho tôi là gì.
Là gì. Thứ cảm xúc tôi dành cho anh rốt cuộc là gì.
Là gì. Thứ mà chúng ta đang làm này… rốt cuộc là gì.
Nước mắt cứ vô thức rơi mãi.
Hóa ra không cần buồn cũng có thể khóc, dù cơn giận bùng lên, dù phẫn nộ ngút trời, nước mắt vẫn tuôn trào không ngừng.
Tim không chỉ tồn tại để thở và yêu. Nó còn ở đó để ta căm ghét, oán trách kẻ khác hết lòng.
Cảm xúc khi nhìn Park Chi Kyung giờ đây chẳng liên quan gì đến nỗi buồn. Chỉ đơn thuần là cơn giận trào dâng.
Tôi không còn giữ Park Chi Kyung trong tim nữa. Chỉ còn lại sự căm ghét và oán hận mà thôi.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕