[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 86

Chương 86
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi hắn phả khói, ném tàn thuốc sang một bên và đứng thẳng dậy với dáng người cao lớn. Ngay lúc ấy.
“…!”
Như lò xo bật tung, Tae Ri lao ra khỏi cửa tiệm.
Giống như trong mơ, cô quay lưng lại với hắn, dồn hết sức chạy về phía trước. Cộp, cộp, cộp, cộp!
Cô chạy đi. Để rời xa Park Chi Kyung.
Sự tò mò đã sớm kết thúc, giờ là lúc chấm dứt mối quan hệ này.
Vì thế, cô chạy hết sức, chạy và chạy mãi.
Nhưng thực tại nghiệt ngã chẳng dễ dàng ban cho cô niềm hy vọng như trong mơ.
Những gã đàn ông dường như đi cùng Park Chi Kyung nhanh chóng bao vây xung quanh, khiến cô không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Bốn phía bị chặn kín. Không thể đi tới, không thể sang ngang, cũng chẳng thể lùi lại.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Tiếng bước chân không vội vã, chẳng hấp tấp vang lên.
Tae Ri cứng người, chậm rãi quay đầu lại. Cô muốn nuốt nước bọt, nhưng không thể.
“Tại, tại sao! Sao anh lại làm thế này! Thả ra! Thả!”
Trong tay hắn, cổ Park Kang Min đang bị nắm chặt, vùng vẫy.
Cảnh tượng ấy trông như con mồi bị kẻ săn mồi đỉnh cao ngoạm lấy, giãy giụa để thoát thân. Nhưng càng giãy, con mồi chỉ càng cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
Hắn bước thêm vài bước về phía Tae Ri, đá mạnh vào sau gối Park Kang Min, buộc hắn quỳ xuống trước mặt cô dễ dàng. Mọi nỗ lực thoát thân của Park Kang Min trở nên vô nghĩa.
“Tae Ri à.”
Park Chi Kyung vuốt mái tóc được chải chuốt cẩn thận rối tung lên, ngậm thêm một điếu thuốc dài vào miệng.
“Chơi đùa đến đây là hết.”
Hắn phả ra một làn khói dài như thở dài, chậm rãi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tae Ri. Hắn nhếch môi, nhưng ai cũng thấy đó là nụ cười gượng gạo để kìm nén cơn giận đang sôi sục.
“Đừng chơi trò trẻ con nữa, về với tôi đi.”
“Không…”
“Không?”
“Vâng. Không… Tôi không muốn.”
“À, không muốn.”
Hắn nhai điếu thuốc lọc ‘chẹp chẹp’, gật đầu như đã quyết định điều gì, rồi bất ngờ nắm tay Park Kang Min, ép xuống đất.
“Anh, anh làm gì vậy!”
Hắn ném gạt tàn thuốc xuống chân, bình thản đặt mũi giày lên mu bàn tay Park Kang Min.
Đừng, đừng làm vậy! Tae Ri hét lên, lao tới ngăn Park Chi Kyung, nhưng ngược lại bị hắn khống chế. Hắn nở nụ cười dịu dàng không hợp hoàn cảnh, giọng nói đầy sát khí.
“Em không biết đâu. Giờ tôi đang… đang cố nhịn em đến mức nào.”
Trái ngược với nụ cười hiền từ, mũi giày của Park Chi Kyung vô tình đạp nát mu bàn tay Park Kang Min.
Park Kang Min đau đến mức chẳng thể hét lên. Không thể rên rỉ, thậm chí thở cũng khó, gương mặt trắng bệch, anh yếu ớt nắm lấy chân Park Chi Kyung, ‘bộp’, cầu xin tha thứ. Nhưng Park Chi Kyung chẳng động đậy. Ngược lại, hắn còn đạp mạnh hơn. Như nghiền nát tàn thuốc dưới chân, đúng thế.
“Dừng, dừng lại… Dừng lại…”
“Dừng lại? Đi với tôi không Tae Ri?”
Tae Ri ngước lên, gương mặt Park Chi Kyung quá đỗi bình thản. Như thể cái chân đang nghiền nát tay người khác không phải của hắn. Nhưng mỗi lần hắn thêm lực, ma sát càng mạnh, nỗi đau của Park Kang Min dường như lên đến cực hạn.
“Tôi, tôi đi, tôi sẽ đi! N, nên, dừng, dừng lại đi! Dừng lại ngay!”
Khi Tae Ri hoảng loạn hét lên, Park Chi Kyung mới rút chân ra, Park Kang Min bật ra tiếng ‘ức’ ngã nhào xuống đất.
Bàn tay Park Kang Min vừa thoát khỏi bạo lực của Park Chi Kyung, lộ ra xương trắng quanh chỗ bị đạp, da bị lột, máu đỏ tươi rỉ ra. Thịt dính bết lẫn với bụi từ đế giày bóng loáng của hắn. Đau đớn chắc chắn dữ dội, nhưng chỉ nhìn thôi cũng thấy vết thương quá ghê rợn.
“Đi bệnh viện đi.”
Park Chi Kyung thản nhiên rút ví từ túi sau, ném vài chục tờ séc qua loa lên người Park Kang Min, kẻ đang run rẩy ôm bàn tay bị thương.
“Vậy còn.”
Hắn nhét ví lại vào túi, nhìn sang Tae Ri, hỏi.
“Chỗ mà em trốn như chuột suốt thời gian qua là đâu?”
Chiêu trò quá rõ ràng của hắn. Rõ ràng đến thế mà cô chẳng thể làm gì ngoài việc chịu thua.
Park Chi Kyung là kẻ sẵn sàng hy sinh người khác để nắm chắc thứ hắn muốn trong tay.
Một cuộc tái hợp với tên khốn bỉ ổi đến mức tồi tệ.
Trên con đường mòn dẫn lên đồi, tiếng bước chân ‘cộp, cộp’ của hai người vang vọng.
Tiếng bước chân hòa lẫn, nhưng hai người lại cách nhau một khoảng xa.
‘Bíp, bíp’ bàn tay mở khóa liên tục trượt hụt trong không khí, có lẽ vì Park Chi Kyung đang ở phía sau.
Cô mở cửa bước vào, và Park Chi Kyung theo sau.
Hắn cởi đôi giày bóng loáng, đặt ngay ngắn bước vào trong, đưa mắt nhìn quanh với vẻ mặt khô khốc.
“Suốt thời gian qua em sống ở chỗ này à? Chắc là khổ lắm nhỉ.”
Tae Ri không đáp, chỉ mím chặt môi, lặng lẽ thu dọn hành lý.
Gọi là hành lý cũng chẳng đúng, cô chỉ lấy một chiếc túi lớn, nhét đại những bộ quần áo vào đó.
Động tác tay dần trở nên mạnh bạo hơn. Càng nghĩ lại lời hắn vừa nói, cô càng thấy nực cười.
Chỉ vài giây. Hắn qua loa nhìn quanh, rồi mở miệng bảo cô chắc hẳn đã khổ sở.
Vì ai mà tôi đã phải sống trong địa ngục suốt một tháng trời chứ? Vậy mà chỉ trong vài giây, khoảng thời gian đó lại bị phán xét.
Tên khốn nạn, đồ tồi tệ chẳng bằng cầm thú.
Cô lặng lẽ thu dọn, rồi bất chợt nước mắt trào ra. Khuôn mặt đẫm lệ ấy như một con đê bị mưa cuốn phăng trong chớp mắt.
“Con người… sao có thể như thế được…”
Cô vụng về lau nước mắt, nhét mình sâu hơn vào tủ quần áo, ngã quỵ trong đó.
“Thật sự ghét…”
Tae Ri nắm chặt quần áo, nhét vào túi một cách điên cuồng, trong khi Chi Kyung đứng nhìn với gương mặt ngày càng cứng lại.
“Ước gì hắn chết đi…”
Cô lẩm bẩm không ngừng, thu dọn túi trong trạng thái như mất trí vì cú sốc.
Từ nãy giờ Park Chi Kyung đứng im như pho tượng, không thể chịu nổi cảnh ấy nữa, bước tới đặt tay lên vai Tae Ri.
“Tae Ri à.”
“Buông ra!”
Như bị nhấn nút kích hoạt, Tae Ri bùng nổ ngay tức khắc.
Cô hất tay hắn, chát! Một cái tát đầy căm phẫn giáng mạnh vào má hắn.
Như muốn phô bày tất cả những vết thương hắn gây ra, cú đánh ấy mạnh đến kinh người.
“Khổ sở lắm nhỉ? Chỉ có vậy thôi à? Thật sự… đó là tất cả những gì anh muốn nói với tôi sao?!”
Tae Ri trừng mắt nhìn khuôn mặt hơi nghiêng sang bên của hắn, hét lên trong cơn uất ức. Cô trút hết nỗi tức giận tích tụ suốt một tháng qua.
“Lúc nãy anh nói gì với tôi? Vì tôi hợp gu anh nên anh làm vậy? Vì muốn giúp tôi? Giờ anh gọi đó là lời nói sao… Đùa à? Tất cả chỉ là trò đùa với anh thôi ư? Anh… là người sao? Anh có phải người không? Điên rồi, anh thật sự điên rồi, đồ điên, anh là thằng điên khùng, đồ điên khốn kiếp!”
Tae Ri dồn hết sức, dùng cả hai tay đẩy mạnh hắn ra.
Không rõ là bị đẩy hay hắn tự lùi, ầm! Một tiếng va đập mạnh vang lên khi lưng Park Chi Kyung đập vào cửa tủ.
“Thả ba tôi ra ngay, thả anh Lee Jun nữa, làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi đi!”
Mỗi cú đấm của Tae Ri vào ngực Park Chi Kyung khiến vai hắn bật ra sau rồi trở lại, lặp đi lặp lại theo nhịp tay cô.
Park Chi Kyung không khống chế cô. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Tae Ri bằng ánh mắt trầm xuống, để mặc cô cào cấu, đánh đập hắn.
Thời gian như hỏng hóc, trôi qua hỗn loạn, những cú vung tay vô định của Tae Ri dần chậm lại.
Sức mạnh trong những cú đấm vào ngực Park Chi Kyung cũng yếu dần, ‘thịch, thịch, thịch, thịch’ cơ thể hắn lắc lư chậm rãi theo nhịp tay cô.
Khi sức lực của Tae Ri cạn kiệt, hắn mới nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, cất giọng như dỗ dành.
— Còn tiếp —