[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 85

Chương 85
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi cánh cửa trượt mở toang, tiếng bước chân vang lên.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Sức mạnh đều đặn đạp xuống đất, nhịp độ quen thuộc, mùi hương thân thuộc.
Vù… Một cơn gió biển lạnh buốt đột nhiên lùa qua vành tai cô.
“…”
Tae Ri đứng quay lưng lại cửa, không dám quay đầu, chỉ biết đứng yên nhìn thẳng, nín thở. Dù có đứng yên thì cũng chẳng thể biến thành người vô hình trước mắt kẻ kia, nhưng cô vẫn không động đậy nổi, cứng đờ như tượng.
Muốn cử động mà cơ thể không nghe lời, máu trong người như ngừng chảy, lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt.
Cảm giác này, đúng một tháng trước cô đã từng trải qua.
Kẻ phía sau tiến đến, vòng tay quanh cổ Tae Ri. Hắn nắm lấy mái tóc ngắn của cô, rồi ‘soạt’, buông ra.
Theo phản xạ, cô hít vào một hơi, nhưng chẳng thể thở ra.
Khi nhận ra những ngón tay thon dài, mượt mà đang bóp chặt cổ mình thì Tae Ri biết chắc. Cô biết kẻ vừa bước vào là ai.
Cô siết chặt điện thoại áp vào tai hơn. Đôi chân bám đất cố gắng trụ vững, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tạm bợ.
Cơ bắp không còn nghe lời, cuối cùng cô khuỵu xuống, ngã nhào.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Hắn bước thêm vài bước, vượt qua cô đang ngồi bệt, dừng lại ngay trước mặt. Trong đôi mắt run rẩy của Tae Ri, đôi giày mũi nhọn quen thuộc hiện lên.
Như mọi khi, đôi giày sạch sẽ, bóng loáng.
Cạch, hắn ném chiếc điện thoại đang cầm xuống trước mặt Tae Ri như muốn khoe ra. Con số thời gian cuộc gọi trên màn hình vẫn nhảy đều đặn. Đó là điện thoại của Lee Jun.
Ha, hắn thở ra một hơi nhẹ, từ từ ngồi xuống. Giọng nói lạnh lẽo đặc trưng của hắn lập tức xuyên vào tai cô, đau nhói.
“Tôi đã nói rõ rồi mà. Với em, mọi thứ chỉ cần cắt đứt là xong, nhưng nếu tôi ra tay, em sẽ chẳng còn được yên ổn. Vậy nên đừng gặp lại nữa. Thế mà em vẫn lén lút gặp sau lưng tôi. Lại còn vào cái ngày em trốn khỏi tôi.”
Khuôn mặt cô thấy mỗi ngày trong mơ. Đôi mắt đen đỏ mà cô nhìn thấy mỗi đêm trong giấc mơ giờ đang đâm sâu vào mắt cô đau đớn.
“Nhân tiện, đã một tháng rồi nhỉ, chúng ta ấy.”
Mái tóc vẫn được chải chuốt kỹ lưỡng, bộ vest vẫn sang trọng, mùi hương vẫn dễ chịu, dáng vẻ vẫn cao quý như trước, ánh mắt vẫn khinh khỉnh nhìn xuống, nụ cười vẫn trơn tru đầy mỉa mai.
“Sống tốt chứ?”
Hắn biến cô thành kẻ tàn tạ thế này mà bản thân chẳng thay đổi chút nào.
Vì điều đó mà cô tức giận, căm phẫn, nước mắt từ đôi mắt đỏ ngầu cứ ‘tách, tách’ rơi không ngừng.
Hắn thở dài khe khẽ, giơ tay lên. Định lau nước mắt cho Tae Ri, nhưng cô nhăn mặt tránh đi, khiến hắn nghiến chặt răng, ‘phập’ nắm lấy cằm cô, bóp mạnh đến đau điếng. Thói quen đáng nguyền rủa ấy vẫn chẳng đổi.
Tae Ri đau đớn, khuôn mặt méo mó nhưng không rên lấy một tiếng, chỉ trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng. Hắn chẳng bận tâm, săm soi khuôn mặt cô từ mọi góc độ, như một nhà phê bình kiểm tra xem có vết xước nào không, nhìn kỹ lưỡng một lúc lâu. Rồi hắn cười khẩy, nâng cằm cô cao hơn, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Và trong đôi mắt Tae Ri, nơi vết thương đã mưng mủ và vỡ ra…
“Tôi thật sự định giết em đấy.”
Con ác quỷ trong mơ, kẻ bóp cổ cô không buông tha dù chỉ một lần.
“Trên đường đến đây, tôi đã nghĩ xem nên giết em thế nào. Nhưng mà.”
Con rắn há to miệng, chờ đợi cô rơi xuống trong giấc mơ.
“Nhìn em thế này, tôi lại thấy thích đấy, Tae Ri à.”
Park Chi Kyung đang cười.
16. Cho dù đó là sự nghèo khổ của tôi
Dạo này cô thường mơ những giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong mơ, cô luôn trở về ngày ấy. Ngày đầu tiên gặp Park Chi Kyung.
Park Chi Kyung lấy một ly cà phê từ máy bán hàng tự động trước đồn cảnh sát, đưa cho cô.
Tháng Ba. Trong mơ, vẫn là tháng Ba, trong cái không khí âm ấm, lòng bàn tay cô lại đẫm mồ hôi.
“Em cần gì, cô bé?”
Park Chi Kyung gạt tàn thuốc xuống chân, nhìn cô mỉm cười.
“Nói đi, đừng ngại.”
Hắn cúi mắt nhìn xuống mũi giày, rồi ngẩng lên nở nụ cười nhẹ nhàng. Một gã đàn ông mà mọi thứ toát ra đều là giả tạo, đạo đức giả.
Hắn sẽ cho bao nhiêu nhỉ, kẻ thích đùa giỡn với dòng chảy của không khí, ngay cả trong mơ vẫn thế.
Ngày ấy, trong thực tế, Tae Ri đã nói không cần tiền. Cuộc trò chuyện kéo dài và nếu khoảnh khắc ấy là lúc Park Chi Kyung bắt đầu hứng thú với cô, nếu cô đã để lại khe hở ấy, thì giờ đây chính là lúc cô muốn xóa bỏ khoảng thời gian đó.
“Cho tôi bao nhiêu tùy anh. Tôi nhận hết. Tôi sẽ đồng ý ngay bây giờ.”
Nghe câu trả lời của cô, Park Chi Kyung khẽ nhướn một bên mày.
Hắn nhìn cô, hút thêm một hơi thuốc sâu rồi phả khói ra, gật gù.
“Được thôi.”
Hắn cười gượng gạo, ra hiệu bảo cô đi đi.
Cô cúi chào hắn lịch sự rồi quay lưng.
Quay lưng lại với hắn, cô dồn hết sức chạy về phía trước. Cộp, cộp, cộp, cộp!
Mối quan hệ của họ kết thúc ở đó. Sự tò mò về gã đàn ông ấy cũng chấm dứt.
Đôi mắt run rẩy của Tae Ri bị Park Chi Kyung lặng lẽ nhìn chăm chú.
Hắn rời tay khỏi cằm cô, nắm lấy mái tóc ngắn của cô rồi lùa tay qua gáy cô, lướt qua lướt lại.
“Ngắn đi rồi nhỉ. Không có vết cắn nào. Sao lại cắt?”
Đối diện với Park Chi Kyung ngoài đời thực, Tae Ri chợt nghĩ điều kỳ lạ. Cô thấy như thần thánh đã ban cho hắn một chiếc mặt nạ quá đỗi hào nhoáng, chẳng xứng với con người thật của hắn.
Vẻ ngoài điển trai của hắn, trước đây hay bây giờ, vẫn không hề thay đổi. Điều đó khiến cô điên tiết. Mỗi lần nhìn khuôn mặt hắn, cô lại thấy chính mình ngu ngốc, bị cái vỏ bọc ấy lừa gạt.
“Tại sao… anh lại làm vậy với tôi…?”
Cô hỏi điều mà cô luôn muốn hỏi nếu gặp lại hắn.
Dĩ nhiên, đó là điều cô định hỏi sau 5 năm, 10 năm…
Khi dấu ấn về cô trong đầu hắn đã hoàn toàn bị xóa bỏ, khi hình ảnh hắn trong tâm trí cô cũng nhạt nhòa, khi tất cả những cơn ác mộng này trở nên vô cảm. Nhưng giờ đây chưa phải lúc.
Khoảnh khắc đến sớm hơn cô tưởng, chưa kịp chuẩn bị để chấp nhận, nhưng cô vẫn hỏi.
Park Chi Kyung không nói gì. Hắn chỉ im lặng như kẻ thích thú với sự tĩnh lặng, mím chặt môi, chậm rãi nhắm mắt rồi mở ra.
Mình sẽ nhận được câu trả lời gì to tát đây, Tae Ri nghĩ, khuôn mặt đẫm lệ giục giã hỏi lại.
“Hả? Tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tôi đã làm gì sai với anh… Tôi đã làm gì mà…”
Cổ họng nghẹn lại, cô nuốt những lời còn lại xuống.
Park Chi Kyung bình thản nhìn dòng nước mắt lăn trên má Tae Ri, rồi bất chợt cau mày.
“Chẳng biết nữa.”
Hắn lẩm nhẩm, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, châm lửa rồi hút mạnh, ngước mắt lên một lúc.
Hắn nhìn ra bãi biển xanh rì qua cánh cửa tiệm tạp hóa như đang quan sát.
Khuôn mặt có phần trầm xuống, như đang chìm trong suy nghĩ, rồi hắn lại nhìn xuống Tae Ri. Hắn cười khẩy, phả khói ra cùng câu trả lời xa rời lẽ thường.
“Có lý do gì đâu. Tôi muốn giúp em thôi. Tại em quá hợp gu tôi.”
Như có ai bóp chặt cổ, cô nghẹn thở. Đúng là thằng điên.
Thằng điên ấy dùng bàn tay không cầm thuốc xoa má Tae Ri, hỏi bằng giọng điềm tĩnh.
“Tae Ri à. Sao em lại làm vậy với tôi? Bảo tôi đừng kết hôn, vậy sao em lại cười bên cạnh một gã khác không phải tôi?”
“Ai đó? Anh là ai?”
Park Kang Min bước ra từ cái kho nhỏ xíu với chai nước tăng lực, tò mò tiến về phía họ.
Không được. Không được. Đi đi. Đi xa ra. Tránh xa tôi ra.
Miệng cô há to, nhưng không phát ra tiếng. Chỉ biết lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch như mất hồn.
Vùùù! Tiếng ù tai đáng ghét lại vang lên. Như ai đó dùng móng tay dài cào xé màng nhĩ, đau đớn. Tae Ri cúi gằm mặt, như kẻ sắp bị chém đầu.
“Cậu là Park Kang Min phải không?”
Giọng nói lịch sự của Park Chi Kyung vang lên trong tai cô như bị ngấm nước, trầm đục. Cảm giác xa xôi.
— Còn tiếp —