[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 84

Chương 84
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Không dừng lại ở đó, Kim Hee Dong đạp mạnh chân vào bàn, bật dậy khỏi ghế, tay đặt lên hông thở hổn hển gầm gừ.
“Này, thằng mất dạy kia, tôi chiều chuộng cậu quá nên giờ cậu coi tôi là trò đùa hả? Bảo tắt thuốc thì im lặng mà tắt đi, thằng này đúng là muốn chết thật rồi, ngồi vênh váo trước mặt ai đây hả! Tổ chức với cậu là trò chơi à? Coi hết thảy là trò đùa đúng không? Làm ăn kiểu đó thì cút đi, thằng khốn! Đã thấy mọi thứ là trò cười thì còn ngồi đây làm công tố viên làm gì!”
Giữa cơn thịnh nộ ấy, Park Chi Kyung vẫn ngậm điếu thuốc, mắt dán vào điện thoại. Điếu thuốc giữa kẽ răng hắn trông như sắp rơi vì hàm khẽ thả lỏng, trông thật mong manh.
Đôi mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào cục máy móc một lúc lâu, hắn lẩm bẩm chửi thề, ngón tay nhấn gì đó như nuốt xuống. Và dường như không phải vì Kim Hee Dong.
Hắn mở mắt sau khi nhắm lại chốc lát, phả khói, đứng dậy khỏi ghế.
Trong bầu không khí điên rồ như sắp có gì đó nổ tung, các công tố viên khác chỉ biết nín thở.
Park Chi Kyung như kẻ khát nước chưa thỏa, hút thêm một hơi dài cuối cùng, rồi vô tư dụi tắt tàn thuốc lên bàn. Hắn chậm rãi tháo thẻ công tố viên khỏi cổ, bước từng bước nặng nề về phía Kim Hee Dong.
Khí thế ấy dữ tợn đến mức Kim Hee Dong suýt lùi lại, nhưng vẫn đứng vững. Park Chi Kyung tiến gần hơn, nhìn xuống ông ta đầy khinh miệt. Bầu không khí như thể một người chết ngay tại chỗ cũng chẳng lạ, thật sự điên rồ.
Duy trì không khí ấy để đè ép đối phương, Chi Kyung khẽ cười khẩy, rồi ‘tạch’, ném thẻ công tố viên vào mặt Kim Hee Dong như trêu ngươi, nói.
“Sợ rồi à.”
Gì, cái gì?! Kim Hee Dong vứt bỏ thể diện, lao tới định nhảy vào Park Chi Kyung. Các công tố viên khác vội bật dậy, giữ chặt ông ta lại.
“Này, này, thằng khốn kia! Mày vừa nói gì hả! Sợ rồi á? Thằng, thằng này điên rồi, hả? Điên thật rồi! Không tỉnh táo đâu! Này, thằng khốn! Trên đời này mày không biết sợ cái gì hả? Hả!”
Tiếng chửi của Kim Hee Dong bám riết theo lưng Park Chi Kyung khi hắn bước ra khỏi phòng họp.
Hắn bình thản bước vào nhà vệ sinh nam cùng tầng, hai tay bám lấy bồn rửa, đứng nhìn vào gương thật lâu.
Rồi một tay lần mò vào túi quần, động tác vụng về lấy điện thoại ra, mắt điên cuồng cúi xuống nhìn.
[Tìm được rồi.]
Kèm theo tin nhắn là bức ảnh Kang Tae Ri trước bãi biển. Tóc ngắn xinh xắn, cô cười rạng rỡ bên một gã đàn ông. Trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cô nở nụ cười tươi tắn mà hắn chưa từng thấy.
Chi Kyung rõ ràng nhìn thấy bức ảnh, nhưng như kẻ chẳng thấy gì, hắn ném điện thoại lên bồn rửa, vặn vòi nước lạnh.
Hắn chà xát khuôn mặt nóng bừng bằng nước lạnh thật lâu.
Tạch, tắt vòi nước, hắn lại nhìn xuống bức ảnh trong điện thoại. Rồi ngẩng lên, nhìn mình trong gương một lúc lâu.
Nhìn, nhìn, và lại nhìn, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, thì một tia sáng như sấm chớp lóe lên trong đầu, kèm theo tiếng thở dài bất chợt. A.
Một tiếng cười khẽ rò rỉ qua kẽ răng.
“Chuyện này… bỏ trốn rồi à?”
Câu nói lởn vởn trong đầu bao lâu cuối cùng bật ra khỏi miệng.
Nghi ngờ về tung tích của Kang Tae Ri giờ mới được xác nhận.
Hắn không muốn thừa nhận, đã phớt lờ suốt một tháng, nhưng cuối cùng vẫn quay về đây.
Kẻ đuổi theo em là tôi, và em đã trốn khỏi tôi.
Để lại những lời đẹp đẽ như thế. Với bước chân nhẹ nhàng. Bên cạnh một gã đàn ông khác. Với nụ cười mà em chưa từng dành cho tôi.
Con nhóc như em đúng là chẳng có chút phép tắc nào.
Máu trong người như nghịch lưu, rồi nhanh chóng nguội lạnh. Niềm tin vỡ vụn, cơn giận trào dâng. Tay nắm chặt bồn rửa đến trắng nhợt run rẩy dữ dội.
Hắn cảm thấy tim mình như thâm tím lại.
Hừ, hắn thở nhẹ thổi bay mớ tóc lòa xòa trước mặt. Ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, tay giật mạnh nút thắt cà vạt, chẳng còn chút lý trí nào.
***
Dù đã cắt đứt với thế giới bên ngoài, cô vẫn đều đặn xem tin tức.
Hy vọng rằng sẽ có tin tức về cha mình. Mong rằng, biết đâu hắn hối hận và gột rửa oan khuất cho cha cô. Nhưng như chế giễu cái suy nghĩ ngây ngô ấy, thế giới vẫn im lìm, và việc người ta vẫn đặt kỳ vọng cao vào hắn khiến cô thấy thật đáng thương.
Đêm trước ngày rời khỏi nơi này, như thường lệ, cô bật chiếc tivi cũ kỹ, vô cảm nhìn gương mặt cứng nhắc của phát thanh viên.
[Tin tiếp theo. Công tố viên tuyên chiến với ma túy đã thành công bắt giữ A, một thanh niên 20 tuổi, kẻ phân phối ma túy. A được cho là làm việc tại một sòng bạc bất hợp pháp và phân phối ma túy tại đó. Phát thanh viên Kim Na Ri báo cáo.]
Gương mặt phát thanh viên biến mất, nhường chỗ cho hình ảnh tư liệu. Giọng nói trong trẻo của cô ấy vang lên chồng lấp.
[‘Quốc gia sạch ma túy’ giờ chỉ còn là dĩ vãng. Khi lật tấm thảm trong một căn phòng nhỏ của sòng bạc bất hợp pháp, người ta tìm thấy vô số cocaine (1) và ketamine (2). A, thanh niên 20 tuổi làm việc tại sòng bạc này, bị nghi ngờ phân phối ma túy cho những khách hàng giả dạng…]
(1) Cocaine: Là một loại chất kích thích mạnh, được chiết xuất từ lá cây coca. Nó làm tăng mức dopamine trong não, gây cảm giác hưng phấn, tràn đầy năng lượng, nhưng cũng có thể dẫn đến ảo giác, lo âu, mất kiểm soát và nghiện nặng.
(2) Ketamine: Là một chất gây mê thường được sử dụng trong y học để giảm đau, gây mê hoặc điều trị trầm cảm. Tuy nhiên, khi bị lạm dụng, nó có thể gây ảo giác, mất phương hướng, suy giảm trí nhớ và nguy cơ nghiện.
Căn phòng nhỏ liền kề sòng bạc.
Cô biết rất rõ nơi đang xuất hiện trên màn hình. Làm sao không biết được. Đó từng là nơi cô và Lee Jun cùng nhau cười đùa, nghỉ ngơi yên bình.
Không thể nào, không thể nào…
Như phủ nhận thực tại, Tae Ri lắc đầu, bỏ lại lời phát thanh viên phía sau, đá tung cửa lao ra ngoài.
Cô dồn hết sức chạy xuống cầu thang, hướng tới cửa hàng tạp hóa nơi Park Kang Min đang ở.
Tách. Tách. Tách. Tách! Mưa bắt đầu rơi rồi sao? Nước bắn tung tóe từ vũng nước dưới chân cô.
“Chào mừng… Ơ? Em gái!”
“Điện, điện thoại, điện thoại, cho tôi mượn điện thoại…”
Tae Ri lao vào cửa hàng với gương mặt như vừa chứng kiến một vụ án mạng, hoảng loạn tìm kiếm điện thoại.
Ơ? Ờ… Park Kang Min ngạc nhiên lục túi, lấy điện thoại đưa cho cô.
Tae Ri run rẩy bấm số mà cô thuộc nằm lòng. Gương mặt áp điện thoại vào tai trắng bệch không chút máu, như thể người ta chẳng thể tái nhợt hơn được nữa.
Park Kang Min lo lắng nhìn cô, bước tới kho nhỏ trong tiệm lấy chai nước tăng lực.
– Hiện tại quý khách không thể nhận cuộc gọi, cuộc gọi của quý khách sẽ được chuyển đến hộp thư thoại…
Tae Ri cắn móng tay ‘tạch tạch tạch’, liên tục gọi lại, chờ tiếng người kia. Hộp thư thoại hiện lên, cô gọi lại, rồi lại gọi, gọi mãi đến khi đối phương nhấc máy.
Sau khoảng sáu, bảy lần lặp lại như vậy.
Cô cảm nhận được tiếng ‘cạch’ khi đối phương nhấc máy.
Dù bên kia không nói gì, Tae Ri biết đó là Lee Jun, vội vàng gọi tên anh, giọng vỡ òa vì hoảng sợ.
“A, anh? Em, em là Tae Ri đây! Em là Tae Ri! Em vừa xem tin tức! Cái đó không phải anh đúng không? Anh không phải vì em mà rơi vào rắc rối chứ? A, anh, nghe này! Nếu, nếu là vậy thì em thật sự, em thật sự xin lỗi. Anh, em sẽ tìm cách giải quyết bằng mọi giá. Anh sẽ không sao đâu. Nên, anh. Alo. Alo? Anh. Không nghe thấy em sao? Anh!”
Lo điện thoại bị ngắt, cô liên tục rời tai ra kiểm tra màn hình, nhưng con số thời gian cuộc gọi vẫn đang tăng nhanh.
“A, anh. Anh? Không nghe thấy sao? Em là Tae Ri đây! Anh? Lee Jun oppa!”
Khi Tae Ri gào lên tên Lee Jun trong nỗi đau đớn, cánh cửa trượt của tiệm tạp hóa bị kéo mạnh sang bên.
Roẹt, ầm!
— Còn tiếp —