[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 83

Chương 83
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cứu tôi, cứu tôi, ai đó làm ơn cứu tôi. Bất cứ ai cũng được, ai đó… ai đó…
Ọc ọc… Khi oxy cạn kiệt, ý thức mờ dần, thì một bóng dáng từ tốn bơi tới.
Cô tưởng là người, nhưng nhìn kỹ lại là một con rắn phủ toàn thân bằng lớp nhựa xanh. Cái đầu tam giác áp sát mặt cô, lưỡi thè ra lập lòe. Đôi mắt trong bóng tối vừa đen vừa đỏ. Cô như bị hút vào ánh mắt kỳ lạ ấy, thì đột nhiên con rắn há to miệng, định nuốt chửng cô trong một lần.
…Này, này, này!!
Đúng lúc bị kéo vào miệng rắn, ai đó bắt đầu lay cô dữ dội.
Tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Cổ áo bị nắm chặt, kéo cô lên mặt nước. Khi bị kéo lên, cô vẫn nhìn xuống dưới chân. Con rắn ấy vẫn ở đó, không biến mất, miệng há to chờ đợi. Chờ cô rơi xuống lần nữa.
“…Hộc!”
Mở mắt như trút hết hơi thở bị dồn nén, cô thấy trần nhà cũ kỹ, và giữa khoảng trống ấy là Park Kang Min.
Lưng ướt đẫm lạnh toát. Có vẻ trong lúc bị bóng đè, cô đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
“Woa… may quá. Ôi… em ngủ kiểu gì mà ầm ĩ thế này? Ôi mẹ ơi, anh tưởng tim mình rớt ra ngoài luôn.”
Tae Ri bật dậy, thở hổn hển không kiểm soát được, đảo mắt nhìn quanh.
Cửa kính vỡ tan, một viên gạch nằm lăn lóc ở khoảng hiên nhỏ.
Cô cố gắng nắm bắt tình hình, nhưng đôi mắt vẫn run rẩy, chưa phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Nhận ra ánh nhìn của Tae Ri, Park Kang Min cười lớn ‘haha’ đầy ngượng ngùng, gãi đầu theo thói quen.
“À… cái cửa này không phải anh cố ý làm gì mờ ám để vào đâu nhé. Thật ra anh chỉ định để lại ít đồ ăn trước cửa rồi đi thôi. Biết em không thích mà… nhưng mẹ anh làm một đống đồ ăn cho em, thì làm sao bỏ được chứ, tội trái đất lắm. Dĩ nhiên, em thắc mắc sao anh biết nhà em đúng không? Ừ. Anh không cố ý tìm hiểu đâu, chỉ vô tình biết thôi. Không phải stalker nhé! Dù sao thì anh định để đồ ăn xuống rồi đi lặng lẽ, nhưng nghe tiếng rên rỉ từ bên trong. Có cả tiếng giãy giụa nữa… Nhà con gái sống một mình, anh sợ có chuyện chẳng lành nên hơi… Ừ. Thế nào đó mà phá cửa mất. Ờm. Phá luôn rồi. Xin lỗi nhé.”
Park Kang Min cúi đầu như cầu xin tha thứ, nhưng Tae Ri chẳng để ý, lao ra khỏi nhà.
“Hộc, hộc.”
Xuống cầu thang, cô vài lần suýt ngã vì mất thăng bằng, nhưng mỗi lần đều cố đứng vững và chạy tiếp. Dạ dày cứ nôn nao. Cô muốn nôn hết ra, nhưng không thể.
Một tháng.
Đã một tháng kể từ khi thoát khỏi hắn, nhưng nỗi bất an ngày càng lớn dần.
Cô chạy trốn để sống, nhưng rời khỏi tay hắn, cô lại thấy như sắp chết.
Sống mà chẳng phải sống.
Cô chỉ muốn được ngủ một giấc tử tế.
Cô bước đi trên bãi biển. ‘Ào, ào’ tiếng sóng đập vào tai đau nhói.
Đi trên bãi cát, Tae Ri kéo khẩu trang xuống dưới cằm, ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Một ngôi sao lẻ loi lấp lánh, khẳng định sự tồn tại mãnh liệt.
Hít sâu, mùi biển mặn chát tràn vào mũi.
Cảm nhận bước chân bám theo từ nãy, cô quay lại, thấy Park Kang Min đang ngượng ngùng đứng đó.
Tay hắn cầm hộp đồ ăn, rụt rè đưa ra, lại nở nụ cười chất phác.
“Cùng ăn nhé. Dù sao cũng vì mẹ anh đã kỳ công làm đấy.”
Cuối cùng, trên bờ đá Tae Ri ngồi xuống, hàng loạt hộp đồ ăn được đặt lên. Từ món quen thuộc đến món lạ lẫm.
Cơm ngũ cốc còn ấm được đưa tới, Tae Ri ngoan ngoãn nhận lấy. Park Kang Min phấn khởi xúc từng món lên cơm, cười tươi rói.
Lần này cô không đẩy lòng tốt của anh ra, cầm đũa gắp món ăn anh đặt lên, nhai kỹ rồi nuốt.
Trong lúc nuốt, cổ họng đột nhiên nghẹn lại. Lâu rồi mới ăn món ra hồn, hay vì lâu rồi mới ăn cùng ai đó? Cô ho khù khụ, đấm ngực, thì Park Kang Min nhẹ nhàng đưa chai nước.
“Ăn từ từ thôi. Có ai đuổi theo đâu mà.”
Cô cầm chai nước uống ừng ực, nhưng thứ nghẹn cứng trong cổ vẫn không trôi xuống.
Không có ai đuổi theo.
Đúng vậy, không có ai đuổi theo.
Nhai lại câu nói ấy, nước mắt đột nhiên trào ra. Chẳng có lý do gì để khóc, vậy mà cô khóc như kẻ ngốc.
Hức, hức… Đang ăn ngon lành thì bật ra tiếng nấc, khiến môi Park Kang Min há hốc vì bối rối.
“Anh cho em xem cái đẹp nhé?”
Tae Ri vừa ăn xong, giọng như nhai cát, thì Park Kang Min lôi từ đâu ra một cây pháo hoa.
“Cái này mới toanh đấy.”
Anh giơ cao lên, một cột sáng năm màu ‘xoẹt’ bắn lên trời.
Đôi mắt còn ướt của cô ngước nhìn cột sáng, Park Kang Min lại hào hứng vung qua vung lại, rồi hét lên “Á nóng!” làm rơi pháo.
Anh nhặt lại, cười ‘haha’ chạy trên bãi cát, rồi ‘bịch’ ngã nhào.
“Cái người này sao kỳ vậy nhỉ?” đến lúc ấy, cô bật cười vì sự ngớ ngẩn của anh.
Giờ thì Park Kang Min lại nhìn cô, người vừa bật cười, với gương mặt nghiêm túc.
Ngủ thì co giật, đột nhiên chạy ra bãi biển đi dạo, ăn cơm thì khóc, rồi lại bất ngờ cười. Ngay cả cô cũng tự nghĩ mình là kiểu người mà ai cũng muốn tránh xa.
Park Kang Min nhìn cô như không tin nổi, nhưng rồi anh phủi cát dính trên quần, leo lên ngồi cùng cô trên bờ đá.
Rồi bất chợt ‘phù haha’, hắn ngửa cổ ra sau, cười lớn sảng khoái. Chẳng biết điều gì buồn cười, nhưng tiếng cười dường như có sức lây lan, khiến Tae Ri cũng ôm đầu gối chặt hơn, tựa cằm lên đó và cười theo.
Đã bao lâu rồi cô không cười, giờ cô chẳng còn nhớ nữa.
Trước mặt họ, ngọn lửa pháo hoa vẫn chưa tắt và Tae Ri nhìn nó, tự nhủ.
Đừng yếu đuối. Đừng muốn chết. Dù thế nào cũng phải kiên cường sống tiếp. Ngay cả ngọn lửa vô tri kia còn không muốn tắt, cháy hết mình như vậy, thì một kẻ có sinh mạng như mình sao lại muốn chết chứ?
Phải về nhà thu dọn đồ đạc. Và ngày kia cô phải rời đi.
Sống thôi, cứ sống như vậy. Rồi thế nào cũng sẽ sống được. Rồi sẽ có ngày cô quên hẳn mọi thứ. Ngày vết thương lành lại, ngày những chuyện kinh khủng này trở nên chẳng còn đáng kể.
Những ngày ấy chắc chắn sẽ đến.
***
Khuôn mặt công tố viên trưởng Kim Hee Dong nhăn nhó dữ tợn. Tất cả vì Park Chi Kyung, kẻ từ một át chủ bài tinh nhuệ bỗng chốc biến thành gã đáng ghét chỉ trong một khoảnh khắc.
Hôm nay tại cuộc họp toàn thể, hắn đến muộn 30 phút, rồi thản nhiên ngồi xuống nghịch điện thoại. Đã thế còn ngậm điếu thuốc, khiến Kim Hee Dong tức đến phát điên, không thể tin nổi.
Thằng này điên thật rồi sao?
Những hành vi không thể chấp nhận nổi ngay cả trong một công ty bình thường, vậy mà hắn vô tư làm trong tổ chức công tố, nơi còn khắc nghiệt hơn cả băng đảng.
Dạo này Park Chi Kyung như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ nổ, và hôm nay, vì hắn mà không khí lại như đóng băng.
Chắc ngay cả con trai tổng thống cũng không đến mức này, Kim Hee Dong nghĩ thầm, xoa gáy cứng đờ, giấu vẻ mặt giận dữ lạnh lùng lên tiếng.
“Công tố viên Park Chi Kyung. Đây không phải buổi nhậu. Tắt thuốc đi.”
“…”
“Công tố viên Park Chi Kyung. Tắt thuốc đi.”
“…”
“Này, Park Chi Kyung. Không nghe thấy bảo tắt thuốc à?”
Cuối cùng, không chịu nổi, Kim Hee Dong giật phắt tập tài liệu điều tra trước mặt, ném mạnh về phía Park Chi Kyung.
“Thằng này, dạo này thấy tôi hiền quá đúng không! Bộ đây là phòng khách nhà cậu hả!”
Tập tài liệu trúng ngay mặt Park Chi Kyung rồi rơi xuống, khiến các công tố viên khác đồng loạt giật mình, bật ra tiếng thở hốc.
— Còn tiếp —