[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 82

Chương 82
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
***
Sau khoảng một tuần sống trong căn penthouse, hắn dần trở thành một con thú đội lốt con người.
Park Chi Kyung, kẻ từng tỉ mỉ đến đáng sợ, giờ đây chẳng bao giờ đúng giờ, uống rượu thâu đêm đến khi trời sáng, rồi mang theo mùi rượu nồng nặc đi khắp văn phòng công tố.
Dù công việc chất đống, hắn chẳng thèm ngó tới, chỉ ở penthouse uống rượu và chơi bài. Rồi lại uống rượu, ngồi nhìn một ả điếm xinh đẹp tự sướng, rồi lại uống rượu. Hắn nhìn cảnh đám người làm tình tập thể với đôi mắt vô hồn, nuốt thuốc ngủ, ngủ thiếp đi, rồi lại dậy muộn. Trở lại penthouse, vòng lặp ấy cứ tiếp diễn.
Hắn muốn tỉnh táo. Nhưng không thể tỉnh táo. Hắn muốn làm người. Nhưng cũng chẳng thể làm người.
Dẫu vậy, hắn vẫn muốn tỉnh táo, vẫn muốn làm người.
Vì thế mà hắn rời penthouse, chuyển đến một khách sạn. Nơi hắn từng đến cùng Kang Tae Ri. Hương thơm của cô dường như vẫn còn đậm đà trên chiếc gối cô từng nằm. Đêm đến, hắn úp mặt vào gối, tự thỏa mãn không biết bao nhiêu lần.
Ánh nắng gay gắt lùa qua khe cửa làm hắn nhăn mặt, giơ một tay che mắt, rên lên khe khẽ.
Hắn thở đều, lần mò lấy đồng hồ, nheo mắt kiểm tra giờ giấc.
10:34 sáng. Chẳng dùng thuốc mà khái niệm thời gian vẫn không trở lại.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, tay phải khẽ run lên. Dấu vết của lần tự sướng dữ dội.
Hắn trần truồng bước vào phòng tắm, tắm rửa, rồi lấy một bộ vest mới mặc vào. Chải tóc gọn gàng, đeo thẻ công tố viên lên cổ.
Xịt nước hoa lần cuối, cầm cặp và rời khỏi phòng khách sạn.
Hắn đeo lên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo không chút tì vết của một con người.
Khi mở cửa phòng làm việc mang tên Park Chi Kyung, không khí như thường lệ trầm xuống nặng nề.
Hắn gật đầu thay cho lời chào, bước vào, viên thư ký ngập ngừng lên tiếng.
“Dạ… có khách đang đợi, thưa ngài thanh tra.”
Chi Kyung treo áo khoác lên mắc, quay lại với vẻ mặt ngờ vực. Đúng lúc ấy, cửa phòng riêng bật mở, một người bước ra.
Hơn cả hắn, không một tì vết, nghị sĩ Park đứng đó nở nụ cười.
Phòng riêng với rèm kéo lên ngập tràn ánh sáng. Chi Kyung như bị ánh nắng làm phiền, nhắm hẳn mắt lại, môi mím chặt.
Nghị sĩ Park thong thả nhấp trà, đặt tách xuống bàn mở lời trước.
“Cả người nồng nặc mùi rượu, không giống con chút nào.”
“…”
“Dạo này con sống ở đâu? Mẹ con lo lắm đấy.”
Không một lời đáp lại. Ánh mắt lạnh lùng của nghị sĩ Park dán chặt lên mặt hắn.
“Nhìn bố một chút xem nào. Lâu rồi không gặp con trai lớn của bố.”
Như một đứa trẻ ngoan ngoãn, Chi Kyung chậm rãi mở mắt nhìn nghị sĩ Park. Dù đối diện theo ý cha, ánh mắt hắn lại như ngôi nhà hoang chẳng ai ở.
Nghị sĩ Park đang cau mày, dần thả lỏng. Ông khẽ nhướn mày, cười nhạt.
“Kim Hee Dong bảo thế này. Dạo này con như thằng mất trí, chỉ còn cái vỏ là Park Chi Kyung, còn lại chẳng giống chút nào. Ta vốn không tin…”
Nhưng nhìn bộ dạng con bây giờ, ta đành phải tin.
Lẩm bẩm câu sau, nghị sĩ Park lại đưa tách trà lên môi. Động tác bình thản cứng như sắt, không chút dao động.
“Nhưng ta chẳng hiểu nổi. Lý do gì khiến con suy sụp đến thế này, Chi Kyung?”
Ánh mắt Chi Kyung vốn đậu nơi cửa sổ, lặng lẽ chuyển sang nghị sĩ Park. Nó mong manh như sắp đổ vỡ. Không thiện ý, không thù địch, một đôi mắt trống rỗng chẳng cảm xúc, nhưng trong mắt nghị sĩ Park lại hiện lên điều khác.
Một ngọn lửa đỏ rực cháy âm ỉ của sự thù hận.
Nghị sĩ Park không né tránh ngọn lửa ấy, bật cười khẩy, vẻ mặt khó tin.
“Con. Con trai lớn của bố. Lại dao động chỉ vì một con nhóc tầm thường.”
Chuyện này thật vô lý… Lẩm bẩm như tự nói, nghị sĩ Park gãi trán, đặt tách trà xuống, ngả sâu vào ghế. Tư thế đan tay tao nhã.
“Thôi được. Có thể thế thật. Giờ con đang giận vì mất đi món đồ chơi, chắc hẳn chưa kịp tận hưởng đủ. Từ nhỏ con đã vậy rồi. Một khi mê thứ gì thì chỉ biết đào sâu vào nó. Đến khi tự chán mới thôi. Trước đó chẳng ai ngăn nổi.”
Nghị sĩ Park nhìn xuyên thấu Chi Kyung, gõ nhẹ tay lên ghế. Bình thường, đứa con trai lớn này hẳn đã cụp mắt từ lâu, nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao lại không né tránh ánh mắt ông.
Thậm chí còn như đang gầm gừ, trèo cao hơn để nhìn xuống. Lúc này nghị sĩ Park mới đổi tư thế. Vẫn điềm tĩnh, nhưng giữa những ngón tay đan chặt ẩn chứa sức mạnh dữ dội hơn bao giờ hết.
“Chưa từng thắc mắc sao Chi Kyung? Vì sao ta đối xử với mẹ con và em con khác với con?”
“…”
“Họ không bao giờ hiểu được những người như chúng ta. Hiểu không Chi Kyung? Người duy nhất hiểu được con là ta, và người duy nhất hiểu được ta cũng chỉ có con. Ta hiểu cả trăm cả nghìn lần tại sao con lại chơi trò đùa ấy, nhưng chính con bé đó lại không hiểu con. Thứ cảm xúc con đang dành cho nó cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là sự ám ảnh và điên cuồng với một kẻ không theo ý mình thôi.”
“…”
“Người ta gọi đó là chứng cuồng. Vậy nên Chi Kyung à. Tìm món đồ chơi khác đi. Với Kang Tae Ri, con đã chẳng còn là con người nữa rồi.”
Nghe đến cái tên Kang Tae Ri, nét mặt Chi Kyung thay đổi kỳ lạ. Không cau có, chẳng mỉm cười.
“Việc con bé biết bản chất thật của con, đúng là đáng tiếc.”
Chi Kyung chớp chớp hàng mi dài với khuôn mặt phẳng lì như tờ giấy trắng chẳng vẽ gì.
“Vậy nên đừng có giỡn mặt với con.”
Trước giọng điệu như nhai ra nhổ vào của nghị sĩ Park, Chi Kyung vốn vô biểu cảm bỗng khẽ nhếch môi, như thể nghe thấy một giai điệu vui tai trong im lặng, rồi bất ngờ bật cười khùng khục.
Hắn rút bao thuốc, ngậm một điếu dài vào kẽ răng. Đưa bật lửa lên gần miệng, hắn nheo mắt, xoay bánh xe bật lửa ‘tạch, tạch’.
Châm lửa, hút một hơi sâu, hắn ngả người vào ghế nhìn thẳng nghị sĩ Park.
Hắn phả làn khói dài về phía nghị sĩ Park, rồi lại cười khẩy một tiếng.
Gạt tàn thuốc rơi xuống giữa hai chân dang rộng, đưa điếu thuốc lên miệng lần nữa, hắn chỉ tiếp tục cười.
Trước thái độ kỳ quặc của đứa con trai lớn khác hẳn ngày thường, khuôn mặt nghị sĩ Park dần trở nên lạnh băng.
Cảm giác nhục nhã như bị một nụ cười chế giễu triệt để chẳng thể dễ dàng xua tan.
***
Cô mơ một giấc mơ.
Park Chi Kyung xuất hiện bóp cổ cô không chút thương tiếc.
Khụ, hộc, dù cô ra sức vùng vẫy để gỡ cánh tay hắn ra, làm mọi cách cũng không thoát được tay hắn. Cào cấu điên cuồng mà chẳng để lại được vết xước nào trên người hắn, cô tức đến phát điên.
Ọc ọc… Đột nhiên cơ thể bắt đầu chìm xuống nước. Park Chi Kyung đang bóp cổ cô, dần xa ra. Hắn chìa tay về phía cô đang chìm xuống, nhưng cô không nắm lấy. Ọc ọc, cô chìm sâu hơn vào lòng nước. Hắn đứng đó nhìn xuống cô đang chìm như xem trò tiêu khiển.
Cô đảo mắt nhìn quanh. Giờ chẳng còn thấy gì nữa. Chỉ có bóng tối đen kịt. Trong bóng tối ấy, Park Chi Kyung cũng không còn. Hơi thở nghẹn lại từng nhịp. Dưới đáy biển sâu, một ý nghĩ chợt lóe lên.
Nếu đây không phải mơ mà là thật thì sao? Nếu Park Chi Kyung thực sự ném cô xuống biển khi đang ngủ thì sao?
Lưng cô lạnh toát. Gáy tê buốt. Rõ ràng cô từng muốn chết, nhưng khi đối diện với cái chết, cô lại muốn sống. Tha thiết muốn sống.
Từ lúc ấy, cô bắt đầu vùng vẫy để ngoi lên mặt nước, nhưng dù có giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn chỉ ở nguyên chỗ cũ.
— Còn tiếp —