[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 81

Chương 81
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mẹ kiếp, người đàn bà ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn Chi Kyung. Hắn chậm rãi chớp mắt, rồi từ tốn mở miệng. Giọng nói chậm hơn bình thường rất nhiều, phát âm cũng không rõ ràng.
“Cút đi… con điên. Nếu không muốn chết thì…”
Ngay lập tức, cổ ả bị bóp nghiêng, rồi ‘ầm’, người đàn bà bị ném bay ra ngoài. Tiếng thét ‘Á!’ vang lên, nhưng chẳng ai coi đó là chuyện lớn. Căn penthouse này vốn là nơi diễn ra đủ thứ vượt ngoài sức tưởng tượng.
Hắn cài lại khóa thắt lưng, chậm chạp đứng dậy khỏi ghế. Bước một bước thì lảo đảo, lắc đầu để lấy lại tinh thần, đi tiếp về phía trước lại lảo đảo, rồi bước nữa, lảo đảo… Cuối cùng, ‘ầm’, hắn ngã nhào xuống sàn, nằm vật ra như kẻ say xỉn.
Nhìn trần nhà quay vòng vòng, chóng mặt đến buồn nôn, hắn nhắm mắt lại.
Ký ức sao mà tự nhiên đến vậy. Không cần cố nhớ, nó vẫn tự trồi lên, khiến hắn quên đi xung quanh. Những kỷ niệm bất ngờ nhảy ra từ những góc không ai ngờ tới, và Chi Kyung nhớ lại tất cả về Tae Ri.
Làn da trắng ngần với mái tóc đen nhánh, lớp da hồng hào bên trong và cái mùi thanh xuân chết tiệt ấy. Tiếng khóc lấp lánh khi nằm dưới hắn, thói quen e thẹn che miệng mỗi lúc cười, hay… liệu hắn đã từng thấy nụ cười của cô dù chỉ một lần chưa nhỉ?
Hắn thử gọi lại hình ảnh cuối cùng của cô trong cái đầu óc lộn xộn này.
Bình thường cô đã như một bông hoa xinh đẹp tỏa hương dịu dàng, nhưng hôm ấy, cô đẹp đến mức khiến hắn nghi ngờ liệu đó có phải bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ không, liệu có phải cùng một người không. Có phải cô cố tình làm thế để làm mù mắt hắn, để khiến tim hắn ngừng đập không? Cô bảo hắn, đệch mẹ, chết đi.
Kỳ lạ thay. Cô rõ ràng còn sống mà cứ như đã chết. Chưa chết nhưng lại giống như từ đầu chẳng tồn tại trên đời này. Với hắn, cô vừa xa xôi, vừa sống động đến lạ.
Cơn buồn ngủ ập tới. Ngáp ngủ đến mà cô vẫn chẳng đến.
Hắn cắn chặt môi. Cơn giận cứ trào lên mãi. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến mình đau đớn đến mức muốn chết thế này, dù chỉ là một ngày sớm hơn. Hắn muốn nhổ tận gốc cái nguyên nhân ấy. Nhưng nguyên nhân đó đã rời xa hắn, không thể tìm thấy, và nỗi mất mát khi mất cô chẳng thứ gì bù đắp nổi.
Tác dụng của thuốc ngủ thật đáng gờm. Dù lòng không muốn, hắn vẫn cứ cười. Nụ cười chẳng thể kiểm soát. Cuối cùng, hắn lấy một tay che mắt, cười như kẻ điên suốt một lúc lâu.
Gửi Tae Ri của anh.
Tae Ri của anh. Em có biết không?
Hai năm trước, sau khi chia tay ở khách sạn, anh chưa từng quên em dù chỉ một giây. Anh đã theo dõi em rất lâu.
Anh biết em mang khuôn mặt nào bước đi trên khuôn viên trường, khuôn mặt nào trở về nhà, khuôn mặt nào ăn tối cùng bố mẹ, anh đã quan sát hết cái cuộc sống buồn chán và tẻ nhạt của em.
Anh thấy thương em. Em như chú chim non yếu ớt bị nhốt trong lồng bởi người cha ấy. Anh muốn mở cánh cửa lồng đó cho em. Anh muốn cho em tự do.
Vậy nên, Tae Ri của anh. Dù anh cố gắng hiểu em thế nào, anh vẫn không thể hiểu nổi.
Anh đã giải phóng em khỏi người cha giam cầm em, nhờ anh mà em được nếm trải tự do mà em chưa từng có.
Dĩ nhiên, anh cũng muốn sửa cái tính bồng bột và ngang ngược của em.
Thế nên nhìn xem. Nhìn em bây giờ đi. Nhờ anh mà em có được tình cảm gia đình mà trước giờ chưa từng có.
Nhờ anh mà em hiểu đời, nhờ anh mà em từ một cô bé ngây ngô trở thành người trưởng thành đàng hoàng, vậy sao em không biết ơn anh? Điều đó khiến anh tức điên lên.
Vậy nên, Tae Ri của anh.
Hãy đi thật xa khỏi anh. Đừng bao giờ ngoảnh lại, đừng chần chừ, hãy đi xa hết mức có thể và trốn thật kỹ khỏi anh.
Ngày nào đó em rơi vào tay anh… đến lúc đó, có lẽ anh sẽ thật sự giết chết em mất.
Cảm giác vừa chạm đỉnh cao thì lại rơi xuống vực thẳm. Tưởng cô đến, hóa ra chỉ là giấc ngủ ập tới.
15. Gửi Tae Ri của anh Ⅲ
Gửi Tae Ri của anh.
Tae Ri của anh.
Khi em rời đi, anh mới nhận ra.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em cuốn hút. Vì em mà cơ thể anh bừng lên. Vì em mà đầu óc anh nóng rực. Vì em mà trái tim anh rối bời.
Anh đã rơi vào tình yêu.
***
Việc Park Chi Kyung vẫn chưa bắt được cô chỉ có thể là một trong ba điều.
Hoặc là hắn đã bỏ cuộc, hoặc là từ đầu hắn chẳng có ý định tìm, hoặc là hắn vẫn chưa tìm ra.
Với tài lực và quyền lực của Park Chi Kyung, cô từng nghĩ chỉ vài ngày là hắn sẽ dễ dàng tìm ra, nhưng thực tế dường như không hoàn toàn như vậy.
Dân số khoảng 51 triệu người. Tìm một người trong số đó, có vẻ ngay cả với hắn cũng là chuyện khó khăn. Mỗi lần như thế này, cô lại nhận ra rằng rốt cuộc hắn cũng chỉ là con người như cô mà thôi.
Dù đã xa cách hắn, Tae Ri vẫn gặp Park Chi Kyung mỗi ngày. Những cơn ác mộng về hắn vẫn tiếp diễn, nỗi sợ hãi bị bắt và sự cảnh giác chẳng hề giảm đi.
Cả thân thể lẫn tâm hồn, chẳng có gì dễ chịu trong chuỗi ngày lặp lại ấy. Dẫu vậy, Tae Ri từng cảm thấy cái vòng quay đơn điệu như bánh xe hamster kia lại là điều bình yên.
“Em gái, chào em!”
“Em gái, em ăn cơm chưa?”
“Em gái, anh dẫn em đi tham quan làng nhé?”
“Em gái, con người đôi khi cũng cần quang hợp đấy!”
“Em gái, em gái, em gái…”
Vừa thoát khỏi một gã họ Park, giờ lại có một gã họ Park khác bắt đầu làm phiền cô.
Đi đâu cũng thấy Park Kang Min, đi đâu cũng thấy Park Kang Min vẫy tay. Anh lẽo đẽo bám theo sau cô, trông chẳng khác gì một chú chó trắng vui mừng vẫy đuôi điên cuồng mỗi khi thấy người. Không, với nước da ngăm đen của anh, có lẽ giống chó vàng hơn chăng.
“Em gái!”
Cô vừa mua ramen xong bước ra thì anh lại từ đâu nhảy xổ tới, làm Tae Ri giật mình.
Có nên đánh thằng chả một cái không, cô nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ liếc nhìn khó chịu rồi lặng lẽ bước qua mà đi về nhà. Như thường lệ, Park Kang Min lại lon ton chạy theo, bắt chuyện.
“Em tối nay có rảnh không? Mẹ anh bảo muốn gặp em lâu rồi. Cùng ăn tối nhé? Em có ăn cay được không? Thích món gì thì nói anh bây giờ đi, anh sẽ nói lại với mẹ.”
Tae Ri như kẻ điếc, chỉ kéo vành mũ xuống thấp hơn, chẳng thèm đáp. Park Kang Min cũng như kẻ mù, vẫn tiếp tục nói mặc kệ thái độ của cô.
“Em ăn ramen nhiều quá đấy. Cứ thế này là toang thật luôn. Dĩ nhiên ramen ngon thật. Nhưng con người đôi khi cũng phải ăn cơm, ăn bánh mì, ăn rau, ăn thịt chứ. Cứ ăn mỗi ramen thì gió thổi cái là bay mất luôn. Thấy chưa! Giờ nhìn xem! Em vừa lảo đảo đúng không? Đúng chứ? Đúng không?”
Tae Ri dừng bước, Park Kang Min đang thu hẹp khoảng cách phía sau cũng dừng theo. Cô quay lại, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống.
Park Kang Min vẫn cười ngây ngô với khuôn mặt chất phác, nhưng trên khuôn mặt ấy, hình ảnh Park Chi Kyung cứ liên tục chồng lấp lên. Dù Park Chi Kyung mang vẻ thành thị sắc sảo, chẳng có điểm nào giống anh.
Càng nhìn khuôn mặt ấy, cô càng muốn chết. Thật đấy. Cô biết mình chẳng thể làm gì để giết được hắn, nên thà chết còn hơn. Vậy mà Park Chi Kyung cứ bám riết trong đầu cô không chịu rời đi. Vì ghét điều đó, cô hét lên. Trút giận vô cớ lên một người chẳng liên quan.
“Tôi nói không thích rồi mà! Tôi không thích! Anh không hiểu tiếng Hàn à? Và đừng có gọi tôi là em gái, em gái hoài mà làm như quen thân lắm vậy. Tôi là em gái anh hồi nào?”
“…Tại em không nói tên mình cho anh biết…”
“Vậy đấy. Sao tôi không nói tên mình cho anh nhỉ?”
Trước câu nói bất ngờ chuyển sang giọng ngang hàng, Park Kang Min tròn xoe mắt.
“Là để giữ khoảng cách đấy. Anh lớn rồi mà không có chút tinh tế nào sao?”
A… Park Kang Min lập tức xịu mặt, gãi gãi cổ, lí nhí nói. Giọng anh đầy vẻ ủ rũ.
“…Xin lỗi nhé. Anh chỉ… muốn thân với em thôi…”
“Tôi thì không.”
Ánh mắt hắn dán xuống đất trông sao mà thảm thương, nhưng cô cố tình lạnh lùng hơn, quay lưng bước đi. Cô thấy có lỗi, nhưng hy vọng anh đừng đến gần nữa.
Giờ đây, lòng tốt của người khác chỉ khiến cô khó chịu. Nhờ anh mà tôi ngày càng trở thành kẻ cô độc đấy.
— Còn tiếp —