[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 80

Chương 80
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Hắn hiểu ý nó nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Dạo này căng thẳng ngập đầu ngập cổ. Ý nghĩ đầu tiên là tìm đại một ai đó để trút hết vào. Hắn muốn quên cô đi, dù chỉ trong chốc lát.
Nếu cứ thế này, có lẽ hắn sẽ là kẻ chết trước mất.
Với tâm thế ấy, hắn đến chỗ đó, nhưng kỳ lạ thay, chẳng có hứng thú làm tình với bất kỳ ai mà chỉ ngồi hút thuốc liên tục.
Ngày trước khói thuốc quấn lấy lưỡi hắn ngọt ngào bao nhiêu, thì giờ đây lại rời rạc, chẳng hòa hợp chút nào. Chỉ còn lại cái vị thuốc lá gay gắt, kinh tởm. Vậy mà số thuốc hắn hút vẫn cứ tăng lên.
“A, a, a!”
“Hừ, hừ. Cho anh xem ngực em đi, lắc mạnh thêm chút nữa xem.”
“A, anh, sâu, sâu quá, a!”
“Thích không? Hửm? Anh làm tốt không? Thích muốn chết với của anh đúng không?”
“A, thích, a, thích!”
Bốn phía là một bữa tiệc của những tiếng rên rỉ quấn quýt như dã thú. Hút một hơi sâu, má của Park Chi Kyung hóp lại như một cái hố khi hắn mạnh mẽ rít lấy điếu thuốc.
Hắn vô cảm quét mắt qua cái cảnh nhầy nhụa của buổi tiệc loạn lạc rẻ tiền trong căn penthouse xa xỉ, chỉ biết phì phèo điếu thuốc.
Đã 504 giờ trôi qua kể từ khi Kang Tae Ri bốc hơi. Như thể từ đầu cô ấy chưa từng tồn tại trên đời, biến mất hoàn toàn không dấu vết.
Hắn từng tự tin nghĩ chỉ cần một ngày là đủ để đưa cô ấy trở lại bên mình, nhưng cái sự kiêu ngạo ấy đã bị giẫm đạp từ lâu.
Reng, reng, reng.
Hắn phả khói thuốc, nhìn màn hình điện thoại đang rung lên rồi áp vào tai. Giọng nói đầy vẻ kính cẩn của đối phương vang lên. Là ông trùm lần trước.
– Ngài thanh tra, xin lỗi ạ. Bọn tôi đã cố tìm kiếm khắp nơi, nhưng mà, cái này khó hơn tưởng tượng nhiều. Xin ngài cho bọn tôi thêm chút thời gian nữa thôi.
“Tôi đã cho rồi đấy, còn chưa đủ sao?”
– Dạ, đúng ạ. Đúng thế ạ. Ngài đã rộng lượng lắm rồi. Ôi, thật ngại quá. Bọn tôi đúng là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng mà tìm một người bình thường, à không, một người tử tế thế này thì lại là lần đầu.
Người bình thường. Đến đoạn đó, Chi Kyung khẽ cười. Hắn cắn chặt đầu lọc thuốc bằng răng cửa, cơ hàm dưới căng lên, rung động như đang gầm gừ tức tối.
“Sếp à.”
– Dạ, ngài thanh tra.
“Tôi trả tiền để ông làm việc đó đấy. Tìm một người tử tế thôi. Ông bảo là làm được mà.”
– Dạ, đúng là thế. Nhưng mà…
Lại thêm một chuỗi biện minh từ phía bên kia, những đường gân xanh trên mu bàn tay đang xoa mí mắt mệt mỏi của hắn bỗng chốc nổi lên rõ rệt. Bàn tay khẽ run đưa lên vuốt mái tóc được chải chuốt cẩn thận, hắn cười tự giễu, gạt tàn thuốc xuống giữa hai mũi giày.
“Đm, thằng khốn này.”
Giọng nói đều đều, không cao thấp của hắn tuôn ra một tràng chửi thề. Âm giọng ấy tự nhiên đến mức như thể chỉ đang hỏi thăm tình trạng của đối phương, nhưng gương mặt đã bị rút sạch mọi biểu cảm như thủy triều rút xuống lại chẳng hề tự nhiên chút nào.
“Nếu không làm được thì cứ xin lỗi rồi rút êm đi cho sạch sẽ. Đừng có lải nhải mấy lời bào chữa vớ vẩn với tôi. Ông nghĩ tôi trả đống tiền đó để ngồi nghe ông biện minh à?”
– …Dạ. Tôi, tôi thật sự xin lỗi.
“Tôi cho ông thêm một tuần nữa.”
Hắn thả rơi điếu thuốc xuống, dùng mũi giày hung hãn giẫm nát, rồi thêm vào một câu.
“Nếu trong thời gian đó mà không tìm được, thì ông cứ vác mặt đến gặp tôi. Tôi sẽ dạy cho ông biết ‘thật sự xin lỗi’ là thế nào cho rõ ràng. Hiểu chưa?”
– Dạ, ngài thanh tra. Tôi hiểu rồi ạ.
Khuôn mặt gọn gàng méo mó vì cơn giận. Chi Kyung ném điện thoại lên bàn, ngả người sâu vào ghế da, rồi nhắm mắt lại, cau mày xoa huyệt thái dương.
Hắn hiểu.
Ở Hàn Quốc này, cứ tưởng là một mảnh đất nhỏ bé, nhưng để tìm một người thì lại rộng lớn đến không ngờ.
Dẫu vậy, điều hắn không thể hiểu nổi chính là lý do cô đột nhiên bỏ đi không một lời.
Càng nghĩ đầu óc hắn càng trở nên rối bời. Tâm trí hỗn loạn như một chiếc ghế đổ ngã, như quần áo vương vãi khắp nơi như chiếc gạt tàn vỡ tan.
Bàn tay run rẩy nắm lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu dài ngậm vào miệng. Điếu thuốc chẳng rời môi hắn lấy một khắc. Đúng lúc ấy thằng bạn bước tới, khoác tay lên vai hắn.
“Cái đó không chơi à? Thử một điếu cần đi?”
Một điếu cần sa được chìa ra trước mặt Chi Kyung. Bình thường hắn sẽ từ chối ngay, nhưng lần này hắn chỉ lặng lẽ nhìn nó, khiến thằng bạn hào hứng thao thao bất tuyệt về tác dụng của cần sa, trông chẳng khác gì một gã bán thuốc đang chào hàng bác sĩ.
“Thành phần THC* trong cần sa sẽ kích thích hệ thần kinh khoái cảm trong não, khiến thính giác, thị giác, vị giác nhạy bén hơn. Với mấy đứa mới thử như cậu thì lúc đầu sẽ phê lắm. Mọi thứ trên đời đều trở nên kỳ diệu, buồn cười, và thực sự hạnh phúc. À! Đồ ăn cũng ngon gấp mấy lần, nên tối nay đè một con bé xinh xắn ra mà nếm thử đi. Đỉnh thật đấy.”
*THC (Tetrahydrocannabinol) là chất có trong cần sa, gây cảm giác phê, hưng phấn, thư giãn và làm tăng độ nhạy của giác quan. Nó có thể giúp giảm đau, kích thích thèm ăn nhưng cũng gây ảo giác, lo âu và nghiện nếu lạm dụng.
Ngoài ra còn những lời như miệng sẽ khô vì nước bọt không tiết ra, cảm giác thời gian trôi khác với thực tế, những ý nghĩ viển vông hay ảo giác sẽ trở nên chân thật hơn, cứ thế tuôn ra không ngừng.
Đúng câu cuối cùng khiến hắn thoáng dao động, muốn thử.
Những ý nghĩ viển vông hay ảo giác trở nên chân thật.
Nếu say thứ này, liệu hắn có thể thấy được cô không?
Rồi hắn lắc đầu. Trước khi tìm được cô, hắn không được phép đánh mất chính mình. Hắn phải sống tỉnh táo hơn, nguyên vẹn hơn. Chỉ có vậy hắn mới tìm được cô.
Chi Kyung dùng mũi giày đạp mạnh lên chân thằng bạn đang chìa cần sa trước mặt, bảo nó cút đi. Thay vào đó, hắn lấy từ trong túi áo khoác một lọ thuốc màu cam nhạt.
Thuốc ngủ.
Kể từ khi Kang Tae Ri bỏ đi, giấc ngủ cũng rời bỏ hắn, dù có làm gì cũng chẳng ngủ được. Nhiều nhất là hai tiếng một ngày, mà cũng phải say xỉn đến mức ngất đi, gọi là ngủ thì đúng hơn là mất ý thức.
Vì thế, đôi khi hắn tự hỏi liệu những gì hắn thấy, hắn cảm nhận có phải là mơ không. Những ngày mà hiện thực như giấc mơ, giấc mơ lại như hiện thực cứ lặp đi lặp lại mãi.
Hắn lật ngược lọ thuốc trên tay, đổ ra rào rào. Chẳng buồn đếm xem bao nhiêu viên, hắn há miệng tống hết vào, rồi nuốt xuống cùng với rượu.
Một sự kết hợp tệ hại nhất.
Ực, hắn đẩy hết đám viên thuốc nhỏ xuống cổ họng, ngửa đầu ra sau thoải mái. Đôi mắt lờ đờ chớp chớp, chờ đợi giấc ngủ kéo đến.
Khả năng vận động giảm sút rõ rệt, cơ thể rã rời, và ngay lập tức hắn cảm thấy như đang lơ lửng giữa không trung.
Quả nhiên, sự pha trộn giữa thuốc ngủ và rượu vừa là tệ nhất, vừa là tuyệt nhất.
Chi Kyung bắt đầu cười khúc khích không lý do, rồi ăn ngấu nghiến cả mấy chục thanh chocolate trong khi ngồi đó, thứ mà bình thường hắn chẳng bao giờ đụng đến.
Hắn nghĩ vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi giống hệt hương vị của cô, thứ hắn từng say mê thưởng thức. A, nỗi buồn chợt dâng lên khi cái vị ấy dần phai nhạt trên lưỡi.
Ngay lập tức, bên dưới có phản ứng. Hắn nhắm mắt, xoa xoa phía trước quần. Dù rõ ràng đã nhắm mắt, tầm nhìn lại rực rỡ sắc màu. Đắm mình trong cảm giác ngây ngất, hắn xoa mạnh hơn, rồi cảm nhận hơi ấm của ai đó lướt qua đùi. Hắn chậm rãi mở mí mắt đang cau lại, tự nhiên cúi xuống nhìn, thì thấy Kang Tae Ri ở đó.
Quỳ giữa hai chân hắn, cô ấy tựa một bên má lên đùi hắn, lặng lẽ ngước nhìn hắn và mỉm cười.
“…Sao giờ em mới đến, em yêu…”
Hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo của Kang Tae Ri, vuốt ve má cô, mân mê thật lâu, rồi nhét dương vật của mình vào miệng cô.
Mái tóc mềm mại như cánh hoa của cô khẽ đung đưa dưới chân hắn.
Hắn nắm cằm cô, người đang thành thạo mút lấy hắn, kéo lên định hôn, nhưng rồi khựng lại. Mùi hương cơ thể không phải của cô.
Ừm, hắn nhắm mắt lại lần nữa. Khi mở mắt ra, người trước mặt hắn không còn là Kang Tae Ri. Một cảm giác tuyệt vọng trỗi dậy.
“Anh đẹp trai sao lại tự ngồi sục một mình thế? Người sẵn sàng hầu anh đầy ra mà. Đút vào trong em đi, anh.”
Một ả đàn bà phô bày bộ ngực căng tròn, ngang nhiên ngồi lên đùi Chi Kyung, quàng tay qua cổ hắn.
Với khả năng vận động bị suy giảm nghiêm trọng, Chi Kyung không thể điều khiển cơ thể theo ý muốn, dù đầu óc vẫn nghĩ khác.
Ả ta nắm lấy cột dương vật đang cương cứng của Chi Kyung, cố gắng cho vào, nhưng không thành. Thứ vốn trông thô kệch, to lớn đến ngu ngốc ấy đã xìu xuống chỉ trong tích tắc.
— Còn tiếp —