[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 79

Chương 79
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Kang Min vốn đang đờ đẫn như người mất hồn, bất chợt ngước nhìn ra biển cả mênh mông và bật cười ha hả. Tiếng hải âu kêu quang quác như thể đang chế giễu anh, rồi vỗ cánh bay xa tít tắp về phía chân trời.
Có lẽ anh là kẻ không chịu nổi sự tĩnh lặng, nên chẳng mấy chốc đã nhanh chóng đổi đề tài, bắt đầu ba hoa đủ thứ chuyện trên đời.
Sự lắm lời của anh vừa khiến người ta bực bội, lại vừa mang đến một cảm giác kỳ lạ, dễ chịu, và so với Park Chi Kyung, kẻ lúc nào cũng khiến người khác nghẹt thở, thì cái vẻ rất đỗi con người này của anh lại như một luồng gió mát, làm lòng người bỗng nhẹ nhõm, thông thoáng lạ thường.
***
Suốt chặng đường đến đích, anh ngồi sau tay lái, chìm trong dòng suy tư miên man. Chiếc xe lướt trên đường, lúc thì dừng lại bên lề, lúc thì tiếp tục lao đi, lặp lại chẳng theo quy tắc nào.
Mỗi khi cảm thấy như sắp nắm bắt được điều gì đó, anh đạp phanh gấp, dừng xe lại. Còn khi mọi thứ lại trở nên mịt mù, anh đạp ga để bánh xe lăn tiếp, lòng vẫn trĩu nặng những câu hỏi. Điện thoại từ phòng kiểm tra réo lên hàng chục cuộc, nhưng anh chẳng buồn nhấc máy.
‘Đừng… kết hôn.’
‘Dẫu có ngày nào đó anh sẽ làm điều đó, nhưng giờ thì… giờ thì đừng. Tôi thấy hình như anh chẳng thích chuyện này chút nào.’
‘Và thật ra thì… hôm đó tôi đã giả vờ không thấy gì mà bỏ chạy. Không phải vì tôi mong anh chết đâu.’
‘Cho nên… hãy sống thật lâu, thật lâu vào nhé.’
Cái đứa như em đúng là đồ tệ bạc trong cả chuyện tình ái.
Nói những lời đẹp đẽ như thế, làm trái tim tôi rung lên từng nhịp, bảo tôi hãy sống.
Vậy mà rồi em lại nhẹ nhàng quay lưng, bỏ tôi lại một mình và biến mất như cơn gió thoảng. Em bảo tôi sống, hay là em muốn tôi chết đây?
Vậy thì tại sao em lại rời đi vội vã đến thế. Hình ảnh em chạy trốn như bị thứ gì đó rượt đuổi, cứ mãi ám ảnh trong đầu tôi không sao quên được. Thứ gì đã khiến em hoảng sợ đến vậy. Là tôi sao. Rốt cuộc là vì cái gì?
Những ý nghĩ lan tỏa rộng khắp, để rồi cuối cùng lại quay về cái điểm chết tiệt ban đầu.
Kang Tae Ri giờ này đang ở đâu?
Bàn tay nắm chặt vô lăng nổi đầy gân xanh. Hắn đưa tay run rẩy vuốt mái tóc được chải chuốt kỹ càng, khẽ cười nhạt, rồi rút một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Vị đắng của thuốc lá chạm đầu lưỡi, hôm nay sao mà đậm đà đến lạ.
Những tòa nhà trong khu phố chờ tái xây dựng trông xơ xác, tiêu điều. Chi Kyung đỗ xe trên khoảng đất trống phía trước, bước xuống từ chiếc sedan sang trọng chẳng chút hợp cảnh với nơi này.
Hắn đút tay vào túi quần, thong thả bước vào tòa nhà cũ kỹ.
Không có thang máy nên hắn đành leo từng bậc thang, mỗi lần bước hai bậc một. Mùi ẩm mốc khó chịu của tòa nhà xộc thẳng vào mũi khiến hắn cau mày.
Lên đến tầng bốn, hắn với tay nắm lấy cái tay nắm cửa tròn xộc xệch, tưởng chừng sắp rơi ra, rồi đẩy cửa bước vào với một tiếng kẽo kẹt. Bên trong có vài gã đàn ông tụ tập thành nhóm, vừa cười hô hố vừa phì phèo thuốc lá, đồng loạt quay sang, ánh mắt thô tục của chúng dán chặt vào Chi Kyung – kẻ sang trọng lạc loài giữa chốn này.
Tay ông trùm ở đây, vốn đang ngồi gác cả hai chân lên bàn, mặt nhăn nhó khó chịu trong lúc nói chuyện điện thoại với ai đó, chợt nhận ra Chi Kyung thì vội vàng bật dậy khỏi ghế.
“Ôi trời, ngài đến rồi ạ?” Ông ta ném đại chiếc điện thoại xuống bàn, lao nhanh về phía Chi Kyung, định nở nụ cười chào hỏi. Nhưng chỉ trong tích tắc, phập, một cú đá trúng ngay giữa ngực khiến ông ta ngã nhào ra sau.
“Mẹ kiếp, thằng kia là cái thá gì? Mày là ai mà dám đá thẳng vào mặt đại ca tụi tao hả?”
Đám đàn em chưa từng gặp Chi Kyung gầm gừ hung hãn lao tới. Nhưng ngay lúc đó, ông trùm vừa ôm lưng đứng dậy đã nhanh chóng giơ tay ngăn lại.
“Cẩn miệng vào, lũ khốn! Đây là ngài thanh tra đấy.”
“Đại ca, từ bao giờ tụi em sợ mấy lão già đó chứ?”
“Không phải thanh tra vớ vẩn đâu, lũ ngu! Là cháu trai của đại ca Kong Cheol Min đấy!”
Trong cái thế giới ngầm này, không biết đến Kong Cheol Min thì đúng là chuyện cười. Ông ta được gọi là ‘bố già’, một kẻ quyền lực đến mức chẳng ai dám ngẩng mặt nhìn thẳng. Chỉ cái tên ấy thôi đã đủ khiến đám đàn em khựng lại.
Chi Kyung chẳng buồn để tâm, như thể từ đầu lũ này đã chẳng phải đối thủ của hắn. Với ánh mắt chỉ nhắm vào mỗi ông trùm như muốn lấy mạng đúng một kẻ đứng đầu, hắn thong thả cởi chiếc đồng hồ đeo tay trái ra, phát ra tiếng cạch. Hắn nhét chiếc đồng hồ đắt tiền vào tay ông trùm, rồi lập tức giáng một cái tát thật mạnh vào mặt. Chát.
Dù là kẻ lỳ đòn, nhưng ông ta vẫn lảo đảo, đầu óc quay cuồng chỉ sau một cú đánh. Chi Kyung nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay còn run lên vì sức mạnh vừa tung ra, giọng điềm nhiên mà lạnh lùng vang lên.
“Sếp à, mấy tuần trôi qua rồi mà sao vẫn chưa có tin tức gì vậy? Để tôi phải tự thân đến cái khu ổ chuột này sao?”
“Dạ, ngài thanh tra. Đang, đang tìm ạ. Sẽ tìm được ngay thôi. Thật đấy ạ.”
“Ừ, mà câu ấy ông nói bao nhiêu lần rồi hả, sếp? Có đầu vào thì phải có đầu ra chứ. Nhận hết những gì ngon ngọt rồi mà sao không mang kết quả tới cho tôi? Tôi cho ông tất cả những gì ông muốn nên giờ thấy tôi dễ dãi quá hả?”
“Không, không phải đâu ạ! Ai dám coi thường ngài chứ! Không phải vậy, thật sự là… thật sự là… chúng tôi đang cố hết sức ạ.”
“Hết sức? Ông thật sự nghĩ đây là hết sức à? Nếu đây là hết sức thì đóng cửa đi, đồ khốn. Ông không có năng lực đâu.”
Hắn nhếch môi cười khẩy, giơ tay lên lần nữa. Ông trùm hoảng hốt lao tới chặn tay Chi Kyung, nở nụ cười nịnh nọt chẳng còn chút sĩ diện.
“Sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được ạ. Cho tôi thêm một tuần thôi, ngài thanh tra. Tôi tuyệt đối không để ngài thất vọng đâu. Nào, mời ngài ngồi đây ạ. Tôi sẽ báo cáo tình hình.”
Chi Kyung buông tay xuống, thở ra một hơi bực dọc. Ông trùm vội đặt tay lên lưng hắn như thể hộ tống, dẫn hắn tới chỗ ngồi tốt nhất.
Ông ta đưa lại chiếc đồng hồ, Chi Kyung đeo nó vào tay với tiếng cạch quen thuộc, rồi rút bao thuốc lá ra. Trong lúc đó, ông trùm lấm lét nhìn hắn, lấy ra một tấm bản đồ Hàn Quốc. Một tấm bản đồ cũ kỹ, chẳng hợp chút nào với thời đại thông minh này.
Ông ta trải rộng tấm bản đồ trước mặt Chi Kyung, cầm cây bút dạ gần như hết mực, vẽ những dấu X lung tung lên các khu vực rồi tiếp tục giải thích với thái độ cung kính.
“Trước tiên, chúng tôi đã lục tung mấy khu vực này rồi nhưng không có. Cách chúng tôi tìm người ấy mà, mạng lưới của chúng tôi rộng lắm ạ. Chỉ cần qua một mối là xong. Chẳng ai là không quen biết cả. Vậy nên nếu khu vực đó không có, thì đúng là không có thật.”
“Vậy nếu mạng lưới rộng lớn thế, sao đám ‘giỏi giang’ như các ông lại không tìm nổi một đứa con gái mà để tôi phải tát cho mấy phát thế này?”
“Dạ, ngài thanh tra.”
Ông trùm cúi người, thu hẹp khoảng cách với Chi Kyung như sắp tiết lộ điều gì ghê gớm, thì thầm bên tai hắn trong lúc hắn đang phì phèo điếu thuốc.
“Con ả đó trốn kỹ lắm ạ.”
Con ả? Đôi mắt hắn bất chợt nheo lại thành một đường sắc lạnh. Trong lúc liên tục phả ra những làn khói thuốc, Chi Kyung gườm gườm nhìn ông trùm, siết chặt gã bằng ánh mắt đáng sợ, rồi bật ra một tiếng cười khẩy lạnh lùng.
“Thằng này vẫn còn chưa no đòn nhỉ.”
Cảm nhận được bầu không khí rợn người, ông trùm vội vàng cúi gập người, lí nhí “Xin lỗi ạ”, còn Chi Kyung thì tiếp tục rít mạnh những hơi thuốc.
Càng lúc điếu thuốc trong miệng ngắn lại, dòng suy nghĩ trong đầu hắn lại càng kéo dài thêm.
Liệu Tae Ri của tôi đã chết rồi chăng? Sao lại không tìm được chứ? Không, không thể nào. Cô ấy bảo tôi phải sống, vậy thì chẳng lẽ lại bỏ tôi mà đi trước sao? Nhưng sao vẫn không tìm được? Nếu còn sống thì sao không tìm ra? Sao tôi lại không tìm được Tae Ri? Sao không tìm được chứ? Sao không tìm được chứ? Đệch mẹ, sao không tìm được chứ?
Cử chỉ vuốt tóc lên đầy vẻ sốt ruột, bàn tay gạt tàn thuốc thì run rẩy không ngừng. Hắn chẳng thể để cơ thể mình yên dù chỉ một giây. Ai nhìn vào cũng thấy rõ sự bất an hiện lên ngùn ngụt.
Hắn thở ra một hơi dài cuối cùng, dập tắt điếu thuốc, thì ông trùm nuốt nước bọt đánh ực, gọi hắn với vẻ dè dặt. Hắn nhướn mày nghiêng nghiêng, mắt liếc lên như muốn hỏi “Gọi gì?”, thì gã kia cất tiếng hỏi thăm xem hắn có ổn không.
“Ổn cái gì?” Hắn vừa đáp vừa đảo mắt, lần theo ánh nhìn hoảng hốt của ông trùm. Điểm cuối của ánh mắt ấy là đùi hắn. Giờ hắn mới để ý, hóa ra mình đã dụi tắt điếu thuốc ngay trên đùi.
Trên chiếc quần âu bóng loáng, một lỗ nhỏ đã xuất hiện, da thịt bị cháy xém mà hắn chẳng hề thấy đau. Hoàn toàn không cảm giác gì. Một tiếng cười khẩy thoát ra. Hắn ngớ người đến mức chỉ biết cười cho qua.
Anh đã mất em, và anh đang dần mất chính mình rồi.
***
Kang Tae Ri vẫn cứ bặt vô âm tín.
Như lời ông trùm kia nói, Kang Tae Ri quả thật trốn quá giỏi.
Hắn thủ dâm rất nhiều. Ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc của thanh tra, rồi bất chợt vào nhà vệ sinh thủ dâm. Đang tắm cũng tự sờ soạng, mất ngủ cũng tự làm. Món nhắm cho những lần tự sướng ấy lúc nào cũng là Kang Tae Ri, là em.
Mỗi lần phóng ra trong tay, lau đi thứ tinh dịch dính đầy, hắn chỉ biết cười mà thôi.
Càng cười dễ dãi bao nhiêu, cơn giận trong lòng càng đậm sâu bấy nhiêu.
Một ngày nọ, hắn nhận được một cuộc gọi từ thằng bạn. Nó bảo hắn đi đâu đó xả stress một chút.
— Còn tiếp —