[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 78

Chương 78
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Rốt cuộc cô vẫn muốn sống.
Và thế là Tae Ri lại chìm đắm trong những suy nghĩ không lời đáp, vùi mặt vào đầu gối.
Rốt cuộc tại sao hắn lại làm vậy với mình? Tại sao lại là mình? Liệu có lý do nào không?
Cô cảm thấy như thể không chỉ thể xác mà tinh thần mình cũng bị giam cầm trên hòn đảo xa xôi này.
Như mặt trời đỏ rực đang lặng lẽ lặn xuống đường chân trời xa xăm, hai tuần trốn chạy khỏi hắn cũng trôi qua trong im lặng. Tae Ri định bụng sẽ tiếp tục trốn chạy và ẩn náu thật kỹ vào ngày mai, ngày kia và những ngày sau nữa.
Dù có tủi nhục nhưng đó là sự trả thù duy nhất mà Tae Ri có thể làm với hắn.
Cô căm ghét bản thân mình yếu đuối đến vậy.
14. Gửi Tae Ri của anh Ⅱ
Gửi Tae Ri của anh.
Tae Ri của anh à.
“Dù có gặp gỡ tiền bối thì rốt cuộc người cùng trang lứa vẫn là người cùng trang lứa. Nhưng ông chú thì không phải mà. Tôi thích điều đó.”
Em vừa xoa xoa tay vào quần jean để lau mồ hôi vừa nói…
“Cái đó cho tôi đi. Cơ thể của anh ấy.”
Anh vừa ghét vừa thích cái sự bướng bỉnh không bao giờ chịu nhượng bộ của em.
***
Phòng làm việc của công tố viên Park Chi Kyung vẫn tĩnh lặng như mọi khi. Nhưng vài tuần gần đây, sự tĩnh lặng ấy mang một trọng lượng kỳ lạ.
Park Chi Kyung dường như bị phân tâm bởi những thứ khác hơn là công việc gần đây.
Người đàn ông chưa từng mắc sai lầm lại liên tục mắc lỗi, và vài ngày trước, người ta nghe nói rằng hắn lần đầu tiên bị trưởng phòng mắng thậm tệ trong một cuộc họp.
Nếu trưởng phòng, người luôn hết mực cưng chiều Park Chi Kyung, lại công khai chỉ trích hắn thì không ai có thể đoán được hắn đã mắc lỗi gì.
Hôm nay hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy in trên bàn. Bút bi đỏ của hắn liên tục vẽ những vòng tròn trên một chỗ. Sột soạt. Sột soạt.
Tiếng ngòi bút trượt trên giấy gần như ngang với tiếng ồn. Một đống công việc chất chồng trên bàn làm việc của hắn, nhưng hắn dường như không quan tâm đến chúng.
‘Bố… bố đã nói hết với Kang Tae Ri… rằng anh đã khiến ba của Kang Tae Ri ra nông nỗi đó… Điều đó có thật không, hyung? Anh thật sự đã làm vậy sao? Tại sao chứ? Anh đã thỏa thuận tốt với Tae Ri rồi mà… Vậy thì… không được làm như vậy mà…’
Nhớ lại giọng nói nghẹn ngào của Si Hyun, hắn gõ ngòi bút lên một chỗ theo nhịp điệu đều đặn.
Số tiền 300 triệu won xuất hiện trong bản sao kê tài khoản của Kang Tae Ri.
Đây không phải là lần đầu tiên số tiền lớn như vậy được chuyển vào tài khoản của cô. Trước đó, đã có một khoản 100 triệu won được gửi vào.
Nguồn là nghị sĩ Park. Nghị sĩ Park Sang Hyun. Cha của tôi.
Ông ấy cố tình gửi qua tài khoản này để tôi nhìn thấy.
Chi Kyung cười như thể hắn cảm thấy thú vị rồi đứng dậy.
Hắn giật lấy chiếc áo khoác vest treo trên móc và khoác lên người, chuẩn bị ra ngoài. Một thư ký văn phòng, người đang quan sát hắn thận trọng lên tiếng.
“Thưa công tố viên, sắp đến buổi thẩm vấn nhân chứng rồi ạ.”
“Thẩm vấn sao?”
“…Vâng.”
“Ừm, vụ gì ấy nhỉ?”
“Vâng?”
Vẻ mặt hỏi lại mà không có chút lên xuống nào, thực sự trông có vẻ như chẳng biết gì cả, khiến thư ký dường như không biết phải nói gì.
“Chuyện gì nhỉ? Tôi chẳng nhớ nổi.”
Hắn không hề tỏ ra có ý định suy nghĩ, chỉ cười nhẹ rồi nhún vai. Hôm nay hắn còn buông một câu vô trách nhiệm bảo cứ cho về rồi bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Biểu cảm của những người còn lại trong phòng thẩm vấn của Park Chi Kyung quả thực rất đặc sắc.
***
Cô mua mì ly rồi đi ra. Trước đây cô không biết, nhưng chỉ cần ăn một ly mì là người ta có thể sống sót.
Lộp cộp. Cộp. Cộp.
Cô đang bước lên cầu thang dẫn lên ngọn đồi về nhà thì dừng bước.
Cộp. Đồng thời, cô cảm thấy tiếng bước chân lớn dừng lại phía sau lưng. Lúc đó có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tae Ri.
Cảm giác như cột sống lạnh buốt và đầu tê dại.
Bàn tay đang nắm chặt túi đen tự nhiên siết chặt hơn, và cô khẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh dưới vành mũ.
Còn 35 bậc thang nữa để lên đến nhà. Liệu cô có nên chạy hết tốc lực về nhà không? Nhưng nếu làm vậy, cô sẽ bị lộ nơi ở mất.
Cô phải vào một con hẻm khác ngược hướng với nơi ở, nhưng cô không chắc mình có thể cắt đuôi được hắn không.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Cộp. Cộp. Cộp.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây!
Cộp. Cộp. Cộp!
Kẻ phía sau đang bước lên cầu thang. Hắn đang thu hẹp khoảng cách, ngày càng nhanh hơn, tiến đến gần hơn.
Không! Tae Ri nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy.
“Này cô gái.”
Tae Ri đẩy mạnh vai người đàn ông đang cố nắm lấy vai mình, rồi nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Thình thịch, thình thịch!
Cứu, cứu người, cứu người, làm ơn cứu tôi!!! Khi con người gặp nguy hiểm, giọng nói không giống của mình tự nhiên bật ra.
Lộp cộp, cộp, cộp. Hắn đang đuổi theo cô với tốc độ cô đang chạy, thậm chí còn nhanh hơn.
Không, không, không! Cô ném mạnh túi đen đang cầm trên tay và chạy nhanh hơn về phía trước. Thình thịch, thình thịch!
“Này cô gái, này cô gái!”
Như thể đến giờ mới bắt đầu nghiêm túc, hắn đuổi kịp cô chỉ trong vài bước chân và vội vàng xoay vai cô lại.
Không, không, không!!
Vì chống cự lùi lại phía sau, Tae Ri ngã nhào xuống đất, và trong quá trình đó, có lẽ cô đã vấp chân hắn, hắn cũng mất thăng bằng và ngã nhào lên người cô.
Tae Ri cào cấu mặt đối phương một cách điên cuồng như một người co giật và hét lên. Đối phương có vẻ rất đau, hắn cũng bắt đầu hét lên.
Á á á á!
Á á á á!
Như thể đang thi xem ai hét to hơn, họ hét lên với nhau, rồi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ nên ngừng hét và hé mắt nhìn mặt đối phương.
Người đang cố ngăn bàn tay cô đang cào cấu khoảng không là…
“Tôi, tôi, không phải biến thái! Không phải người xấu! Tôi không phải người như vậy đâu!”
Không phải Park Chi Kyung, người đã đến để giết mình.
“Xin lỗi anh…”
Cô cúi đầu xin lỗi người đàn ông đang xoa má, ngồi vắt vẻo trên bờ tường đá trước biển.
“À, không sao ạ. Tôi cũng xin lỗi vì đã làm cô giật mình.”
Người đàn ông vừa xoa chỗ bị Tae Ri cào vừa ngẩng đầu cười hề hề với cô. Trông anh ta rất trẻ con.
“Tại cô không nhận tiền thừa ấy mà. Tôi cứ gọi cô từ trước cửa hàng rồi. Vậy mà cô không nghe thấy gì hết? Nếu bị hiểu lầm là quỵt tiền thì không hay, nên tôi nghĩ phải đưa lại cho cô bằng được. Tôi đuổi theo là vì vậy đó…… À! Tôi là con trai út nhà siêu thị kia đó. Cô biết mà đúng không? Cửa hàng tạp hóa kia. Con trai út nhà tạp hóa.”
“À… vâng. Xin lỗi anh. Chắc là tôi đang nghĩ chuyện khác.”
“Không sao đâu ạ! Mà cô là người mới chuyển đến đó đúng không? Ở đây không có nhiều người cùng tuổi tôi đâu. Nghe nói có một cô gái trẻ chuyển đến ở một mình nên tôi thấy lạ lắm…”
“Không ạ. Không phải chuyển đến, tôi sắp đi rồi.”
“À, cô đến du lịch sao? Nhưng cho tôi mạn phép hỏi tuổi cô… thôi chết. Lần đầu gặp mà hỏi vậy là thất lễ quá. Đúng không ạ? Tôi 26 tuổi, Kang Min. Park Kang Min.”
Kiếp trước có lẽ cô đã có thù oán gì với họ Park. Tae Ri có lẽ đã nhìn Kang Min bằng ánh mắt như vậy trong giây lát.
Người đàn ông tên Park Kang Min đứng dậy khỏi bờ tường đá, anh ta cao hơn cô nghĩ, và vẫn cười hề hề với khuôn mặt rạng rỡ. Trông anh ta trẻ đến mức bảo anh ta hai mươi tuổi cũng không ai thấy lạ.
“Tôi gọi cô là chị được không ạ?”
“Hả?”
“Tại cô không cho tôi biết tên và tuổi ấy mà. Nhưng trông cô có vẻ lớn tuổi hơn tôi. À! Không phải là tôi nói cô già đâu nhé. Chỉ là, nói sao nhỉ… khí chất? Vâng! Khí chất của cô khác với người cùng tuổi tôi. Kiểu như… khí chất trưởng thành…? Cô hiểu ý tôi chứ? Tôi không giỏi ăn nói lắm.”
Khí chất khác với người cùng tuổi.
Tae Ri nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong quá khứ ở Kang Min. Một Kang Tae Ri ngốc nghếch, người đã từng ngưỡng mộ Park Chi Kyung, người có khí chất khác thường so với người cùng tuổi.
“Mà chị này, sao chị cứ ăn mì gói hoài vậy? Nên mới gầy như vậy đó. Hay là chị không có tiền? Chỗ này cho nợ được mà, nên lần sau đừng chỉ mua mì gói nữa, mua cái gì khác đi. Dù bây giờ cuộc sống khó khăn, nhưng cửa hàng của chúng tôi thì khác mà. Chị nhớ nhé, chị.”
“Tôi, này anh.”
“Vâng, chị.”
“Tôi…”
“Vâng.”
“…nhỏ tuổi hơn anh đó.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Từ đâu đó, một con mòng biển cất tiếng kêu.
— Còn tiếp —
Hôm nay k có chao à ad 🥲🥲🥲