[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 77

Chương 77
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cậu có biết câu đầu tiên cậu nói khi chào đời là gì không? Không phải mẹ, cũng không phải bố, mà là anh.”
“…Vâng, em nghe mẹ kể rồi, hyung.”
“Đứa bé tí tẹo ấy cứ lẽo đẽo theo anh suốt ngày, chân ngắn tũn mà cứ chạy theo anh, vì cậu mà anh đến đi chơi cũng không yên.”
“…À, em, em đã thế sao, hyung? Em, em xin lỗi.”
Si Hyun liếc nhìn Park Chi Kyung đang tựa đầu lên vai mình. Park Chi Kyung đang nhấp rượu và mỉm cười, đó rõ ràng là gương mặt của người đang hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp, điều đó khiến Si Hyun bối rối.
“Nghĩ lại thì Si Hyun à. Người anh này, lấy cớ bận rộn đến một bữa cơm cũng chưa từng mua cho đứa em trai duy nhất.”
“…Ơ?”
“Anh không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng thật ra anh rất quý cậu, Si Hyun à.”
Park Chi Kyung giơ tay lên xoa đầu Si Hyun.
Hơi ấm đó, giọng nói vỗ về đó, ánh mắt dịu dàng đó, khiến mũi Si Hyun cay xè và mắt cậu nóng lên.
“Anh xin lỗi vì đã đánh cậu suốt thời gian qua. Cậu là đứa có thể làm tốt hơn nữa. Chắc chắn có thể làm tốt hơn nữa. Nhưng cậu cứ đi chệch hướng, anh càng quý cậu thì càng thất vọng. Dù thế nào đi nữa, đánh em trai đã lớn như vậy là sai rồi. Anh không biết cách nào khác để thể hiện tình cảm của mình, anh thật lòng xin lỗi. Cậu giận anh lắm phải không?”
“…”
“Anh chỉ mong cậu lớn lên thật tốt, Si Hyun à.”
Sụt sịt, Si Hyun dùng mu bàn tay lau nước mắt. Cậu cảm thấy như đây là những lời mà cậu đã từng muốn nghe từ anh trai mình. Có lẽ vì vậy mà cậu lại khóc.
“Sau này Si Hyun à. Anh em mình cùng ăn cơm thường xuyên hơn, đi chơi ngoài trời nữa.”
Bàn tay anh trai nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Si Hyun khiến cậu không thể ngừng khóc.
“…Vâng, hyung. Em cũng luôn… hức, mong muốn… được như vậy.”
Si Hyun gật đầu lia lịa, nước mắt bắn ra tứ tung.
Park Chi Kyung xoa đầu Si Hyun đang cười rạng rỡ, rồi từ từ ngồi thẳng dậy và lục lọi trong túi. Sau đó, hắn ném chiếc điện thoại lên bàn.
Đôi mắt đẫm lệ của Si Hyun tự nhiên đổ dồn về phía chiếc điện thoại. Dòng tin nhắn dài trên màn hình khiến mắt cậu mở to đến mức không thể nào mở to hơn được nữa. Như thể cậu vừa nhìn thấy điều gì đó không nên thấy.
[Tôi sẽ xin nghỉ nửa ngày ở công ty và đợi cậu, cậu mau chạy đến đi. Cậu nhanh nhẹn mà.]
Đó là câu cuối cùng trong tin nhắn mà Si Hyun đã gửi cho Kang Tae Ri trước đó.
Sao, sao lại thế này…… Đôi mắt kinh hãi của Si Hyun nhìn anh trai mình như nhìn một thứ gì đó đáng sợ.
Park Chi Kyung mặt không cảm xúc, tháo rồi lại đeo chiếc đồng hồ trên cổ tay trái. Cạch cạch cạch.
Mỗi khi nghe thấy âm thanh đáng sợ đó, Si Hyun lại run rẩy không kiểm soát được.
“Anh, anh. Không, không phải vậy. Hiểu, hiểu lầm rồi. Anh đang hiểu lầm đó! Hiểu lầm rồi, chết tiệt…!”
Quá hoảng loạn, Si Hyun thậm chí còn chửi thề trước mặt anh trai, vung tay loạn xạ phủ nhận. Tốc độ quá nhanh khiến cậu cảm thấy chóng mặt.
“Si Hyun à.”
Park Chi Kyung khẽ gọi tên Si Hyun đang chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, rồi nhếch mép cười và khoác vai em trai một cách thân mật.
“Em trai của anh, Si Hyun à.”
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, hỏi với giọng điệu như đang thì thầm lời yêu thương, ánh mắt âm u.
“Cậu không có gì muốn nói với anh trai mình sao?”
***
Ngọn đồi cao nhất trong ngôi làng hẻo lánh này có một tòa nhà ba tầng cũ kỹ, và tầng hầm của nó là nơi Tae Ri ẩn náu.
Két, cô mở khóa cửa và trước khi bước vào nhà, cô cẩn thận kiểm tra căn phòng.
Chỉ sau khi xác nhận không có dấu hiệu ai đã đến đây, cô mới bước vào và khóa cửa lại từ bên trong.
Cô kiểm tra lại cửa sổ đóng kín. Cô chưa bao giờ mở chúng, vì vậy cô đã quen với mùi ẩm mốc đặc trưng của tầng hầm.
Đặt túi mì gói lên chiếc bàn nhỏ xíu, Tae Ri cởi mũ và khẩu trang rồi ngồi xuống tấm ván sàn cũ kỹ.
Cô chống cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào căn phòng chỉ có một chiếc tivi cũ và một tủ quần áo cũ kỹ, rồi lại chìm vào suy nghĩ.
Mẹ đang ở đâu? Anh Lee Jun có đưa mẹ đến nơi an toàn không? Ba có đang đợi mình không? Với hy vọng rằng ông ấy sẽ sớm được minh oan và ra tù. Anh Lee Jun có ổn không? Park Chi Kyung có tìm đến anh ấy không? Có phải anh ấy đang gặp khó khăn vì mình không? Có lẽ anh ấy đang đợi mình liên lạc?
Đột nhiên nhớ ra điều quan trọng, Tae Ri bò đến mở tủ quần áo.
Cô đếm sơ qua số tiền 50.000 won trong túi. Đó là mười triệu won tiền mặt mà cô đã giấu để trốn chạy.
Cô tự hỏi với số tiền này cô có thể trốn chạy được bao lâu nữa.
Tiền thuê phòng, tiền ăn. Mỗi ngày cô chỉ ăn một cuộn kimbap và một gói mì.
Sau một tháng, cô sẽ chuyển đến nơi khác, vì vậy cô cũng phải trừ tiền xe.
Cô kết luận rằng mình có thể cầm cự được một thời gian, nhưng cô sẽ phải đi làm sớm thôi.
Để tìm việc, cô cần phải định cư, điều đó thật đáng lo ngại.
Lần tới cô sẽ đi đâu? Khi cô nuốt chửng tiếng thở dài lo lắng, cô nghe thấy tiếng bước chân ai đó đi qua trước nhà. Tae Ri giật mình kinh hãi và vội vàng trốn vào trong chăn.
Cô nín thở, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. 10 phút, 20 phút trôi qua.
Chỉ đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, cô mới chui ra khỏi chăn và tiếp tục cảnh giác.
Cô không thể ngủ sâu vào ban đêm, vì vậy cô ngủ gật trong tư thế ngồi. Và trong giấc mơ, Park Chi Kyung luôn xuất hiện với con dao trên tay. Tae Ri à, hắn gọi tên cô một cách trìu mến.
Không! Tránh xa tôi ra! Cô hét lên như một người bị bóng đè, rồi tỉnh dậy thở hổn hển như một kẻ điên, kiểm tra khắp phòng. Chỉ khi biết đó là một giấc mơ, cô mới ngồi sụp xuống thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi ân hận vì ba mình phải ngồi tù oan, nỗi lo lắng cho mẹ mình cũng phải sống kiếp trốn chạy, cảm giác tội lỗi khi chỉ ăn một gói mì để lấp đầy cái bụng đói.
Đây có phải là cuộc sống không? Tại sao mình lại phải sống như thế này? Kẻ phạm tội là hắn, tại sao mình lại phải trốn chạy? Đồ khốn. Đồ khốn. Tôi thật lòng mong anh chết đi, đồ tâm thần.
Nỗi oan ức lớn dần như một quả cầu tuyết, khiến cô vừa ăn mì vừa khóc, khóc vì cảm giác cô đơn trên thế giới này, khóc vì sự bất lực của bản thân khi không thể làm gì ngoài việc trốn chạy, khóc vì nhớ đến hắn, người mà cô vừa ghét vừa hận nhưng lại luôn ám ảnh trong đầu, khóc vì cảm thấy ghê tởm khi mình đã từng yêu một kẻ khốn nạn như vậy.
Sau khi khóc một hồi, đầu óc cô trống rỗng như vũ trụ, nhưng rồi Park Chi Kyung lại lấp đầy khoảng trống đó.
Hắn chắc hẳn đã biết mình bỏ trốn rồi. Hắn sẽ sống như thế nào khi biết mình biến mất?
Hắn sẽ tức giận một cách trơ trẽn mà không biết lý do mình bỏ trốn sao? Hắn sẽ nhận ra lý do mình bỏ trốn và hối lỗi sao? Hay hắn đã quên Kang Tae Ri và đang tán tỉnh một người phụ nữ khác?
Nếu hắn chọn điều cuối cùng, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Rốt cuộc, nếu hắn dễ dàng mất hứng thú như vậy, tại sao hắn lại phá hủy cuộc đời của một người, của cả một gia đình chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình? Cô hận hắn đến mức muốn giết chết hắn.
Nỗi hận đó dần biến thành nỗi tuyệt vọng, nhưng rồi một tiếng bước chân nhỏ cũng khiến cô giật mình trốn vào trong chăn.
— Còn tiếp —
Hôm nay k có chao à ad 🥲🥲🥲