[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 76

Chương 76
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Tae Ri của tôi đâu rồi.”
Park Chi Kyung cúi sát gương mặt hoàn hảo của mình và gằn giọng. Đôi mắt hắn tĩnh lặng đến đáng sợ. Cặp đồng tử đen thẫm như khu rừng u tối đối diện khiến da gáy Lee Jun dựng lên. Cảm giác mồ hôi túa ra từ trán, từ nhân trung, từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể anh.
“Còn Seo Jung Eun thì lại trốn ở đâu?”
“Kh… không… biết… hộc…”
“Nói gì cơ?”
Park Chi Kyung nhíu mày, ghé sát tai hơn. Thái độ của hắn vừa trêu chọc vừa khinh miệt.
“Kh… không …khụ…”
“À. Không biết à?”
Đầu Lee Jun vừa khẽ gật xuống đã bị đập mạnh xuống sàn, rầm! Anh rên rỉ, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay siết chặt của Park Chi Kyung nhưng vô ích.
Cảm giác chẳng khác gì một con bướm bị ghim chặt trong khung tranh. Muốn bay cũng không thể bay, chỉ là một thứ đồ trưng bày cho kẻ đáng khinh này thưởng thức.
“A… ức…”
Lee Jun chỉ cảm thấy vô lý đến cùng cực. Bản thân anh dù so với một người đàn ông lực lưỡng cũng không hề thua kém, vậy mà tại sao lại thành ra thế này? Sao đến cả động đậy cũng không thể? Sao một con người bình thường lại có thể có sức mạnh quái vật như vậy chứ?
“Lee Jun. Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa. Loại cơ hội này không có nhiều đâu. Lần này nhất định phải nắm bắt cho tốt nhé.”
Park Chi Kyung vừa nói, vừa dùng bàn tay to lớn như gấu mà nghiến chặt đầu Lee Jun xuống đất, giọng điệu vô cùng tử tế.
“Sau khi nói chuyện với cậu thì Kang Tae Ri mất tích. Sau khi cậu đến, Seo Jung Eun cũng mất tích. Lịch sử cuộc gọi vẫn còn nguyên đây. Trên CCTV cũng ghi rõ rành rành cậu đứng ngay cạnh Seo Jung Eun. Vậy mà vẫn định trả lời là không biết sao?”
“Tôi, hộc, không biết…”
“À. Thằng chó này vẫn bảo là không biết cơ à.”
Park Chi Kyung nhại lại lời anh, sau đó thở dài một hơi đầy kiểu cách như thể thật sự thấy phiền phức, rồi xoa xoa trán. Hắn hờ hững nhấc đầu gối lên, ghì chặt lấy cổ Lee Jun đang vùng vẫy không ngừng, miệng lẩm bẩm vài câu khó hiểu.
“Chắc sắp được thấy cậu trên bản tin rồi, Lee Jun à.”
“Kh, khụ…”
Áp lực từ cả bàn tay và đầu gối ép xuống khiến máu dồn hết lên mặt.
Trước mắt Lee Jun, vật thể trong tầm nhìn từ hai cái dần biến thành ba cái. Chúng bắt đầu mờ dần, cho đến khi ánh mắt anh chỉ còn một khoảng trắng mờ mịt, dần mất đi ý thức. Ngay khoảnh khắc anh sắp bất tỉnh, Park Chi Kyung đột nhiên thả tay, nhấc đầu gối khỏi cổ anh.
Con chó thủ đoạn, thằng khốn thật sự.
“Khụ! Khục…! Khặc…!”
Lee Jun tham lam hớp từng ngụm không khí, ho sặc sụa, nhưng Park Chi Kyung chỉ nhìn xuống anh bằng ánh mắt chán ghét. Hắn tặc lưỡi vài cái như thể đang tiếc nuối. “Đã bảo là không phải mà, vậy mà cho bao nhiêu cơ hội cũng không biết tận dụng.” Hắn vừa nói vừa từ từ đứng dậy, bộ dạng vô cùng lịch thiệp.
“Cà phê ngon đấy.”
Hắn thản nhiên phủi quần âu nhăn nhúm, bước đi với dáng vẻ uể oải rồi rời khỏi phòng.
Hộc, hộc, Lee Jun nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Park Chi Kyung đã biến mất, đôi mắt tràn đầy nỗi sợ. Đầu óc vẫn chưa thể trấn tĩnh, từng cơn đau nhức vang dội trong hộp sọ.
***
“Này cô gái?”
Tae Ri giật mình thon thót, vội vã quay đầu lại khi chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che kín mặt.
Bà chủ cửa hàng tạp hóa duy nhất trên hòn đảo hẻo lánh này. Bà ấy đang mỉm cười hiền hậu, đưa tiền thừa cho Tae Ri.
“Ai mà ăn thịt cháu chứ? Sao giật mình dữ vậy? Dù có vội đi đâu thì cũng phải nhận tiền thừa chứ.”
“À, vâng… cảm ơn bà.”
“Cô gái trẻ như cháu sao lại đến một mình đến tận nơi này vậy?”
“Xin, xin lỗi bà.”
“Hả?”
“Cháu xin phép đi trước.”
Tae Ri không ngừng cảnh giác xung quanh, kéo khẩu trang lên che kín mặt rồi cúi đầu chào bà chủ.
Sau khi nhét tiền thừa vào túi, Tae Ri cúi đầu thấp hơn và nhanh chóng bước về nhà.
Nơi đây được bao quanh bởi biển cả nên gió rất mạnh.
Mái tóc cứ bay lòa xòa che khuất tầm nhìn khiến cô cảm thấy vướng víu nên vài ngày trước đã cắt tóc ngắn. Cảm giác thật nhẹ nhõm.
Có lẽ… cô đã ghét mái tóc mà hắn thích nắm lấy mỗi khi lắc hông.
Ực. Khi nghĩ đến hắn, cô đột nhiên cảm thấy khó thở nên dừng bước và vội vàng kéo khẩu trang xuống.
Nhìn ra biển cả trong xanh mờ ảo qua vành mũ, cô hít một hơi thật sâu.
Đã một tuần kể từ khi cô đặt chân lên bến tàu, nhưng đáng ngạc nhiên là không có chuyện gì xảy ra cả.
Sự bình yên này càng khiến Tae Ri nghẹt thở hơn.
***
Ngay khi vừa tan làm, Si Hyun đã nhận được cuộc gọi triệu tập của Park Chi Kyung. Vừa mới bước vào nhà với tâm trạng vui vẻ sau khi uống say, Si Hyun lập tức cau mày và đứng trước phòng làm việc của Park Chi Kyung. Hít một vài hơi thật sâu, cậu mở cửa phòng. Két.
Vừa mở cửa, mùi thuốc lá nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi cậu.
Không gian rộng lớn này ngập tràn khói thuốc, chẳng khác nào một cái hang chồn chật hẹp.
Si Hyun cảm thấy rất kỳ lạ. Dù Park Chi Kyung có hút thuốc nhưng cũng không đến mức nghiện nặng, và hắn hiếm khi hút nhiều thuốc đến vậy ở nhà.
Nhăn mặt ho sặc sụa một hồi, Si Hyun đảo mắt tìm kiếm người anh trai đang ẩn mình trong làn khói.
Park Chi Kyung đang ngồi duỗi chân trên ghế sofa trò chuyện điện thoại với ai đó, hầu như chỉ lắng nghe đối phương nói.
Một tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm ly rượu… Sau khi rít một hơi thuốc lá rồi nhấp một ngụm rượu, Park Chi Kyung phát hiện ra Si Hyun và ra hiệu cho cậu đến gần.
Si Hyun nuốt nước bọt, tiến lại gần anh trai. Park Chi Kyung vẫn nhìn chằm chằm vào Si Hyun, tiếp tục lắng nghe đối phương nói chuyện. Bỗng nhiên, hắn nhíu mày và lạnh lùng cắt ngang lời đối phương.
“Sao lại hỏi tôi chuyện đó? Tôi làm việc dưới trướng anh à? Xin lỗi thì thôi đi, thay vì xin lỗi thì làm việc cho đàng hoàng đi. Dù là khu vực thủ đô, vùng núi hay nơi nào có biển đi chăng nữa, bất cứ đâu cũng được!”
Giọng nói bùng nổ như đạn bắn khiến Si Hyun hít một hơi thật sâu rồi nín thở. Cậu chưa từng thấy anh trai mình bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ đến vậy, thật xa lạ và kỳ quặc.
“Đến chuyện đó mà tôi cũng phải nói cho anh biết sao?”
Park Chi Kyung rít một hơi thuốc lá, nhìn chằm chằm vào người em trai đang căng thẳng đứng đơ người. Rồi hắn mỉm cười và rũ tàn thuốc. Sau đó, hắn cất giọng bình tĩnh.
“Tìm ra đi. Anh chuyên nghiệp trong lĩnh vực đó mà.”
Ngay khi Si Hyun đoán ra người mà Park Chi Kyung đang tìm kiếm là Kang Tae Ri, cậu run rẩy dữ dội.
Hôm nay cậu bị gọi đến đây chắc chắn có lý do.
Cậu cảm thấy má mình đau rát, như thể ảo giác đau đớn đang ập đến.
“Cúp máy đây.” Park Chi Kyung ném điện thoại lên bàn rồi đột ngột nắm lấy cổ tay Si Hyun, kéo cậu ta ngồi xuống cạnh mình.
“Đến rồi à? Hôm nay vất vả rồi.”
Hắn nhìn Si Hyun đang cứng đờ người, mỉm cười dịu dàng.
“Ơ? À… vâng.”
Lần đầu tiên thấy anh trai mình mỉm cười dịu dàng như vậy, Si Hyun càng thêm sợ hãi, ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối.
“Ăn cơm chưa?”
Hắn vừa hỏi vừa rót rượu vào ly trống. Vâng, vâng. Si Hyun nhanh chóng gật đầu. Cậu cảm thấy nếu mình chậm trễ trả lời dù chỉ một chút, một bàn tay sẽ giáng xuống má mình ngay lập tức.
Biểu cảm của Park Chi Kyung toát lên vẻ ôn hòa chưa từng thấy, nhưng mọi thứ hắn phát ra cũng đều là nỗi kinh hoàng chưa từng thấy.
“Cuộc sống công ty thế nào? Có vất vả không?”
Hắn đưa ly rượu lên miệng hỏi tiếp. Đôi mắt dài sắc lẻm ẩn sau ly rượu hôm nay trông càng độc địa hơn.
“…Ơ? Anh nói gì cơ, hyung?”
Đó là một câu hỏi bình thường mà anh em có thể hỏi nhau, nhưng Si Hyun lại hoảng hốt như thể vừa nghe thấy điều gì đó không nên nghe.
Cậu nghi ngờ tai mình, lặp đi lặp lại câu hỏi vừa nghe trong đầu, rồi muộn màng đáp lại một cách rụt rè “Vâng.”
“Si Hyun à.”
“…Vâng?”
Park Chi Kyung nhích lại gần Si Hyun hơn, đột ngột tựa đầu lên vai cậu.
“…!”
Si Hyun giật mình kinh hãi, suýt chút nữa đẩy anh trai ra và đứng dậy, nhưng thực tế cậu chỉ càng cứng đờ hơn.
Park Chi Kyung hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể cứng đờ của em trai, ngược lại còn cố tình đưa tay lên vuốt ve gò má tái nhợt của Si Hyun, tiếp tục nói những lời dịu dàng.
— Còn tiếp —
Hôm nay k có chao à ad 🥲🥲🥲