[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 75

Chương 75
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
[Cậu đang ở trung tâm thương mại đúng không? Trước tiên, cứ đi cùng mẹ tôi về nhà đã. Không biết cậu có để ý không, nhưng Park Chi Kyung lúc nào cũng hỏi mẹ tôi về cậu đấy. Sau đó thì tản bộ một lát… Không, mẹ kiếp, mẹ tôi mà nghe lời Park Chi Kyung rồi không cho cậu ra ngoài thì cứ nói là đi dạo quanh vườn đi. Có thể sẽ có người nhìn thấy, nên cứ đi vòng vòng quanh vườn thật nhiều vào. Nó rộng chết tiệt mà. Nhìn tình hình một chút rồi ra khỏi đó. Chạy thẳng đến chỗ điểm mù của CCTV đi. Điểm mù ở đâu à? Chính là chỗ có thể nhìn thấy xe tôi đỗ. Tôi đã xin nghỉ nửa buổi ở công ty để chờ cậu rồi, nên cứ chạy hết sức có thể đi. Cậu nhanh nhẹn mà.]
Hút một hơi thuốc sâu vào tận phổi như đang thưởng thức, Chi Kyung phát ra một tiếng ‘hừm’ rồi dùng ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Kiểm sát viên, một viên cảnh sát có quen biết với Chi Kyung bước lại gần. Nói là quen biết, nhưng thực chất gọi là người dưới trướng của hắn thì hợp lý hơn.
“À, cảnh sát Kang.”
Nhét lại chiếc điện thoại vào túi, Chi Kyung nở nụ cười giả tạo.
“Hút một điếu chứ?”
Hắn đưa bao thuốc ra trước mặt cảnh sát Kang. Người kia cung kính rút một điếu thuốc dài rồi kẹp lên môi.
Chi Kyung lật mở nắp chiếc bật lửa Zippo bằng vẻ mặt ung dung rồi tự tay châm lửa cho điếu thuốc trên môi cảnh sát Kang. Người kia hơi cúi đầu cảm ơn.
“Xin lỗi vì đã gọi anh đến tận đây. Tôi có việc riêng muốn nhờ.”
“Vâng, công tố viên. Xin cứ nói.”
“Để xem nào… tôi để đâu rồi nhỉ…”
Ngậm điếu thuốc trên môi, tay hắn lần sờ vào chiếc áo khoác vest nhưng lại trượt khỏi túi vài lần.
Chậc, Chi Kyung chặc lưỡi, tiếp tục lục lọi rồi nhanh chóng rút ra một chiếc USB nhỏ, đưa về phía cảnh sát Kang kèm theo một nụ cười. Nhưng đôi mắt hắn không cười, tạo nên một bầu không khí kỳ quái.
“Khi tôi ra lệnh thì ra tay đi. Tội danh cứ đơn giản thôi, tàng trữ, sử dụng, buôn bán ma túy chẳng hạn? Tôi đã chuẩn bị sẵn tài liệu, trông cũng hợp lý lắm.”
“Vâng, công tố viên.”
Cảnh sát Kang không hỏi thêm bất cứ điều gì. Anh ta chỉ im lặng nhận lấy USB như thể đó là điều hiển nhiên. Công việc giữa anh ta và Park Chi Kyung luôn diễn ra như thế. Hắn sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo rồi giao lại cho anh ta, còn anh ta chỉ cần làm theo đúng chỉ thị. Chưa từng có chuyện gì gây rắc rối hay thiệt hại, ngược lại còn giúp nâng cao thành tích, thế thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Phà ra một làn khói, Chi Kyung ngả đầu ra sau và nheo mắt nhìn lên bầu trời. Giọng hắn như đang lẩm bẩm một câu không thường nói.
“Cảnh sát này. Giành được lòng tin của một người, thật sự là chuyện khó khăn.”
Kẹp điếu thuốc trên môi, hắn nhếch cười với vẻ mặt đầy bực dọc. Cảnh sát Kang nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Chiếc thánh giá đeo trên cổ hắn, giữa làn khói dày đặc tựa như khói xe, trông như đã mất đi màu sắc vốn có.
Ngay khi mở cửa sòng bạc, Lee Jun liền đi thay chiếc gạt tàn đầy ắp từ hôm trước.
Chưa đầy hai mươi phút sau khi mở cửa, tiếng chuông gió vang lên, báo hiệu có người bước vào.
Chào mừng quý khách. Lee Jun lập tức ngẩng đầu lên chào, nhưng suýt nữa thì đánh rơi cái gạt tàn trên tay.
“Đã lâu không gặp.”
Diện bộ vest chỉn chu và ngay ngắn, Park Chi Kyung đứng sừng sững trước mặt Lee Jun, nở một nụ cười. Ngoại trừ đôi mắt đỏ ngầu, vẻ ngoài hoàn hảo của hắn vẫn chẳng khác gì so với trước đây.
“Không có lấy một vị khách nhỉ? Như thế này thì duy trì nổi không?”
Park Chi Kyung nheo mắt, chậm rãi quan sát bên trong tiệm. Hắn liếm môi dưới nhiều lần như một kẻ miệng khô khốc. Lee Jun lập tức nhận ra hắn đến để tìm Tae Ri, nét mặt anh cứng đờ lại.
– Oppa, chuyện bố em phải vào tù… chính là do Park Chi Kyung. Tất cả đều là do hắn sắp đặt. Người khiến ba em bị bắt chính là hắn. Em đã bị lừa. Tưởng hắn là người muốn giúp em… nhưng không phải. Nên bây giờ em phải đi. Đến một nơi không ai có thể tìm thấy.
Anh chưa từng quên giọng nói nghẹn ngào của Tae Ri ngày hôm đó. Nắm tay anh siết chặt hơn khi hồi tưởng lại.
“Lee Jun.”
Ánh mắt vừa mới rà soát khắp không gian giờ đây đã rơi xuống cậu. Park Chi Kyung nở nụ cười lãnh đạm.
“Không mời tôi một tách cà phê sao?”
Một nụ cười quá mức thừa thãi.
Lee Jun dẫn hắn vào căn phòng nhỏ phía sau tiệm. Đây từng là nơi mà anh và Tae Ri quây quần bên những bữa ăn ấm áp.
“Vào đi.”
“Ừ, tôi xin phép.”
Park Chi Kyung cúi nhẹ người bước vào, nhưng chẳng hề cởi đôi giày tây. Lee Jun trợn mắt nhìn hắn, rồi ngay sau đó cau mày.
Bề ngoài tỏ ra lịch sự, nhưng thực chất là sự khinh thường được che giấu khéo léo.
Ngay cả khi đã vào phòng, Park Chi Kyung vẫn không ngồi xuống. Hắn chỉ đứng, hai tay chống bên hông, quan sát toàn bộ căn phòng như muốn kiểm tra từng ngóc ngách. Chỉ đến khi xác nhận không có gì đáng ngờ, hắn mới ngồi khoanh chân trước chiếc bàn nhỏ. Lee Jun chẳng buồn che giấu sự chán ghét, đặt mạnh một chiếc cốc giấy xuống trước mặt hắn.
“Chỉ có cà phê hòa tan thôi.”
Park Chi Kyung cầm cốc giấy lên, nở nụ cười giả tạo. “Cảm ơn.”
“Đột nhiên đến tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi cộc lốc ấy, Park Chi Kyung thản nhiên đặt cốc cà phê chưa uống ngụm nào xuống bàn. Nếu đã không định uống, vậy vừa nãy đòi làm gì, thật bực mình.
“Tae Ri đang ở đâu?”
Câu hỏi được buông ra không một chút chần chừ, như một thợ săn bắn thẳng mũi tên vào con mồi. Lee Jun mở to mắt, bật ra một tiếng.
“Gì cơ?”
Có vẻ như không hài lòng với phản ứng của Lee Jun, Park Chi Kyung giơ tay lên, lắc đầu dứt khoát như thể đang dạy cho anh một điều quan trọng.
“Không phải vậy đâu, Lee Jun. Tôi sẽ hỏi lại lần nữa. Tae Ri đang ở đâu?”
Nếu nụ cười khi nãy là thứ khiến người ta rợn người vì sự giả tạo, thì lúc này đây, cái lạnh lẽo hắn tỏa ra lại hoàn toàn khác. Một nỗi sợ hãi chưa từng có khiến Lee Jun bất giác rùng mình.
Nghĩ đến việc Tae Ri bé nhỏ đã phải một mình gắng gượng bấy lâu nay, một góc trong lồng ngực Lee Jun chợt thắt lại.
Nhưng anh không thể để lộ rằng bản thân đã bị khí thế của hắn đè bẹp. Vì vậy, anh ngẩng cao đầu hơn nữa, cố tỏ ra trơ trẽn khi trả lời.
“Tại sao lại tìm Tae Ri ở chỗ tôi? Tôi tưởng cô ấy đang ở nhà các người chứ.”
Park Chi Kyung phả ra một hơi thở lười biếng trong không trung, tay lần mò trong túi áo, miệng lầm bầm.
“Không phải vậy đâu, Lee Jun.”
Ngay sau đó, hắn rút ra một tờ giấy nhàu nát, mở ra rồi vẫy vẫy nó trong không khí một cách hờ hững.
Trên tờ giấy trắng tinh là bảng ghi chép các cuộc gọi gần đây của Lee Jun. Ở một dòng bị gạch mạnh bằng bút đen, số của Tae Ri vẫn hiển hiện rõ ràng. Đó là lịch sử cuộc gọi cuối cùng giữa hai người.
Lee Jun thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại.
“Thì sao chứ? Tôi không được phép nói chuyện điện thoại với Tae Ri à?”
“Ừm, có thể chứ.”
Park Chi Kyung đáp lại bằng một nụ cười trơn tru, nhấc cốc giấy lên, đưa đến dưới mũi như thể đang thưởng thức hương cà phê hòa tan rẻ tiền.
Có thứ gì đó trong khí chất của hắn khiến người ta khó rời mắt, thứ mà Lee Jun chưa từng có. Chính điều đó làm anh cảm thấy tự ái, vì vậy anh bật lại với giọng điệu càng gai góc hơn.
“Thế thì vấn đề là gì? Có chuyện gì mà anh phải mò đến tận đây, còn ngang nhiên xem lịch sử cuộc gọi của tôi mà không được phép…!”
Khụ, gương mặt Lee Jun lập tức tái xanh, là vì bàn tay đang siết chặt cổ anh. Chỉ bằng một động tác đơn giản, Park Chi Kyung đã dễ dàng tóm lấy cổ Lee Jun, khiến anh nghẹt thở.
“Mẹ kiếp, tao nói không phải thế mà mày cứ lải nhải mãi nhỉ?”
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi khi đưa tay vuốt mái tóc. Nhưng trái ngược với dáng vẻ thản nhiên ban nãy, sức mạnh nơi bàn tay hắn lại lạnh lùng và hung tợn đến đáng sợ.
“Giờ nghe cho kỹ đây, Lee Jun. Gọi điện? Muốn gọi bao nhiêu cũng được. Đến cả việc giấu giếm gặp Tae Ri sau lưng tao để uống rượu, mày còn làm được thì có cái gì là không thể chứ? Nhưng tao đến đây không phải để đôi co về cái chuyện vặt vãnh đó, thằng khốn nạn này.”
“Kh-khặc…”
Ngón tay cái của Park Chi Kyung ấn mạnh vào điểm chí mạng trên cổ họng anh, rồi hắn dùng chân hất văng chiếc bàn chắn trước mặt.
Rầm, chiếc bàn bị đạp lật nghiêng, cốc cà phê mà Lee Jun đưa cho hắn cũng đổ tràn ra sàn, tạo thành một mớ hỗn độn.
“Lee Jun. Đây là cơ hội cuối cùng, nên suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời đi. Vì đối với mày, đây thực sự là lần cuối cùng đấy.”
“Hộc…”
— Còn tiếp —
Hôm nay k có chao à ad 🥲🥲🥲