[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 74

Chương 74
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Dù vậy hắn vẫn có thể sống tốt và ăn ngon mặc đẹp. Nhờ đó, Tae Ri học được sự cay đắng về việc thế giới này bất công đến nhường nào.
Có lẽ đọc được sự bất an trong lòng Tae Ri, Lee Jun bình tĩnh trấn an cô bằng giọng điệu đã lấy lại được sự điềm tĩnh.
– Được rồi, Tae Ri à. Anh hiểu hết rồi. Đừng lo lắng, trước tiên cứ đi đi. Nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe. Đừng lo cho mẹ nhé. Và nhất định phải liên lạc với anh. Anh sẽ chờ em. Được chứ? Nhất định đấy, Tae Ri à.
“Vâng, oppa. Em sẽ liên lạc sớm nhất có thể. Thật sự… thật sự… thật sự cảm ơn anh.”
Không còn thời gian để chần chừ nữa nên cô vội vã cúp máy.
Cô đặt lại điện thoại về trạng thái ban đầu rồi tắt nguồn.
Bỏ điện thoại cùng thẻ của Park Chi Kyung vào thùng rác ngăn cách, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh.
Rồi cô chạy đi mà không ngoảnh lại.
Trái tim như sắp bùng cháy, cô lao thẳng về phía trước.
Chỉ khi bỏ lại tất cả sau lưng, cô mới nhận ra.
Mình đã thích hắn.
Mình đã thích Park Chi Kyung. Không phải một con người, mà chính hắn. Có lẽ đó là mối tình đầu của mình.
Cuối cùng, đây chính là lời chia tay.
Ta bảo các con: Hãy yêu kẻ thù của mình và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ các con.
Ma-thi-ơ 5:44
13. Gửi Tae Ri của anh Ⅰ
Gửi Tae Ri của anh.
Tae Ri của anh.
‘Hyung, nghe nói ba mẹ của Kang Tae Ri cực kỳ khắt khe. Đặc biệt là ba cậu ta. MT gì chứ, cậu ta còn không được tham gia câu lạc bộ. Chưa từng đến buổi họp mặt khoa lần nào, về nhà thì cực kỳ sớm. Chỉ cần muộn một chút là ba cậu ta gọi điện liên tục, ép cậu ta phải về ngay, làm khổ cậu ta không chịu nổi. Nhìn từ bên ngoài thôi cũng thấy khó chịu rồi. Nên có vẻ Kang Tae Ri cũng cực kỳ ghét ba cậu ta. Dĩ nhiên là ghét chứ. Nếu là em, em đã bỏ cái nhà đó mà chạy từ lâu rồi.’
Những gì anh đã làm vì em, chính là lòng thương xót của anh, thứ mà chẳng ai khác có thể dành cho em.
***
Vừa nhận được cuộc gọi gấp gáp từ Gong Yoon Seon báo rằng bé xinh đã biến mất, Chi Kyung lập tức lái xe đến trung tâm thương mại, nơi bà đang ở.
Sự việc xảy ra chỉ một giờ trước khi cuộc điều tra tham khảo của chủ tịch tập đoàn — sự kiện đang thu hút sự chú ý của truyền thông — bắt đầu.
Vừa đến phòng an ninh trung tâm thương mại, Gong Yoon Seon đang ngồi với vẻ mặt đầy lo lắng, vội vàng chạy đến và kể lại toàn bộ sự việc.
Trong lúc bà đi mua sắm, bé xinh nói rằng sẽ đi vệ sinh một lát. Nhưng hơn một tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy quay lại, gọi điện cũng không liên lạc được vì điện thoại đã tắt nguồn. Một câu chuyện chẳng có gì đặc biệt.
Gong Yoon Seon hốt hoảng, lo lắng rằng có khi nào đã có chuyện không hay xảy ra với bé xinh, hoặc liệu đây có phải tình huống mà Chi Kyung từng lo sợ hay không. Bà nói năng có phần hấp tấp, nhưng vấn đề là… nó thực sự không phải như vậy.
“Hãy tua lại ba tiếng trước.”
Nghe lệnh của Chi Kyung, nhân viên phòng an ninh tua lại CCTV. Đôi mắt hắn dõi theo màn hình với một sự bình tĩnh đến kỳ lạ.
Trong màn hình khô khốc đó, xuất hiện hình bóng của Kang Tae Ri. Dù camera chỉ ghi lại một hình ảnh mờ nhạt từ xa, nhưng trong mắt Chi Kyung, hình ảnh của cô rõ ràng hơn bất cứ ai. Cô là thứ duy nhất mà hắn nhìn thấy.
Từ nhà vệ sinh nữ bước ra, Kang Tae Ri chạy thẳng về phía trước mà không một lần ngoảnh lại. Dường như hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân lướt qua tai mình. Bóng dáng cô ngày càng xa dần, cứa vào tầm mắt hắn một cách đau đớn.
“Đây, tôi mang đến đồ thất lạc mà anh bảo.”
Một nhân viên vệ sinh phụ trách dọn dẹp tầng này mở cửa phòng an ninh và bước vào, đưa ra điện thoại cùng một tấm thẻ, những thứ mà Kang Tae Ri đã vứt lại.
Nhận lấy chúng, nhân viên an ninh đặt ngay lên bàn trước mặt Chi Kyung.
Hắn nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu như thể đang nhìn một thứ xa lạ. Rồi chậm rãi vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại và bật nguồn. Nhưng bên trong chẳng còn gì cả — điện thoại đã được đặt lại về trạng thái ban đầu.
Hắn thở dài tựa lưng sâu vào ghế, rồi lại vươn tay lấy tấm thẻ đứng tên mình.
Vẫn giữ nguyên ánh mắt vô cảm dán chặt lên màn hình, hắn dùng cạnh sắc nhọn của tấm thẻ gõ nhẹ lên mặt bàn, một tiếng cười khẽ bật ra.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Chi Kyung lái xe đến khu căn hộ cao cấp mà hắn từng rộng lượng cho Seo Jung Eun ở nhờ.
Bíp. Bíp. Bíp bíp. Cạch. Ngay khi nhập mã khóa cửa và kéo cần gạt xuống, hắn có thể cảm nhận được, trong căn hộ này không còn ai cả.
Rầm, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại đầy giận dữ. Không tháo giày, hắn sải bước thẳng vào trong với ánh mắt trầm lặng quét qua mọi ngóc ngách trong nhà.
Vết tích của một cuộc dọn dẹp dang dở lộ rõ khắp nơi — đồ đạc được đóng gói vội vàng, nhà bếp còn sót lại dấu vết của một bữa ăn chưa hoàn thành.
Để đánh giá tình huống có thể đã xảy ra, Chi Kyung quan sát kỹ hơn bên trong căn hộ. Đây không phải dấu vết của một vụ đột nhập, mà là dấu hiệu của một người tự mình rời đi trong vội vã.
“Cho tôi xem CCTV.”
Hắn di chuyển đến phòng an ninh của khu căn hộ, xuất trình thẻ công vụ của viện kiểm sát và yêu cầu trích xuất CCTV.
Nhân viên an ninh cuống cuồng mở tất cả các đoạn CCTV tại khu vực thang máy và cổng chính theo khung giờ mà Chi Kyung yêu cầu. Ở đất nước này, chỉ cần có thẻ công vụ kiểm sát viên thì chẳng có gì là không thể làm được.
“…”
Dựa hờ vào mép bàn, Chi Kyung chăm chú nhìn xuống màn hình CCTV.
Trên CCTV ở khu vực thang máy, không có bóng dáng Seo Jung Eun. Nhưng tại cổng chính, bà ấy lại bị camera ghi lại một cách rõ ràng — chứng tỏ rằng bà đã cố tình không dùng thang máy.
Bên cạnh Seo Jung Eun, có một người đàn ông đang xách theo túi hành lý. Dù hắn đội mũ sụp xuống che mặt, nhưng Chi Kyung chưa bao giờ quên dáng vẻ của ai đó mà mình từng thấy. Không cần suy nghĩ, hắn lập tức nhận ra — đó là Seo Lee Jun.
Chi Kyung chống hai tay xuống bàn, ngửa đầu ra sau chăm chú nhìn trần nhà trắng toát.
Mọi thứ hắn thấy đều đang nói với hắn rằng cô đã bỏ trốn. Thế nhưng tôi vẫn muốn tin em.
Vậy nên, Tae Ri à.
Hôm nay tôi sẽ bỏ qua. Ngày mai quay lại đi.
Rắc, hắn nghiến răng ken két, mạch máu rợn người nổi lên trên trán.
***
Tae Ri không có điểm đến nhất định.
Cô lên taxi rồi chuyển sang xe buýt. Xuống giữa đường, cô lại bắt taxi, rồi tiếp tục đi xe buýt.
Đến trạm cuối, cô xuống xe và lên một chuyến xe buýt đường dài, rồi rời đi tại điểm đến cuối cùng.
Khi nhìn quanh, cô thấy biển hiện ra trước mắt.
Tae Ri lại bắt taxi, nhờ tài xế đưa đến cảng gần nhất và bước lên con tàu đầu tiên có thể khởi hành ngay lập tức.
Dù con tàu đã rời bến, khoảng cách giữa cô và đất liền ngày một xa, cô vẫn lo sợ liệu Park Chi Kyung hoặc ai đó có liên quan đến hắn có đang bám theo hay không. Ôm chặt lấy cơ thể mình, Tae Ri cuộn tròn người trong góc, nín thở chờ đợi.
Không dám mở mắt ra, toàn thân run rẩy, cô vùi mặt vào chiếc túi đen đang ôm trong lòng.
Cô không biết con tàu này sẽ đi đâu, chỉ mong nó đưa cô đến nơi xa nhất khỏi Park Chi Kyung.
***
– Lạy Cha chúng con ở trên trời.
Nhà thờ Hy Vọng Mới ở Sinsadong tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, đến mức chỉ cần nhìn vào tòa nhà cũng có thể ngửi thấy mùi tiền. Bãi đỗ xe của nhà thờ chẳng khác nào một triển lãm xe ngoại nhập, còn trang phục của các tín đồ đến dự lễ thì trông như vừa càn quét qua một cửa hàng đồ hiệu.
– Xin tha tội lỗi chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có lỗi với chúng con. Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ (1), nhưng cứu chúng con khỏi sự dữ. (2)
(1) Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ: Cầu xin Chúa giúp con người tránh xa những thử thách, cám dỗ khiến họ phạm tội hoặc đi sai đường.
(2) Nhưng cứu chúng con khỏi sự dữ: Cầu xin Chúa bảo vệ con người khỏi những điều xấu xa, nguy hiểm, hoặc khỏi sự kiểm soát của quỷ dữ.
*Đây là một phần trong Kinh Lạy Cha, lời cầu nguyện nổi tiếng trong Thiên Chúa giáo. Nó thể hiện mong muốn được Chúa hướng dẫn để sống đúng đắn và tránh xa những điều sai trái.
Toàn bộ tín đồ của nhà thờ này đều là những người hoạt động trong giới chính trị, kinh doanh và pháp luật nên cảnh tượng này cũng chẳng có gì lạ. Trong số đó, gia đình nghị sĩ Park Sang Hyun cũng là một phần của bức tranh đó, nhưng hôm nay chỉ có mỗi Park Chi Kyung lẻ loi ngồi vào vị trí của mình.
– Vì nước, quyền năng và vinh quang đều thuộc về Cha đời đời vô cùng… Amen.
Khi lời cầu nguyện kết thúc, Chi Kyung từ từ ngẩng đầu lên, nét mặt không hề có chút tín ngưỡng nào, nhưng vẫn khe khẽ đọc theo mục sư.
Amen.
Sau buổi lễ, Chi Kyung đứng ở góc khuất bên hông tòa nhà thờ, kẹp điếu thuốc giữa môi. Hắn châm lửa rít một hơi sâu rồi nhả khói.
Giữ điếu thuốc cố định bằng răng cửa, hắn thò tay vào túi trong của áo khoác, lôi ra chiếc điện thoại của Kang Tae Ri.
Dữ liệu trong chiếc điện thoại sau khi được giám định, đã được khôi phục hoàn toàn.
Hắn chậm rãi lướt tay trên màn hình, khói thuốc nhàn nhạt phả ra theo từng hơi thở. Từ trước đến nay, hắn luôn thấy kỳ lạ — một cô gái trẻ như Kang Tae Ri mà điện thoại lại chẳng có gì đáng xem. Đến một tấm ảnh chụp gương mặt xinh đẹp kia cũng không có, danh bạ thì ít đến thảm thương, tin nhắn trao đổi cũng chẳng bao nhiêu. Nhưng thôi, đó lại là điều hắn mong muốn.
Tuy nhiên, vẫn có vài tin nhắn đáng ngờ, đặc biệt là những đoạn tin đã được khôi phục từ Park Si Hyun.
— Còn tiếp —
Lo cho Si Hyun quá mấy ní ơiiiiiiii
Hôm nay k có chao à ad 🥲🥲🥲