[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 73

Chương 73
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tae Ri phát hiện ra mình đang ngồi một mình trên ghế sofa cách xa đám đông, cô đơn và lặng lẽ. Khi thấy cô, Gong Yoon Seon thở phào nhẹ nhõm.
“Con yêu của ta, sao lại ngồi đó một mình? Ta tưởng con biến mất rồi chứ, làm ta hết hồn đấy.”
“Xin lỗi dì. Chân con hơi đau nên ngồi nghỉ một chút.”
“Trời ơi, con còn trẻ mà đã như thế thì sao được?”
“Chiếc túi đó đẹp quá. Rất hợp với dì ạ.”
Tae Ri mỉm cười với Gong Yoon Seon, nhưng nụ cười của cô trống rỗng, không chút sức sống. Gong Yoon Seon chợt nhận ra nụ cười ấy khác lạ. Nó khiến bà nghĩ đến một con rối bị giật dây như thể ai đó đang điều khiển từng cơ nhỏ trên gương mặt cô.
Ưm, Gong Yoon Seon nheo mắt nhìn Tae Ri với ánh mắt nghi hoặc. Nhưng rồi, sự chú ý của bà nhanh chóng bị phân tán khi người quản lý vội vàng mang đến một món hàng mới. “Kyaa! Đẹp quá!” Bà reo lên như một cô gái nhỏ, vừa vỗ tay vừa không giấu nổi sự thích thú.
Ting. Ngay khi Gong Yoon Seon rời mắt khỏi cô, Tae Ri nhận được một tin nhắn dài. Người gửi là Park Si Hyun với giọng điệu đầy quyết tâm.
[Cậu đang ở trung tâm thương mại đúng không? Trước hết cứ về nhà cùng mẹ tôi đi. Không biết cậu có nhận ra không, nhưng Park Chi Kyung lúc nào cũng hỏi bà ấy về cậu đó. Sau đó, kiếm cớ đi dạo — không, khốn kiếp, mẹ tôi có khi lại nghe lời anh ta mà không cho cậu ra ngoài mất. Thế thì cứ bảo là đi dạo quanh vườn. Có thể sẽ có người để ý, nên cứ đi vòng quanh vườn thật nhiều vào. Chỗ đó rộng kinh khủng mà. Khi thấy có cơ hội, cậu lập tức rời khỏi đó. Chạy ngay đến điểm mù của camera an ninh. Điểm mù đó chính là chỗ cậu có thể thấy xe của tôi. Tôi đã xin nghỉ nửa buổi để chờ cậu rồi. Vậy nên cứ chạy thật nhanh đi. Cậu nhanh nhẹn mà.]
Tae Ri nhìn chằm chằm vào tin nhắn dài dòng ấy một lúc lâu, rồi gửi lại một tin nhắn ngắn gọn.
[Sống tốt nhé, Si Hyun à.]
Đây cũng là lần cuối cùng.
Đêm qua cô đã dao động trước lời đề nghị giúp đỡ của Park Si Hyun. Nhưng suy cho cùng, cậu ta vẫn là người nhà của Park Chi Kyung.
Và chỉ cần vài lời ngọt ngào của Park Chi Kyung, Park Si Hyun chắc chắn sẽ nhanh chóng vẫy đuôi nghe theo. Dù bây giờ cậu ta có chửi bới Chi Kyung thế nào đi nữa… rốt cuộc thì cậu ta cũng chỉ là con chó được Chi Kyung nuôi dưỡng mà thôi. Điều đáng buồn là, chính cậu ta cũng không nhận ra điều đó.
Ting, điện thoại lại rung lên. Cô liếc xuống, nghĩ rằng đó là tin nhắn khác từ Park Si Hyun, nhưng hóa ra là thông báo chuyển tiền từ ngân hàng. Cô lặng lẽ đếm số 0 trên màn hình, chính xác là 300 triệu won. Số tiền được chuyển đến dưới cùng một cái tên như lần trước khi cô nhận 1 tỷ won từ gia đình này. Người gửi hẳn là Park Sang Hyun.
Ba trăm triệu won. Một con số có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.
Nó chẳng là gì so với cái giá của một gia đình bị hủy hoại. Nhưng lại là một số tiền quá lớn để chạy trốn ngay lúc này.
Nghị sĩ Park đúng là một kẻ lão luyện. Không cần tự làm bẩn tay, không cần can thiệp trực tiếp, ông ta vẫn có thể dễ dàng thao túng người khác theo ý mình.
Khi đã xác nhận tiền đã vào tài khoản, Tae Ri nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy.
Cô bước đến chỗ Gong Yoon Seon đang cười khúc khích, vừa nhấm nháp ly rượu champagne đắt đỏ do quản lý cửa hàng đưa cho. Cô nở một nụ cười và nói.
“Con đi vệ sinh một chút nhé dì?”
“Hả? Ờ, được thôi con yêu. Đi nhanh rồi về nhé?”
“Vâng ạ.”
Gong Yoon Seon chỉ vẫy tay qua loa, không hề để tâm. Tae Ri cũng cười nhẹ rồi xoay người rời đi.
Cô bước ra khỏi cửa hàng sang trọng một cách bình thản. Nhưng ngay khi khuất khỏi tầm nhìn, gương mặt cô lạnh băng. Cô nhanh chóng rảo bước, hướng về phía nhà vệ sinh nữ.
Vừa bước vào nhà vệ sinh nữ, Tae Ri lập tức rút điện thoại ra, gấp gáp gọi cho Lee Jun. Cô không dám bước vào buồng vệ sinh. Cô cần phải tận mắt quan sát xem ai ra vào nơi này.
Tút, tút, tút… Tiếng chuông đổ dài trong khi cô cắn móng tay cái, ánh mắt lo lắng không yên.
Tút, tút, sau một hồi chuông dài, cuối cùng giọng nói của Lee Jun cũng vang lên. Dù đã quá 2 giờ chiều, nhưng giọng hắn vẫn uể oải như vừa thức dậy.
– Ưm… Alo?
“Oppa, em không có nhiều thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi nhé.”
– …Hả? A, Tae Ri? Tae Ri à?
“Bây giờ em sẽ đọc một địa chỉ. Anh có thể ghi lại không?”
– …Gì cơ?
“Ghi lại đi, oppa. Ghi lại ấy.”
– À… nhưng… bút… Em không thể nhắn tin à?
“Không được. Em không thể để lại dấu vết.”
– …Cái gì?
“Oppa, làm ơn đi… Làm ơn tỉnh táo lại và nghe em nói! Em thực sự không có nhiều thời gian đâu!”
Dường như cảm nhận được sự hoảng loạn trong giọng nói và hơi thở gấp gáp của cô, Lee Jun ngay lập tức trở nên căng thẳng. Cô nghe thấy tiếng hắn bật dậy khỏi giường, rồi tiếng bước chân gấp gáp vang lên khi hắn chạy đi tìm giấy bút. Giọng hắn bỗng tỉnh táo hẳn.
– Được rồi, Tae Ri. Anh đang tập trung đây. Đọc đi.
Tae Ri chậm rãi đọc từng chữ địa chỉ nơi mẹ cô đang ở, kèm theo số điện thoại.
– Ghi xong rồi. Đây là đâu vậy?
“Là nơi mẹ em đang ở.”
– …Gì cơ? Mẹ em? Tae Ri, em đang gặp chuyện gì vậy?
Cô đảo mắt quan sát xung quanh đầy cảnh giác rồi hạ giọng.
“Oppa, việc ba em bị tống vào tù… là do Park Chi Kyung. Tất cả đều là do hắn. Chính hắn đã dàn dựng mọi chuyện. Em đã bị lừa. Em tưởng hắn là người giúp đỡ em… Nhưng không phải. Nên em phải rời khỏi đây. Em sẽ biến mất. Một nơi không ai có thể tìm thấy em. Trong vòng một tiếng nữa, em sẽ để lại thẻ ngân hàng của em trong hòm thư nhà anh. Mật khẩu là 0622. Trong đó có 290 triệu won.”
Lee Jun chưa kịp phản ứng thì cô tiếp tục nói như một chiếc máy bị lỗi, giọng điệu rối loạn. Nhưng rồi, cô bỗng dừng lại giữa chừng như thể có ai vừa ấn nút tạm dừng. Giọng cô nghẹn lại, run rẩy như muốn khóc. Cô lắc đầu mạnh. Đây không phải lúc để yếu đuối. Vừa siết chặt nắm tay vừa cố lấy lại bình tĩnh, giọng nói dứt khoát hơn.
“Dùng 230 triệu won để tìm một nơi an toàn cho mẹ em ở. Đó là việc em nên làm, nhưng… bây giờ em chẳng thể làm gì được nữa. Cả em và mẹ em đều không thể để Park Chi Kyung tìm thấy. Vậy nên hãy tìm cho bà ấy một nơi thật xa khỏi Seoul. Càng xa càng tốt. Còn 60 triệu won còn lại, em để lại cho anh. Em biết số tiền này chẳng đáng gì so với những gì anh đã làm cho em… nhưng mong anh hãy nhận nó. Và nếu một ngày nào đó Park Chi Kyung tìm đến anh… Hãy nói rằng anh không biết gì cả. Thực sự mà nói anh cũng chẳng biết gì cả, được chứ anh?
– T-Tae Ri… Đợi đã, khoan đã…
“Cảm ơn vì đã giúp em, oppa. Và… em thực sự xin lỗi. Khi nào em ổn định mọi thứ, nhất định sẽ liên lạc lại. Nhưng bây giờ, xin đừng nói với mẹ em chuyện này. Bà ấy không biết gì thì tốt hơn. Nếu bà ấy hỏi về em… hãy nói dối để bà ấy không lo lắng. Em không đủ tỉnh táo để nghĩ ra lời giải thích nào nữa. Em xin lỗi, oppa. Em thực sự xin lỗi vì đã để lại gánh nặng này cho anh.”
– T-Tae Ri! Đợi đã, em đang ở đâu? Nói cho anh biết đi! Anh sẽ đến tìm em! Em đang ở đâu?
“Không, oppa. Đừng dính dáng đến em nữa. Như thế sẽ tốt cho anh hơn. Chỉ cần trả lời em một câu thôi. Anh đã hiểu hết những gì em nói chứ? Anh sẽ giúp em mà đúng không, oppa? Ngay bây giờ, người duy nhất em có thể tin tưởng chỉ có anh thôi…
Cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nhà vệ sinh. Ai đó đang đến gần.
Cô siết chặt điện thoại, mắt dán chặt vào cánh cửa, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Sự sợ hãi bao trùm lấy cô. Cô là người bị tổn thương, là kẻ đã phải chịu đựng tất cả. Nhưng dù có thế nào, cô cũng biết rằng mình không thể nào thắng được hắn.
Câu thành ngữ ‘lấy trứng chọi đá’ chưa bao giờ phù hợp với ai hơn là với cô và Park Chi Kyung. Cô sợ hắn. Đôi chân cô run rẩy đến mức suýt khuỵu xuống. Nếu hắn tìm ra cô lần này… Hắn sẽ thực sự giết chết cô.
Park Chi Kyung là kiểu người như vậy. Nếu hắn muốn, chỉ cần một cái búng tay, hắn có thể dễ dàng cướp đi mạng sống của bất kỳ ai.
— Còn tiếp —
Hôm nay k có chao à ad 🥲🥲🥲