[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 71

Chương 71
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cô nhớ khuôn mặt mơ màng của mình khi cơ thể run rẩy vì cảm giác rùng mình.
Phải, làm tình với đàn ông rất tuyệt. Cô giả vờ không thích, nhưng thực ra, từng khoảnh khắc được ôm trong vòng tay của Park Chi Kyung đều khiến cô cảm thấy tốt đẹp.
Tae Ri lắc đầu như thể muốn xua đi tất cả ký ức.
Đêm nay, cô quyết định sẽ không nghĩ về bất cứ điều gì. Cố gắng làm trống rỗng đầu óc hết mức có thể. Nếu không, cô cảm thấy bản thân có thể là người gục ngã trước tiên.
Tae Ri uể oải đứng dậy, định rời khỏi sân thượng thì nghe thấy tiếng vỏ lon bia bị bóp méo trong tay Park Si Hyun. Cậu ta gọi tên cô, Kang Tae Ri.
“Tôi sẽ giúp cậu.”
Tae Ri yếu ớt quay đầu nhìn cậu ta. Park Si Hyun đã đứng dậy từ lúc nào và đang tiến lại gần, mắt nhìn xuống đất, thở dài một hơi thật sâu.
“Thực ra lúc nãy tôi đã nghe hết rồi.”
“Nghe cái gì?”
“Là…”
Park Si Hyun vò đầu bứt tai, rồi bất ngờ ngẩng mạnh lên. Biểu cảm chưa từng thấy lộ rõ trên gương mặt cậu ta, trong khi đôi tay siết chặt thành nắm đấm, run lên từng hồi.
“Tôi nói là tôi nghe hết rồi đấy, chết tiệt! Anh ta chơi đùa với ba cậu phải không?”
Điều buồn cười là, Tae Ri bỗng chốc trở nên bình tĩnh. Cô đã luôn có linh cảm mơ hồ rằng đó là việc của Park Chi Kyung. Có lẽ tiềm thức của cô vẫn luôn nghĩ như vậy. Khi lý trí dần quay lại, máu trong người cũng như nguội lạnh đi nhanh chóng.
“Tôi sẽ giấu cậu ở nơi mà Park Chi Kyung không thể tìm thấy.”
Lời nói ngoài dự đoán vang lên, nhưng Tae Ri không cảm thấy gì cả. Có lẽ, chỉ là cô đang giả vờ không có cảm xúc vì trong lòng đã bị cuốn vào cơn bão của quá nhiều tâm trạng khác nhau.
“Tôi dựa vào gì mà tin cậu? Hơn nữa, tại sao cậu lại giúp tôi? Dù sao thì cậu cũng là em trai của tên đó mà.”
“Bởi vì tôi thấy có lỗi, chết tiệt! Tôi thấy có lỗi kinh khủng vì chính tôi đã khiến cậu dính dáng đến Park Chi Kyung! Tôi đã cảnh báo cậu từ sớm rồi còn gì!”
Park Si Hyun giận dữ đá mạnh vào chân bàn. Tae Ri lặng lẽ quan sát mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Sau một lúc hầm hầm tức giận, cậu ta đưa tay lên xoa trán đầy bực bội, rồi lại tiến đến gần cô, giọng điệu như thể một lời cảnh cáo.
“Cậu nghe cho rõ đây. Dù cậu có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Park Chi Kyung được. Vì sao à? Vì anh ta là kẻ có tất cả. Thế nên tôi mới bảo sẽ giúp cậu. Tôi cũng là con cháu trong nhà đó mà. Tôi cũng có đủ thứ trong tay chứ. Dĩ nhiên là đầu óc tôi chậm chạp hơn tên khốn đó rất nhiều, nhưng không đến nỗi không giấu nổi một người đâu.”
Cô thoáng nghĩ có lẽ mình có thể tin cậu ta. Đây là lần đầu tiên Park Si Hyun gọi anh trai mình bằng tên đầy đủ chứ không phải ‘anh’ như trước.
“Vậy nên, cậu chỉ cần vượt qua đêm nay. Tôi sẽ chịu trách nhiệm giấu cậu.”
Tae Ri lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Park Si Hyun thêm vài giây, rồi không đáp lời mà chỉ bước ra khỏi sân thượng.
Park Chi Kyung không về đến tận khuya. Hắn chỉ gửi một tin nhắn, nói rằng có việc nên sẽ về trễ, bảo cô cứ ngủ trước. Tae Ri đọc tin nhắn, rồi nhấn gửi hồi đáp.
[ Vâng, thưa anh. Hẹn gặp vào sáng mai. ]
Không hơn, không kém. Cô cố gắng phản ứng như mọi khi. Vì hắn là kẻ có trực giác đáng sợ, nên mọi thứ cần phải diễn ra như bình thường.
Cô ngồi lặng lẽ trên sofa trong phòng ngủ, không bật đèn, nhìn ra xa về phía sông Hàn. Rồi cô tưởng tượng đến việc siết chặt cổ Park Chi Kyung. Cô tưởng tượng cảnh cắt nát hắn ra hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Thế nên, dòng sông Hàn đen ngòm trong mắt cô dường như nhuộm đầy sắc đỏ của máu.
Cô lại lắc đầu. Tưởng tượng thì chỉ nên dừng lại ở tưởng tượng.
Thật cay đắng, nhưng cô hiểu rằng hiện tại, điều duy nhất mình có thể làm là chạy trốn khỏi hắn.
Như lời Park Si Hyun nói, Park Chi Kyung là kẻ có tất cả. Còn cô chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, không có gì trong tay.
Nếu muốn để lại một vết xước trong cuộc sống hoàn hảo của hắn, cách tốt nhất chính là biến mất.
Nếu có thể khiến cuộc đời hắn – kẻ đang ở vị trí của một kẻ tuyệt đối – xuất hiện dù chỉ một vết rạn nhỏ, thế thì trước mắt như vậy đã là đủ.
Người có thể đẩy Park Chi Kyung lên thiên đường, cũng là người có thể đẩy hắn xuống địa ngục. Và Tae Ri biết rất rõ rằng người đó chính là cô.
Park Chi Kyung thích Kang Tae Ri. Cô đã cố tình làm ngơ chuyện đó, bởi cô không muốn thừa nhận.
Thật ghê tởm khi biết rằng ngay cả trong mối quan hệ méo mó này, một thứ cảm xúc như tình yêu cũng có thể nảy sinh.
Bởi vì cô và hắn đều hiểu rõ rằng, cách kết thúc tốt nhất cho mối quan hệ này là để nó kết thúc trong sự méo mó.
Dẫu vậy, lý do mà cô đã từng bảo hắn đừng vội kết hôn…
Là vì dù mối quan hệ này không có chút hy vọng nào, cô vẫn muốn kéo dài thêm một chút thời gian ở bên hắn.
Một mong muốn ngu xuẩn. Cô tự hỏi, vậy thì từ khi nào Park Chi Kyung đã bắt đầu có ý với cô?
‘Đây là ảnh của nạn nhân sao? Chỉ có một người thôi à?’
Có lẽ, Park Chi Kyung đã từng hứng thú khi thấy em trai mình thủ dâm bằng một bức ảnh khiêu dâm đã được ghép khuôn mặt của một cô gái nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi. Nếu là Park Chi Kyung, hắn hoàn toàn có thể làm chuyện đó. Hắn là một kẻ biến thái khốn kiếp.
‘Cùng uống cà phê với tôi đi, cô bé.’
Có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên gặp cô, hắn đã để mắt đến cô. Có lẽ, hắn đã nuốt nước bọt khi nhìn cô. Có lẽ, hắn chỉ muốn đè cô xuống một lần.
‘Ra ngoài xã hội trải nghiệm thêm đi. Khi nào trưởng thành hơn thì quay lại đây. Em vẫn chưa phải đối thủ của tôi đâu.’
Vậy nên trong lần gặp thứ hai, hắn đã từ chối lời đề nghị lên giường của cô một cách dứt khoát. Vì hắn muốn chinh phục cô, chứ không phải để bị cô chinh phục.
‘Khi gặp lại, hãy trở thành một con hổ.’
Phải, hắn không muốn thấy đôi chân cô tự nguyện mở ra dưới thân hắn. Hắn muốn thời điểm cô đau khổ nhất, khi cuộc sống của cô rơi xuống vực sâu, thì hắn có thể tàn nhẫn tách chân cô ra, thống trị phía trên và thỏa mãn ham muốn xấu xa của mình.
Vì Park Chi Kyung là một kẻ biến thái điên loạn, kẻ chỉ cảm thấy khoái cảm khi kiểm soát đối phương.
Cô chợt nghĩ, với mức độ kiên trì này, đáng lẽ ra cũng nên tán dương hắn một chút mới phải.
Chỉ vì một ham muốn thể xác mà anh đã dành hơn hai năm để lên kế hoạch, hủy hoại cả một gia đình, giả vờ đóng vai kẻ chính nghĩa chỉ để giữ tôi bên cạnh.
Anh gọi đó là tình yêu chân thành sao?
Nếu vậy thì tôi càng không thể hiểu nổi con người anh. Và tôi cũng không muốn hiểu. Dù sao thì anh cũng không phải là con người. Một kẻ không phải con người thì làm sao có thể được con người thấu hiểu chứ.
Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay. Đúng vậy. Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay… Dù địa ngục mà tôi tạo ra không thể nào sánh bằng địa ngục mà anh đã chuẩn bị cho tôi, nhưng ít nhất, tôi cũng có thể để lại cho anh một phiên bản nhỏ bé của nó trước khi rời đi.
Trong chính cái địa ngục nhỏ bé ấy, anh sẽ quằn quại trong nỗi đau — không quá sâu sắc, nhưng dai dẳng.
Cô đã không thể chợp mắt dù chỉ một giây. Vì vậy, cô biết rõ lúc nào Park Chi Kyung bước lên cầu thang.
Cô cũng nghe thấy tiếng bước chân hắn dừng trước cửa phòng mình. Tiếng cánh cửa hé mở, rồi khép lại. Sau đó, hắn quay về phòng ngủ của mình và đóng cửa lại với dáng vẻ mệt mỏi.
“…”
Tae Ri nằm yên như một xác chết, lặng lẽ khắc ghi từng sự đổi thay của bầu trời vào đôi mắt trống rỗng của mình, rồi từ từ ngồi dậy khi trời hửng sáng.
Cô vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch,rồi chọn bộ quần áo đẹp nhất mà mình có.
Ngồi trước gương, cô trang điểm thật tỉ mỉ để làm nổi bật những đường nét đẹp nhất trên khuôn mặt mình. Thậm chí còn xịt một chút nước hoa — thứ mà cô hiếm khi dùng đến.
Mặc dù đã thức trắng cả đêm, nhưng kỳ lạ thay, đầu óc cô lại vô cùng tỉnh táo.
Rời khỏi phòng, cô tiến thẳng đến phòng của Park Chi Kyung.
Cộc cộc, cô gõ cửa và nghe thấy tiếng hắn trả lời từ bên trong.
Cô hạ tay nắm cửa, bước vào trong. Bên trong, Park Chi Kyung vừa tắm xong, đang dùng tay vuốt mái tóc còn ướt. Hắn liếc nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nhướng mày một cách hờ hững.
“Chưa từng thấy bộ đồ này nhỉ?”
Hắn cố tỏ vẻ đoan chính khi hỏi như vậy, nhưng giờ thì cô đã hiểu rõ bản chất bẩn thỉu ẩn sau lớp vỏ ngoài ấy. Nếu hắn trực tiếp hỏi rằng ‘Em ăn mặc hở hang thế này là chuẩn bị đi gặp thằng nào à?’ thì có khi cô còn thấy dễ chịu hơn.
“Có hẹn trước à?”
Hắn lê bước đến gần. Bây giờ nghĩ lại, Tae Ri từng rất thích chất giọng trầm thấp của hắn. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn siết chặt cổ họng đó cho đến khi nó ngừng phát ra âm thanh.
— Còn tiếp —
Huhu. Nữ 9 chuyển từ cái lồng này qua cái lồng khác. Nam9 chẳng thấy có chút hối cải gì cả
Truyện này bn chap vậy ad ơi, tình hình là còn ngược nhau nhiều quá, hoá giải kiểu gì đây 😭 Tác giả viết mấy đoạn nội tâm xung đột khá hay.