[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 70

Chương 70
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi nhìn mẹ mình cúi đầu trước mặt hắn đến tận khi trán gần như chạm đất…
‘Cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài, công tố viên!’
Nhìn người mà chính tay cô đã tống vào đó lại cúi đầu cảm tạ mình… Hắn đã cười bao nhiêu phía sau bàn tay đang mân mê đôi môi ấy? Hắn đã cười với gương mặt như thế nào? Hắn đã cười với tâm trạng ra sao?
Cả gia đình này đều dễ dàng thật. Liệu hắn có nghĩ như vậy mà cười nhạo không?
Ụa… Cơn buồn nôn lại dâng trào, cô vội vàng vùi đầu vào bồn cầu.
Bíppppp- tiếng ù tai còn trầm trọng hơn lúc trước.
Sau vài lần nôn khan nhưng chẳng nôn ra được gì, cô lại dựa đầu vào tường, ngồi phịch xuống.
Với đôi mắt trống rỗng như đã mất hồn, cô nhìn vào khoảng không một lúc lâu, rồi đôi môi khẽ động đậy.
Park Chi Kyung là người cô phải biết ơn. Là người cô phải biết ơn. Là người cô phải biết ơn. Là người cô phải biết ơn… Đồ khốn.
Nước mắt không lăn xuống gò má mà trực tiếp rơi thẳng xuống dưới. Tae Ri thậm chí còn không nhận ra mình đang khóc, khuôn mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm nào.
Tầm nhìn cứ nhòe đi, cô chỉ im lặng dùng mu bàn tay chà xát lau đi nước mắt mà không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
‘Em khiến tôi cứ phải nghĩ mãi… Em thật sự không biết lễ nghĩa gì cả.’
Là vì thế sao? Vì cô không biết lễ nghĩa sao? Nhưng dù vậy đi nữa… Sao một con người có thể… Sao có thể đối xử với cả một gia đình theo cái cách đó… Dù cô có… Dù cô có…!
Chỉ cần mở mắt thôi cũng đã quá đau đớn, cô nhăn mặt rồi lại nhắm mắt chặt hơn. Rào rào, nước mắt rơi xuống như cơn mưa rào, ướt đẫm cả khuôn mặt. Ngực cô tức nghẹn. Cô không thể thở được. Rõ ràng là đang thở, nhưng lại không tài nào hít thở nổi. Cô ngồi đó, bấu chặt lấy quần áo, quằn quại trong tuyệt vọng.
‘Thật là vấn đề lớn đây. Vẫn chưa bị bẻ gãy hoàn toàn.’
Giọng của Park Chi Kyung không chút thương xót mà cứ vậy vang vọng trong đầu cô. Hắn luôn như vậy. Hôn mà không chút quan tâm, ép buộc tiếp xúc mà không chút quan tâm, túm lấy tóc mà không chút quan tâm, xâm nhập mà không chút quan tâm, cho cô ăn những món ngon mà không chút quan tâm, mỉm cười mà không chút quan tâm, rồi đâm dao vào cô cũng không chút quan tâm.
‘Không biết nên nói từ đâu đây… Về ba của Kang Tae Ri. Cựu giám đốc điều hành của Aju Capital, Kang Sang Beom. Em chưa từng thấy ông ấy có gì đó kỳ lạ sao? Theo tôi thấy thì, ông ta như một kẻ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn vậy.’
‘Sao em không tin nhỉ? Lạ thật đấy. Tôi nghĩ mình đã nói rồi mà. Tôi có thể tạo ra tội danh từ con số không để tống ai đó vào tù. Vậy thì một kẻ như tôi, sao không thể làm biến mất một tội danh đã có sẵn chứ?’
‘Em nghĩ một người có tấm thẻ nghị sĩ trong tay có thể làm được bao nhiêu chuyện ở đất nước này? Với cái đầu nhỏ bé của em thì có khi chẳng tưởng tượng nổi đâu.’
Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối, dùng hết sức bịt chặt đôi tai. Lần này, giọng của Park Si Hyun lại vang lên như hòa vào trong tâm trí cô.
‘Tôi không biết anh tôi giúp cậu vì lý do gì, nhưng cứ nhận đủ những gì cần nhận rồi rời đi đi. Đừng dính dáng thêm với anh ấy nữa. Từ ngày đó trở đi, đời cậu sẽ nát bét đấy.’
‘Kang Tae Ri, đừng có bỏ ngoài tai những gì tôi nói. Rác rưởi cũng có cấp bậc. Rác cùng thế hệ với tôi, tôi còn kiểm soát được. Nhưng mà nếu cậu dính vào một tên hơn mình quá nhiều tuổi, đời cậu coi như xong đấy con nhãi.’
‘Không còn là con người nữa.’
A… Một tiếng thở dài bật ra từ kẽ răng. Ra là vậy. Đúng rồi, chính là điều này. Chính điều này đây. Đây chính là lý do tại sao mỗi lần đối diện với Park Chi Kyung, cô đều cảm thấy bất an.
Nỗi sợ vô hình vẫn luôn ám ảnh cô bấy lâu nay, hóa ra chính là Park Chi Kyung.
Bây giờ nghĩ lại, có quá nhiều điều kỳ lạ. Sao cô có thể ngu ngốc đến mức này chứ?
‘Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện hôm đó. Kang Tae Ri, à không, lúc đó là học sinh nhỉ. Học sinh Kang Tae Ri đã đề nghị ngủ với tôi vào ngày hôm ấy. Chuyện đã qua rồi nên tôi cứ hỏi nhé. Hôm đó, sao em lại thấy hứng thú với tôi? Dù chẳng biết gì về tôi cả. Tôi là một kẻ như thế này đây, vậy mà chẳng biết sợ gì, vẫn còn trẻ con quá.’
‘Tae Ri à, em yêu. Trong mắt tôi, em chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài, đến mức ngoài cơ thể mình ra thì chẳng có gì để dâng hiến vì ba em. Một đứa quá dễ dãi, chỉ cần một cái vỏ ngoài tử tế là có thể tha thứ cả kẻ giết người không thành.’
‘Cuối cùng thì em cũng chỉ thích cái vỏ bọc của tôi thôi đúng không?’
“A… a a… a…”
Như thể đã mất đi khả năng ngôn ngữ, Tae Ri chỉ phát ra những tiếng rên rỉ trong vô thức. Cô run rẩy, đưa đôi tay lạnh ngắt không còn chút huyết sắc lên ôm lấy gương mặt mình. Ngay khi che mặt lại, tiếng khóc bật ra như thể ai đó vừa bóp cò súng.
Đó là một tiếng gào giống như tiếng của loài dã thú đang tuyệt vọng.
‘Nếu đã khóc đến mức này rồi thì làm người một chút mà dạng chân ra đi, Tae Ri à.’
Cô nhìn trừng trừng vào khoảng không, ánh mắt chất chứa đầy căm phẫn như thể Park Chi Kyung đang đứng ngay trước mặt.
Lông mày nhíu chặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Hình ảnh Park Chi Kyung cứ xuất hiện rồi biến mất trong tâm trí cô.
Đã bao nhiêu năm rồi cô chưa khóc đến mức này? Cô cũng không còn nhớ nữa.
Tae Ri cố gắng định nghĩa cảm xúc mà mình đang trải qua, nhưng dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cô vẫn không thể tìm ra một từ thích hợp.
Là phản bội sao? Nhục nhã? Mất mát? Trống rỗng? Phẫn nộ? Cuồng loạn? Uất ức? Phẫn uất? Hay là tức giận?
Dù có dùng bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào… cô vẫn cảm thấy chẳng có từ nào đủ để diễn tả hết lòng mình.
Sau khi co ro trong phòng tắm hàng giờ liền, Tae Ri từ từ đứng dậy. Cô bước ra khỏi phòng tắm và đi xuống tầng một.
Căn nhà im lặng đến đáng sợ. Park Sang Hyun và Gong Yoon Seon chắc đã ăn diện tử tế rồi ra ngoài. Còn Park Chi Kyung thì vẫn chưa về.
Ngôi nhà tĩnh lặng này khiến cô có cảm giác như đang lạc trong một nấm mồ tuyệt đẹp.
Cô lang thang trong ‘nấm mồ’ đó, dáo dác tìm Park Si Hyun. Có một điều cô nhất định phải hỏi cậu ta.
Park Si Hyun vẫn ngồi một mình trên chiếc ghế ở ban công, cầm lon bia nhấp từng ngụm. Khi Tae Ri ngồi xuống trước mặt, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự giật mình của cậu ta.
Có vẻ như cậu ta đang bối rối vì người vẫn luôn tránh mặt mình đột nhiên lại chủ động đến gần. Hoặc cũng có thể là vì đôi mắt đỏ ngầu, bọng mắt sưng tấy và gương mặt tái nhợt như xác chết của cô khiến cậu ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“…Si Hyun à.”
Không biết trong ba từ ấy, cô đã phải hít vào bao nhiêu lần. Lúc này, hít thở không còn là hành động để duy trì sự sống nữa. Với cô, đó chỉ là một cơ chế nhỏ để giúp cô dằn nén cảm xúc đang bùng lên trong lòng.
“Tôi… tôi có chuyện muốn hỏi cậu…”
“Ờ… chuyện gì?”
“…Cậu có khi nào…”
Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu thêm lần nữa. Nhưng dù có cố gắng hít bao nhiêu không khí vào phổi, lồng ngực cô vẫn nghẹn lại. Cảm giác như có ai đó siết chặt cổ cô, không chút nương tay mà bóp nghẹt, khiến cô gần như không thể thở nổi.
“Cậu có khi nào…”
“Ừ?”
“Uống rượu rồi lái xe… đâm người ta đến tàn phế chưa?”
“Gì cơ?”
Park Si Hyun cau mày, nhưng ngay lập tức sắc mặt cậu ta thay đổi rồi lao đến trước mặt cô.
“Này, con nhãi này điên thật rồi à? Này, cậu điên rồi hả?! Tôi không phải là loại rác rưởi đến mức đó đâu nhé? Ừ, được rồi, tôi thừa nhận, tôi cũng từng lái xe khi say, không chỉ một hai lần! Tôi không tự hào gì đâu, nhưng đâm vào cột điện vài lần cũng có đấy! Nhưng tôi chưa từng gây tai nạn cho ai hết, hiểu chưa?”
Chính ngay khoảnh khắc nghe câu trả lời ấy, Tae Ri đã có thể chắc chắn.
Là Park Chi Kyung. Chính hắn. Chính hắn là người đã làm điều đó với ba cô.
Hắn có thể biến cả em trai mình thành tội phạm chỉ bằng vài câu nói, vậy thì với người ngoài, mọi chuyện chắc còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Phụt. Giữa những kẽ răng vẫn còn đọng lại âm vang của tiếng thét gào, bây giờ lại bật ra một tràng cười. Cười, nhưng lại đau đớn. Chỉ nói là nghẹn thắt lồng ngực thôi thì chưa đủ. Cảm giác tim mình bị cứa bởi một lưỡi dao cũng chưa đủ để diễn tả.
Chỉ đơn giản là đau. Cả cơ thể cô nhức nhối vì đau đớn.
“…Cậu nói đúng đấy, Si Hyun à. Không phải là con người.”
“Này, con bé này, nói gì mà quá đáng thế?! Tôi đã bỏ rượu lái xe lâu rồi nhé? Tôi cũng thấy tội lỗi lắm đấy, hiểu chưa?”
“Không phải cậu.”
Anh trai cậu.
Cô nhìn thẳng vào Park Si Hyun với đôi mắt đỏ rực. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của cô thay đổi, khiến cậu ta bất giác nuốt khan.
“Anh trai cậu đã nói với tôi thế đấy. Rằng chính cậu đã đâm người ta đến tàn phế.”
“…Gì?”
“Đó là lý do tôi đã luôn tránh mặt cậu. Vì tôi không muốn hít thở chung bầu không khí với một kẻ cặn bã như thế. Nhưng giờ thì…”
Cô dừng lại, cô đã chỉ đơn thuần hít thở cùng một bầu không khí với hắn thôi sao?
Cô nhớ lại chính mình, say mê tận hưởng khoái cảm dưới hắn.
— Còn tiếp —
Huhu. Nữ 9 chuyển từ cái lồng này qua cái lồng khác. Nam9 chẳng thấy có chút hối cải gì cả
Truyện này bn chap vậy ad ơi, tình hình là còn ngược nhau nhiều quá, hoá giải kiểu gì đây 😭 Tác giả viết mấy đoạn nội tâm xung đột khá hay.