[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 69

Chương 69
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Một trò đùa chỉ để thỏa mãn tham vọng của ngươi. Ta nên xử lý sự hỗn xược này như thế nào đây.
Bàn tay cầm ly của nghị sĩ Park khẽ run lên.
“Ta muốn hỏi một điều. Tae Ri à, cháu thực sự nghĩ rằng cuộc gặp lại với con trai cả của ta là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?”
“Nếu cháu trả lời thật lòng, liệu điều đó có tốt cho bản thân cháu không…?”
“Thành thật luôn là điều tốt nhất, không phải sao? Ai mà biết được. Nếu cháu trả lời ta một cách trung thực, có lẽ ta cũng sẽ tặng cháu một món quà nhỏ.”
“Cháu không nghĩ đó là một sự trùng hợp.”
Tae Ri lắc đầu chậm rãi, mái tóc nóng lên vì suy nghĩ quá nhiều. Đây không phải lời nói dối. Cô chưa từng nghĩ rằng cuộc gặp gỡ giữa mình và công tố viên là ngẫu nhiên, dù chỉ một lần.
Nghị sĩ Park nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa nhưng lại cất giọng bình tĩnh.
“Lúc trước cháu nói với ta rằng đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Vậy tại sao bây giờ lại nghĩ rằng đó không phải là ngẫu nhiên?”
“Ở Seoul có bao nhiêu công ty cung cấp dịch vụ lái xe hộ, có bao nhiêu tài xế làm công việc đó, vậy mà đúng vào thời điểm ấy, tại địa điểm đó, cháu lại trở thành tài xế cho công tố viên Park. Nghị sĩ nghĩ xác suất xảy ra chuyện đó là bao nhiêu?”
“Ta thích sự thông minh của cháu, Tae Ri.”
Nghị sĩ Park khẽ quay đầu, ánh mắt chứa đầy suy tư nhìn ra khu vườn rộng lớn.
Dù đã bước vào tuổi trung niên, ông ta vẫn sở hữu một gương mặt vô cùng điển trai. Tae Ri chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó Park Chi Kyung già đi, hắn cũng sẽ có vẻ ngoài như thế này chăng?
“Bỗng nhiên ta nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Cái ngày con trai cả của ta giải quyết chuyện của cháu rồi trở về nhà.”
“…”
“Lúc về, nó đã nói với em trai mình như thế này: ‘Chính vì thế mà không nên động vào những kẻ không có điểm yếu, Si Hyun à. Nếu không có gì để nắm lấy và thao túng, chúng ta sẽ chỉ chuốc lấy rắc rối.’”
“…”
“Sau khi gửi cho cháu 1 tỷ won, khoảng ba tuần sau, con trai cả của ta bỗng vội vã tìm đến ta và nói một câu như thế này ‘Chúng ta đã mắc sai lầm rồi, thưa bố. Những mầm mống định bám rễ thì phải chặt đứt ngay từ đầu mới đúng. Xin bố hãy tin tưởng con. Bố đã từng thấy con làm bất cứ điều gì gây hại cho bố chưa?’”
Nghị sĩ Park chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tae Ri. Cô đã co người lại vì không khí lạnh bủa vây, nhưng nghị sĩ Park chỉ mỉm cười điềm nhiên và tiếp tục.
“Cháu có biết ‘mầm mống’ mà con trai ta muốn nhổ bỏ là ai không, Tae Ri?”
Tae Ri đột ngột đẩy ghế ra sau và đứng bật dậy. Cô không biết tại sao, nhưng linh cảm mách bảo rằng mình phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Hành động của cô quá vội vã đến mức chiếc ghế gỗ cứng cáp cũng ngã đổ ra sau.
“Cháu… cháu có thể vào trong được không, nghị sĩ? Hơi lạnh quá…”
Cô ôm lấy hai vai, run rẩy vì lạnh. Với chỉ một lớp áo mỏng trên người, cô trông thực sự rét cóng.
Lạnh sao? Nghị sĩ Park thong thả ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nở một nụ cười khoan dung.
“Đúng thật. Mây đen kéo đến rồi, có vẻ như trời sắp mưa.”
“…”
“Nhưng chẳng phải cháu có thể cố chịu thêm một chút hay sao? Ta đang tặng một món quà cho cháu đấy. Thật sự không muốn nghe sao?”
Nghị sĩ Park không hề ra lệnh một cách cao ngạo, bắt Tae Ri phải ngồi xuống như ai đó khác. Ông ta chỉ đơn thuần tung ra một cái bẫy, rồi trao quyền lựa chọn cho đối phương mà thôi.
Bắt lấy hay không thì tùy. Đó là một cách nói đầy khéo léo.
Tae Ri đứng đó, không thể tiến cũng không thể lùi. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đối với cô dài dằng dặc như một sự vĩnh cửu.
Nửa phần trong cô muốn bỏ chạy để né tránh nỗi sợ hãi đã hành hạ mình từ rất lâu, từ tận sâu trong lòng. Nửa còn lại lại muốn đối diện với nỗi sợ vô hình ấy để tìm hiểu xem rốt cuộc nó là gì. Hai luồng suy nghĩ cứ quấn vào nhau, khiến cơ thể cô khẽ run rẩy.
“Tae Ri à, có biết con trai trưởng của ta thường nói gì với ta không?”
Nghị sĩ Park chậm rãi đứng dậy, vừa hỏi. Bíp- Đột nhiên, một tiếng ù ù vang lên trong tai. Đầu cô ong ong như có âm thanh dội ngược vào trong hộp sọ.
Tae Ri giật mình, đưa tay bịt chặt hai tai. Ngay lập tức, âm thanh chói tai biến mất như một ảo ảnh.
Thử bỏ tay xuống, âm thanh đó lại ù ù tái phát.
Lại bịt tai, rồi lại thấy yên tĩnh.
“Đối với kẻ không có điểm yếu, hãy tạo ra điểm yếu cho nó.”
Nghị sĩ Park từng bước chậm rãi tiến đến gần cô, còn Tae Ri thì không ngừng lặp lại hành động của mình.
Nhờ vậy, giọng nói của ông ta lúc thì nghe được, lúc thì không.
Chẳng mấy chốc, nghị sĩ Park đã đứng trước mặt cô. Ông ta dùng lực kéo hai tay cô ra khỏi tai, đồng thời để lộ ánh mắt sắc lạnh mà ông ta luôn che giấu bấy lâu.
Không phải ánh mắt ông ta khiến cô sợ hãi, mà chính từng lời từng chữ thốt ra từ miệng ông ta làm cổ họng cô nghẹn lại.
“Cháu có hiểu ta đang nói gì không, Kang Tae Ri?”
‘Cháu đã trưởng thành nhiều rồi. Nhưng cũng biết cúi đầu đúng lúc.’
Sau đó, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Trong mắt Tae Ri, nghị sĩ Park dần chồng lấn với hình ảnh Park Chi Kyung. Và giọng nói vọng vào tai cô, cũng trở thành giọng của Park Chi Kyung.
“Là về ba cháu, Kang Tae Ri. Ông ấy quả thực đã chịu oan ức.”
‘Ba em… tôi có nên giúp em kéo ông ấy ra không?’
“Cháu có biết vì sao không?”
‘Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Không dưới hàng chục lần. Tôi làm vậy là vì muốn thấy em chịu mở miệng ra. Từ lâu rồi, tôi vẫn muốn vậy.’
“Bởi vì cha cháu, chính là điểm yếu của cháu, Tae Ri à. Có cần ta giải thích rõ hơn không?”
‘Tóm lại, nếu ba em thực sự bị vu oan, tôi có thể giúp ông ấy lấy lại sự trong sạch.’
“Ba của cháu Kang Tae Ri đây là người vô tội.”
‘Nghe này, em học sinh.’
Rào rào-, không báo trước, cơn mưa đột ngột trút xuống. Những hạt mưa lạnh buốt ào ào đổ xuống, thấm đẫm con phố khô cằn của Seoul.
“Chính con trai cả của ta đã đẩy ông ấy vào tù.”
‘Vì tôi là kiểu người có thể bịa ra tội danh từ hư không, rồi tống bất cứ ai vào ngục.’
Rầm! Nụ cười nửa miệng của nghị sĩ Park trước mặt lúc sáng lên rạng rỡ, lúc lại chìm vào bóng tối.
Bầu trời nổi cơn giông. Những đợt sấm rền vang giữa không trung. Cơn ù tai đáng ghét lại bắt đầu. Bíp- Rầm-.
Tae Ri nắm chặt thành bồn cầu, gập người nôn khan suốt một khoảng thời gian dài.
Oẹ… oẹ… Giọng nói của nghị sĩ Park dường như hòa vào cơn ù tai, văng vẳng mãi trong đầu cô.
‘Ta sẽ đưa cho cháu một khoản tiền. Số tiền này nhiều hơn lần trước rất nhiều. Cầm lấy nó rồi hãy chạy thật xa, đến nơi con trai ta không thể tìm thấy cháu. Cháu biết rõ nó là loại người thế nào rồi mà, đúng không? Hãy tìm cách tự rời khỏi căn nhà này trước khi nó phát hiện. Đến đó thì ta không thể giúp gì được nữa. Và từ nay về sau, cháu không được phép xuất hiện trước mặt con trai ta, cũng như trước mặt ta nữa. Đây là sự nhân nhượng cuối cùng ta dành cho cháu.’
Ngay cả trong tình cảnh đó, Tae Ri vẫn cứng đầu hỏi lại. Vậy còn ba cháu thì sao? Ai sẽ rửa oan cho ba cháu đây?
Nghị sĩ Park im lặng nhìn cô thật lâu, ánh mắt dần trở nên khinh miệt.
‘Chuyện đó thì mắc gì đến ta?’
Haa, ha… Cô lấy mu bàn tay lau miệng, rồi dựa đầu vào bức tường phía sau.
Chỉ mở mắt thôi mà cũng thấy nặng nề đến khó chịu.
Bíp- cái ù tai chết tiệt này giờ đã bám chặt lấy cô, dù có bịt tai thế nào cũng không thể dứt bỏ được. Với tiếng ù bên tai, cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Từ khi nào? Từ khi nào mà Park Chi Kyung đã chuẩn bị một nước cờ hoàn hảo để hủy hoại cuộc đời cô?
‘Còn không biết đối thủ của mình là ai mà cũng dám phản kháng.’
Từ lần đầu tiên họ gặp nhau trong đồn cảnh sát?
‘Nghe cứ như tôi đang ép em bán thân vậy nhỉ? Nhưng chẳng phải chính em là người bảo chỉ cần đưa thân thể là xong chuyện sao?’
Từ lần cô phớt lờ lời cảnh cáo đầu tiên của hắn và vẫn cố chọc giận hắn thêm một lần nữa tại nhà hàng? Hay từ đêm đó, ở khách sạn…
‘Ngủ đi! Tôi đầu hàng! Anh thắng rồi! Được chưa?’
…Đêm mà cô bị hắn giày vò đến mức không thể làm gì ngoài việc khuất phục.
‘Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn ngài, công tố viên.’
— Còn tiếp —
Huhu. Nữ 9 chuyển từ cái lồng này qua cái lồng khác. Nam9 chẳng thấy có chút hối cải gì cả
Truyện này bn chap vậy ad ơi, tình hình là còn ngược nhau nhiều quá, hoá giải kiểu gì đây 😭 Tác giả viết mấy đoạn nội tâm xung đột khá hay.